Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1161: Lỗi Lầm Do Bản Thân Tự Gánh Vác





“Chuyện anh nói em đều hiểu.”
Làm sao Mộ Thiển lại không hiểu tình hình hiện tại chứ chỉ là có đôi khi, rất nhiều chuyện đều không hề đơn giản như tưởng tượng mà thôi.
“Tính cách của anh em rất cao ngạo, đối với kiểu xuất thân và bối cảnh của nhà họ Thích thì anh ấy chính là kiểu dù có thích Thích Ngữ Anh cũng sẽ không cưới cô ấy.”
Ngoài mặt thì rất cao ngạo mà nội tâm lại vô cùng hèn kém.
Anh ta biết mình không xứng với Thích Ngữ Anh cũng biết dù anh ta có ở cạnh Thích Ngữ Anh thì cũng không thể cho Thích Ngữ Anh hạnh phúc.
Nếu đã là như vậy chẳng thà đừng kết hôn.
Đây cũng là lí do tại sao lúc trước khi cô và Mặc Cảnh Thâm yêu đương, Mộ Ngạn Minh lại không đồng ý cho hai người đến với nhau.
Còn một điểm quan trọng nhất chính là lúc trước, khi Mộ Ngạn Minh bị bệnh phải phẫu thuật, tiền phẫu thuật cũng là cô chịu thiệt lấy về từ chỗ Mặc Cảnh Thâm.
Từ ngày đó trở đi, trong lòng Mộ Ngạn Minh vẫn luôn tràn đầy yêu xen hận với kẻ có tiền.
“Đúng vậy.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu nói: “Thôi không nhắc đến họ nữa, mấy chuyện này để chính họ tự mình xử lí là được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy chuyện của bản thân còn chưa xử lí êm thấm thì sao còn có thể can thiệp vào chuyện của Mộ Ngạn Minh được.
Huống hồ Mộ Ngạn Minh tự có suy nghĩ và cách xử lí chuyện của bản thân.
“Đói rồi, cùng đi nấu cơm trưa đi được không?”
Mộ Thiển kéo tay Mặc Cảnh Thâm: “Anh dạy em nấu cơm nhé?”
Mấy năm nay, Mộ Thiển vẫn luôn bận chuyện riêng nên không có cơ hội học nấu cơm, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của cô.
Lúc này, khó lắm mới được nhàn hạ, dĩ nhiên cô sẽ muốn chạy theo Mặc Cảnh Thâm học nấu cơm rồi, bù đắp lại quá khứ mới là tốt nhất.
Bây giờ công ty đã giao cho nhà họ Cố quản lí rồi, cô cũng được vui vẻ nhàn hạ, buông lỏng một chút.
“Khỏi cần, để anh nấu.”
Mặc Cảnh Thâm cầm tay cô, chơi đùa với móng tay tinh tế của cô: “Anh biết nấu cơm mà, cần gì em phải động tay?”

Nếu đã nói phải bảo vệ cẩn thận cô gái trong lòng mình thì Mặc Cảnh Thâm cũng tự khắc trao hết tất cả những gì tốt nhất cho cô.
Đền bù những nuối tiếc trong quá khứ.
“Dĩ nhiên là muốn tự học rồi.

Anh xem cả Nghiên Nghiên lẫn Tiểu Bảo đều lớn cả rồi, nếu mà em nấu cơm không ngon thì sau này bọn chúng đều chẳng cần em nữa rồi.

Còn nếu mà em nấu cơm ngon thì có thể bắt được dạ dày của hai đứa nó rồi.

Giả sử mà chúng nó có đi xa thì còn nhớ được mùi vị của mẹ chúng nó chứ.”
Nhắc đến là Mộ Thiển lại thấy đau lòng.
Cô cảm thấy bản thân chưa đủ trách nhiệm và nghiêm túc với hai đứa nhỏ, không cho bọn chúng được những điều tốt đẹp nhất.
“Được...!được.”
Mặc Cảnh Thâm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời của Mộ Thiển cũng có chỗ đúng.
“Em muốn làm gì đây?”
“Em muốn...!hầm canh.

Canh xương bí đao ý.”
“Được rồi.

Để anh bảo thuộc hạ đi mua ít nguyên liệu nấu ăn.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.


com"
“Không cần, chúng ta tự đi đi.”
Mộ Thiển đứng lên kéo tay Mặc Cảnh Thâm: “Cùng đi lượn quanh siêu thị đi, em thấy sẽ rất vui đấy.”
“Cũng được.”
Hai người đứng dậy đi xuống tầng, lái xe vào trung tâm thành phố.
Dọc đường đi, hai người cùng nhau nghe nhạc, bầu không khí hài hòa tốt đẹp mà trước nay chưa từng có.
Mộ Thiển cũng chưa bao giờ có được sự thảnh thơi giống như lúc này.
Dường như cả hai đều biết không bao lâu nữa sẽ lại phải đối mặt với những vấn đề khó khăn khác nhưng tâm trạng thì lại tốt vô cùng.
Chuyện của ẩn tộc luôn là tai họa ngầm ẩn lớn nhất trong lòng Mộ Thiển, cô vừa muốn giải quyết cho xong lại vừa sợ đụng đến những chuyện đó.
“Reng reng reng...”
Mộ Thiển vẫn đang phiêu theo nhịp nhạc thì điện thoại di động trong túi xách lại đổ chuông.
Cô nhấc điện thoại di động lên, nhìn thấy dãy số lạ trên màn hình, trực tiếp nhấc máy nghe: “Xin chào, là ai vậy?”
“Là tôi, Lý Nhã.”
Lý Nhã?
“Có chuyện gì?”
“Gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Mộ Thiển vô thức nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, cô che điện thoại lại nói với anh: “Điện thoại của Lý Nhã, cô ta bảo có chuyện muốn nói với em.”
“Có đi không thì em quyết đi, yên tâm, sẽ có người bảo vệ em, không sao đâu.” Mặc Cảnh Thâm an ủi.
Mộ Thiển gật đầu nói với Lý Nhã: “Được rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi, chút nữa chúng ta gặp.”
“Được rồi.”

