Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1147: Gặp Lại Mối Tình Đầu





- -----
Chương 1150: Gặp lại mối tình đầu.

“Trời ơi, anh đúng là anh Diệp Trăn sao?”
Phương Nhu cũng chìm đắm trong nỗi vui mừng, cô đưa tay che miệng, mãi mà chưa bình ổn được tâm trạng phấn khích: “Em không ngờ lại có thể gặp anh ở đây đấy.
“Đúng vậy, anh cũng không nghĩ có thể gặp lại em thế này.”
Diệp Trăn lắc đầu, đôi mắt hơi lóe sáng: “Lần chia tay này cũng gần mười năm rồi đấy nhỉ? Suýt chút nữa đã không nhận ra dáng vẻ của em rồi.”
Nói đến vẻ ngoài của mình, Phương Nhu biết gần đây da cô vàng vọt ngăm đen hơn, lại gầy gò chứ không còn trắng nõn căng đầy như xưa nữa.
Cô mím môi cười khổ, nói sang chuyện khác: “Năm đó anh đi gấp như vậy, ngay cả cách thức liên lạc cũng không có.

Em tìm rất nhiều người hỏi cách thức liên lạc với anh nhưng vẫn không tìm được.”
Một khắc trước đó, Phương Nhu còn đắm chìm trong đau khổ, nhưng bây giờ bỗng nhiên gặp lại người thanh mai trúc mã ngày nữa, cô lại cảm thấy vui mừng như tìm được một người thân thiết.
“Xin lỗi em...”
Diệp Trăn hít một hơi, gò má trắng trẻo hiện lên niềm thương cảm: “Lần anh anh về có đi qua quê nhà, cũng nghe nói về chuyện nhà em rồi.

Em...!chắc là em đau lòng vì chuyện của mẹ lắm, xin lỗi em, lúc ấy anh không biết gì cả, cũng không thể liên lạc được với em.

Người đã mất rồi, nhất định em phải chăm sóc kỹ cho mình.”
Từ nhỏ cô đã sống nương tựa với mẹ, mãi đến khi mẹ cô tạ thế, Phương Nhu đã từng tự nói với mình vô số lần, đừng nhớ lại hồi ức đã qua, nhưng rồi cô vẫn không kiềm chế được nỗi nhớ mẹ.

Cho nên khi Diệp Trăn nhắc đến mẹ mình, đáy lòng cô lại vô thức thấy đau.
Cô cúi đầu, ôm chặt lấy cô bé trong lòng không nói gì thêm nữa.
Diệp Trăn thấy tâm trạng của cô không được tốt, lại nhìn thấy đứa bé trong lòng cô, anh bèn dịu dàng đưa tay xoa đầu cô bé: “Đây là con của em hả? Em kết hôn rồi à?”
“Ơ a...”
Tiểu Thang Viên hươ tay bắt lấy, bàn tay trắng trẻo nắm lấy đầu ngón tay của Diệp Trăn, mỉm cười khanh khách.
“Vâng, là con của em...” Phương Nhu nhìn cô bé, ánh mắt tràn đầy đau thương: “Là con của em, con ruột.”
Lúc nhận nuôi cô bé này, cô đã xem cô bé như con của mình, xem như con đẻ.
Đây chính là Tiểu Thang Viên của cô.
“Đứa trẻ đáng yêu quá.

Đúng rồi, sao chỉ có mình em, chồng em đâu rồi?”
“Em...”
Nhắc đến chồng, đôi mắt Phương Nhu như lóe sáng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, cô bèn nói: “Em không có chồng.”
Đúng vậy, nếu đã chọn rời khỏi Thích Ngôn Thương, vậy thì cứ đi thôi, không quay đầu lại nữa.
Hơn nữa cô và Thích Ngôn Thương cũng không hợp nhau.
Giờ không có con ràng buộc, cô cũng có thể từ từ thoát ra.
Mặc dù còn chưa làm giấy ly hôn với Thích Ngôn Thương, nhưng chỉ cần ly thân hai năm thì về mặt pháp luật đã có thể tự động ly hôn rồi.
“Không có chồng sao? Em...!một mình nuôi đứa bé à?”
Diệp Trăn nhíu mày thật chặt: “A Nhu...!một mình nuôi con thì cực khổ lắm đấy.”
“Không sao đâu, nếu là đứa bé của em, dù có thế nào đi nữa em cũng sẽ dẫn con theo bên cạnh, nuôi nấng lớn lên.”
Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô bé.
Nếu mẹ có thể nuôi cô lớn thành người, vậy thì sao cô lại không thể nuôi đứa bé này chứ.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Có thể, nhất định cô có thể làm được.
Phương Nhu lại tự nói với bản thân lần nữa.
“Em có bạn bè gì ở nước C không?”
“Không có.”
“Vậy em muốn tới nước C làm gì?”
“Em...!ở trong nước suốt, nên muốn ra nước ngoài ở một thời gian.”
“Vậy thì tốt rồi, anh cũng ở một mình, phòng của anh cũng trống đấy, nếu em không ngại thì tới nhà anh ở, được không?”
Lúc trước, quan hệ giữa Phương Nhu và Diệp Trăn vô cùng tốt, họ đều là hàng xóm, cũng có thể xem anh như anh trai ruột của cô.


