Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1115: Lấy Được Thuốc Giải





- -----
Chương 1118: Lấy được thuốc giải.

Cẩm Dung ở bên ngoài, Mặc Cảnh Thâm đi vào biệt thự.
Ở phòng khách biệt thự, anh gặp được Mặc Vân Kính.
Mặc Cảnh Thâm đi thẳng đến chỗ ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mặc Vân Kính, hỏi dứt khoát: “Thế nào, nghĩ ra chưa?”
Mặc Vân Kính hào hoa phong nhã nhấc chén trà lên khẽ nhấp môi, sau đó chậm rãi đặt xuống, ngước mắt nhìn chăm chú vào anh: “Ý của Uyển Nhi là nếu Mộ Thiển không trở về Ẩn tộc thì sẽ không chữa trị cho con bé.”
Thái độ vô cùng cứng rắn.
Nói đến thế thôi, mục đích của họ đã lộ rõ rồi.
Sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm vô cùng xấu, anh hơi khoát tay, không những không giận mà còn cười: “Rốt cuộc Ẩn tộc có bí mật gì đang chờ A Thiển? Trăm phương nghìn kế muốn A Thiển quay về Ẩn tộc, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Với tư cách là người đàn ông của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm rất thương cô.
Cuộc sống thật sự rất vô tình, ép buộc một cô gái yếu đuối trở nên kiên cường như thế.
Sắc mặt Mặc Vân Kính vẫn thản nhiên như trước: “Nó là con gái của chúng tôi, cậu chỉ cần biết chúng tôi sẽ không hại con bé là được.”
“Vậy sao?”
Người đàn ông dựa lên ghế sô pha, gác chân lên, dáng vẻ cao cao tại thượng như đế vương nhìn Mặc Vân Kính: “Chẳng lẽ chuyện ông làm bây giờ không phải là làm hại A Thiển?”
Anh lắc đầu, có vẻ không muốn dây dưa với Mặc Vân Kính nữa, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói: “Không tiếc bất cứ giá nào, bắt Thượng Quan Uyển Nhi về cho tôi.”
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, anh chỉ có thể dùng hạ sách này.
Cúp điện thoại, Mặc Cảnh Thâm cất điện thoại di động đứng dậy, lập tức rời khỏi.

Bước đi rất dứt khoát kiên quyết, không hề nhìn Mặc Vân Kính lần nào.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha kêu lên.
Mặc Cảnh Thâm đứng lại, nhưng không quay đầu, yên lặng chờ câu nói tiếp theo của ông ta.
Giờ phút này hai người như đang đấu trí với nhau, chơi chiến thuật tâm lý, ai mở miệng trước thì sẽ là người thua.
Rất rõ ràng, Mặc Vân Kính không yên tâm về Thượng Quan Uyển Nhi.
“Cảnh Thâm...”
Mặc Vân Kính đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng dần nổi lên rung động, ông ta thấp giọng nói: “Có rất nhiều chuyện tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.

Thiển Thiển là con của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên không nỡ nhìn thấy con bé chịu khổ chịu tội, nhưng cậu nhất định phải tin, tôi và Uyển Nhi sẽ không làm con bé tổn thương.”
Ánh mắt thành khẩn chân thành, nhìn không giống như đang nói dối.
Nhưng...
“Sự thật chứng minh, lời ông nói toàn lời vô dụng.”
Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên mặt Mặc Vân Kính: “Các người có cách ngăn cản tất cả những chuyện hiện tại xảy ra, nhưng lại vẫn trơ mắt nhìn A Thiển chịu khổ, xin lỗi nhé, tôi không hiểu nổi cách thức của các người.

Dù các người là ba mẹ của A Thiển, tôi cũng không khách khí với các người đâu.”
Mặc dù Mặc Vân Kính không phải người nhà họ Mặc, nhưng cũng đã sống ở nhà họ Mặc mấy chục năm.

Ông ta tiếp xúc nhiều với Mặc Cảnh Thâm, cho nên cũng biết tính cách của anh.
Trước giờ anh chưa bao giờ nói suông.
Mặc Vân Kính nhếch môi, đôi mắt đen hiện lên sự đấu tranh đau đớn, sau khi do dự một lúc mới móc một thứ ra đưa cho Mặc Cảnh Thâm: “Cho Thiển Thiển ăn cái này, lúc con bé phát bệnh sẽ không đau nữa, nhưng chỉ được một lần thôi.”
Một bình sứ màu trắng, nhỏ nhắn tinh xảo.
Mặc Cảnh Thâm do dự, nhìn cái bình màu trắng tinh xảo kia, ánh mắt lóe lên: “Mặc Vân Kính, tôi cảnh cáo ông lần cuối.