Điện thoại đã tắt.
Mộ Thiển cất điện thoại đi, dựa vào ghế phụ lái, nhìn Mặc Cảnh Thâm thở dài: “Cái tên khốn khiếp Mặc Viên đã làm hại không biết bao nhiêu người rồi.

Thượng Quan Miểu phí hết tâm tư cứu anh ta ra, chắc chắn sẽ mang Mặc Viên về ẩn tộc.

Em lại luôn thấy Mặc Viên còn giấu rất nhiều bí mật, chắc chắn sẽ không đơn giản giống như vẻ ngoài.”
Nghĩ đến đây, Mộ Thiển quay sang hỏi Mặc Cảnh Thâm: “Gầy đây Hải Thành vẫn yên bình sao?”
Mặc Cảnh Thâm cong môi cười: “Xem ra là bà Mặc trưởng thành rồi.”
Giống như Mộ Thiển nói, chuyện của Mặc Viên không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thượng Quan Miểu vì cứu Mặc Viên mà đã ngấm ngầm hợp tác với không ít người, chuyện này chắc chắn cũng không thể dễ dàng tra ra được.
Nếu không mười năm ẩn mình của Mặc Viên chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc hay sao?
“Anh định đối phó với Mặc Viên thế nào?”
Lần đấu súng trước ở ven biển, Mặc Viên bị thương nên bị bắt lại, đến tận bây giờ vẫn đang bị canh giữ ở trong viện.
Mặc dù Mặc Viên đã bị trói lại bằng xích sắt nhưng Mộ Thiển biết, nếu những người kia muốn cứu Mặc Viên ra thì vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặc Cảnh Thâm làm như vậy ngược lại càng giống như đang câu cá, lấy Mặc Viên làm mồi để câu được con cá lớn đằng sau.
“Anh ta?”
Anh nhíu mày: “Tự có tính toán.”
“Được rồi.”
Mộ Thiển không muốn can thiệp nhiều vào chuyện của Mặc Cảnh Thâm, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh dành chút thời gian đi gặp Cận Ngôn đi, có thể giữ lại được thì cứ giữ.

Mẹ anh ta bảo em đi khuyên anh ta một chút nhưng mà có chút bất tiện.”
Nhất là lần trước khi gặp mẹ Tư, trước khi đi bà ấy đã nói: “Nếu không có Mặc Cảnh Thâm, cô có chọn Tư Cận Ngôn không”, những lời này đã khiến Mộ Thiển có chút...!không thoải mái.
Cô vẫn luôn cảm thấy rất kì lạ nhưng lại không nói rõ được vấn đề nằm ở đâu.
“Ừ.”

Nửa tiếng sau.
Mộ Thiển đã hẹn gặp Lý Nhã ở quán cà phê.
Lý Nhã mặc một thân hàng hiệu, đội mũ beret, đeo kính mắt, vô cùng thời thượng.
Hôm nay cô ta không dẫn theo con mình, thoạt nhìn cũng giống một cô gái chưa từng sinh con.
Mộ Thiển ngồi đối diện cô ta, trực tiếp hỏi thẳng: “Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?”
Cô không cảm thấy bản thân còn gì để nói với Lý Nhã nữa.
“Cô vẫn hận tôi à?”
Lý Nhã nâng cốc trà bưởi mật ong lên nhìn cô, giọng điệu có mấy phần đáng thương.
“Nói nhiều như thế làm gì? Hôm nay cô gọi tôi đến là để hỏi chuyện Mặc Viên hay Cẩm Điềm Điềm đây?”
“Đều không phải.”
Cô ta cầm cốc trà bưởi mật ong lên uống một ngụm, thở dài nói: “Được rồi, nói thẳng với cô vậy.

Mấy câu khách sáo hồi trước tôi nói với cô đều là giả cả đấy.

Cô cũng biết mà, Lý Nhã tôi từ trước đến nay đều không phải người thích bị người khác tính kế, nhưng tôi không ngờ từ đầu đến cuối bản thân lại bị Mặc Viên mưu hại.

Nỗi uất ức không nói được này khiến lòng tôi thấy rất khó chịu.”
“Cẩm Điềm Điềm sinh non vì cô, cả cái thai đôi cũng bị mất mà cô còn chưa thấy đủ hay sao?”
Mộ Thiển hỏi ngược lại.
Lý Nhã bật cười đáp: “Đó là do Cẩm Điềm Điềm tự mình khinh suất, tự làm tự chịu.

Biết rõ tôi tìm Mặc Viên đòi công đạo mà còn đứng trước mặt tôi tỏ vẻ này nọ, đó chẳng phải tự tìm đường chết thì còn là gì nữa?”.