Truyện Hài Hước
Nhưng mười năm không gặp, một người phụ nữ đã kết hôn như cô, sao có thể tham gia vào cuộc sống của anh đây?
“Anh Diệp Trăn à, không cần đâu, em ở một mình cũng được.”
Cô nhận ý tốt của Diệp Trăn, nhưng không có nghĩa là sẽ đồng ý lời đề nghị của anh ấy.
“Gì mà không cần? Anh là anh của em mà.

Chẳng lẽ mười năm không gặp, em đã quên người anh này rồi sao?”
“Không, không có mà, không phải vậy.

Chẳng qua em chỉ cảm thấy, em mang theo đứa bé tới sẽ gây thêm phiền phức cho anh.”
“Có gì mà phiền hay không, anh cũng chỉ ở một mình thôi mà, cả căn nhà trống trải, em tới ở nhà anh cũng có hơi người hơn.”
Diệp Trăn cong môi nở nụ cười, dịu dàng như nước.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh, dường như cô được trở lại mấy năm trước, mọi điều còn tốt đẹp.
Lúc đó hai người họ học chung một trường.
Anh là đàn anh của cô, mỗi ngày tan học anh đều đứng dưới gốc ngô đồng trong trường, mặc bộ đồng phục ca rô màu xanh nhạt, ngồi trên chiếc xe đạp, một chân chống đất, chờ cô bước ra.
Hồi ức được phủ một vầng sáng mờ nhạt, khiến cho bóng dáng của anh trong trí nhớ càng tươi đẹp mông lung, vẫn là dáng vẻ tuấn tú cà lơ phất phơ như ngày trước.
“Anh Diệp Trăn, anh...!còn độc thân hả?”
Năm đó, Diệp Trăn đi học trễ hơn cô, mặc dù học trên hai lớp nhưng anh lại lớn hơn cô ba tuổi, cũng chăm sóc cho cô rất nhiều.
Hai người thường xuyên cùng nhau đi học về, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt, thậm chí mẹ Diệp Trăn còn quan tâm đến Phương Nhu rất nhiều, có ý muốn tác hợp hai người.
Chỉ là lúc đó cô mới lên năm nhất đại học, mẹ nói cô còn bé, không cho yêu đương nên mới từ chối.
Sau đó nữa, nhà Diệp Trăn bỗng chuyển đi, từ đấy không còn liên lạc nữa.
Thật ra vào lúc đó...
Bóng hình và ký ức về Diệp Trăn đã không thể nào xóa nhòa trong lòng của Phương Nhu.

Nhưng xa nhau mười năm, tháng ngày dần trôi, tình cảm cũng dần dần phai nhạt, mãi đến tận bây giờ...!trong cuộc sống của cô đã không còn bóng hình của người tên là Diệp Trăn nữa.
Ai ngờ trong lúc lòng cô chỉ có một mình Thích Ngôn Thương, Diệp Trăn lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô giống như từ trên trời rơi xuống.
Ánh mắt Diệp Trăn thâm tình, nhìn Phương Nhu chăm chú, hai người đối diện hồi lâu, anh ta mới chậm rãi cúi mắt, khẽ hít một hơi: “Đúng vậy, vẫn một thân một mình.”
“Đã mười năm rồi, anh Diệp Trăn vẫn còn độc thân, chẳng lẽ...!là vì tiêu chuẩn quá cao à?”
Phương Nhu kìm nén lại tâm trạng phức tạp, mở lời trêu chọc anh.
Diệp Trăn nắm kính râm trong tay, gõ gõ vào lòng bàn tay, giọng điệu như nặng nề hơn: “Trong lòng anh có một người, cho nên cũng không thể nào nhìn thấy ai khác nữa.”
“Hả? Hóa ra anh có đối tượng rồi à? Vậy thì anh phải cố gắng lên, em cũng sẽ sớm được gặp chị dâu rồi.

Tiền quà em đều chuẩn bị xong cả đấy.”
“A Nhu, em nghịch ngợm quá.”
Diệp Trăn đưa tay vỗ lên đầu cô một cái: “Vừa mới gặp mặt, sao em lại chuẩn bị tiền quà được? Trêu chọc anh à?”
Chỉ vỗ nhẹ như thế, nhưng lại khiến gò má Phương Nhu hơi ửng hồng, đến cả lỗ tai cũng ửng đỏ lên.
Mười mấy năm trước, mỗi lần hai người ở bên nhau, anh đều quen xoa đầu cô như vậy, xem cô như con nít.
Không ngờ qua nhiều năm là thế, anh vẫn giữ dáng vẻ trước kia.
“Em...”
Phương Nhu hơi ngượng ngùng, nụ cười có vẻ mất tự nhiên, nhưng lại không biết nên nói tiếp thế nào.
“A ơ, mẹ...!đói bụng...!con đói...”
Cô bé trong ngực bỗng huơ huơ bàn tay nhỏ, đói bụng đến mức muốn đòi đồ ăn..