Nếu ông dở trò gì trong bình thuốc này, thì đừng trách tôi không khách khí với ông và Thượng Quan Uyển Nhi.”
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm vô cùng thông minh nhưng lúc này cũng không thể xác định được hai người Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính đang mưu tính cái gì, rốt cuộc muốn làm gì Mộ Thiển.
Nhưng có thể xác định được một chút, đó chính là...!Hiện tại Mộ Thiển không thể chết được.
Ít nhất, đối với hai vợ chồng Mặc Vân Kính mà nói, Mộ Thiển vẫn còn giá trị, cho nên bọn họ sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Mặc Vân Kính không nói gì, Mặc Cảnh Thâm nhận lấy chiếc bình sứ, sau đó lập tức rời khỏi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Mặc Vân Kính nói: “Xế chiều hôm nay có thể dùng thuốc, mong cậu đừng làm khó Uyển Nhi, chúng tôi không muốn làm kẻ địch với cậu.”
Mặc Cảnh Thâm siết chặt bình thuốc, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi biệt thự rồi ngồi vào xe.
Trên xe, Cẩm Dung nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm mới đó đã ra liền hỏi: “Anh, sao rồi, kết quả đàm phán thế nào?”

“Đến bệnh viện.”
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng không nói nhiều với Cẩm Dung.
Cẩm Dung nhíu mày, nhún vai, khởi động xe rời đi.
Mặc Cảnh Thâm không nói là bởi vì quan hệ của Cẩm Dung và Thượng Quan Uyển nhi quá gần gũi với nhau, khiến anh không thể tin tưởng.
“Thật ra, em cảm thấy Thượng Quan Uyển Nhi không có ý gì xấu với Mộ Thiển đâu, bà ấy có rất nhiều cơ hội để ra tay với Mộ Thiển, nhưng lại chẳng hề làm gì cả.”
Cẩm Dung đang lái xe bỗng nhiên nói một câu.
“Ngược lại, bà ta cũng có rất nhiều cơ hội có thể bảo vệ A Thiển, nhưng bà ta chẳng hề làm gì cả.”
Anh đáp lại một câu đúng trọng tâm.
Câu chuyện chấm dứt, hai người không nói gì thêm.
Không bao lâu sau, xe đã đến bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm kiểm tra sức khỏe toàn thân ở bệnh viện rồi sau đó mới về nhà.
Mặc Cảnh Thâm về đến nhà, Mộ Thiển cũng vừa về đến.
“Cảnh Thâm?”
Người đàn ông xuống xe, đi tới cạnh xe Mộ Thiển, mở cửa xe cho cô.

Thiếu nữ đi ra, nhìn anh cười ngọt ngào, cũng rất tự nhiên nắm tay anh.
“Tay em lạnh quá, sao không mặc nhiều một chút?”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô, lòng bàn tay vuốt nhẹ mu bàn tay cô, cảm nhận độ lạnh trên đó, vô cùng yêu thương.
“Em mặc nhiều lắm rồi đó, sắp thành chim cánh cụt rồi nè.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“Anh chưa bao giờ thấy con chim cánh cụt nào gầy như vậy cả.”
Anh trêu ghẹo một câu, sau đó cúi người, ôm ngang Mộ Thiển lên, sải bước đi về phía phòng khách biệt thự.
Đột nhiên bị bế lên, Mộ Thiển ôm lấy cổ Mặc Cảnh Thâm: “Nào, anh thả em xuống, tự em đi được mà.”
“Đừng nhúc nhích.”

Người đàn ông khẽ xì một tiếng, sau đó nhìn xuống người con gái trong lòng, dịu dàng nói: “Để anh ôm em nhiều hơn một chút.”
Bù đắp sự tiếc nuối trước đây.
Từ trước đến giờ, Mặc Cảnh Thâm biết mình nợ Mộ Thiển rất nhiều, bâu giờ gần như đã khỏe hẳn, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ A Thiển, bù đắp những thiếu sót trước đây.
“Đừng là loạn, có người nhìn kìa.”
Mộ Thiển có hơi ngượng ngùng.
Dù sao trong nhà không chỉ có hai người bọn họ, còn có mấy người Hàn Triết, Cẩm Dung, Hạ Mạt nữa.
Cũng đã lớn vậy rồi, ngày nào cũng anh anh em em âu yếm, cô thật sự không được tự nhiên lắm.
“Anh mặc kệ.”
Vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm vô cùng kiêu ngạo.
Ôm thiếu nữ lên lầu, về phòng, đặt cô lên giường, quỳ một chân xuống cởi giày cao gót giúp Mộ Thiển, sau đó để cô tựa vào đầu giường, đắp kín chăn cho cô: “Sợ lạnh thì sau này ít ra ngoài thôi.”
“Vâng!”
Mộ Thiển lên tiếng.
“Được rồi, anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thế nào?”
“Mọi thứ đều rất tốt, sau này không cần lo cho anh nữa.”
Mặc Cảnh Thâm ngồi bên giường, đưa tay nghịch lọn tóc của cô.
Trong đầu nhớ lại hình ảnh khi tóc cô còn ngắn.

- -----.