Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1194: Một Nơi Không Có Bóng Đêm





- -----
Chương 1197: Một nơi không có bóng đêm.

Đi từ văn phòng ra, Nghê San San và Bạc Dạ đeo balo, mang đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đi vào trong.

Tuy rằng bên ngoài là một cửa ải, nhưng khoảng cách đến Ẩn tộc còn rất xa, phải đi bộ một giờ đồng hồ.

Bởi vì phía sau là một ngọn núi, ngăn cản tầm mắt, cho nên đến khi hai người đi tới gần mới phát hiện đường vào Ẩn tộc được hình thành giữa hai ngọn núi lớn.

“Trời ạ, đúng là bí mật, cảnh sắc cũng đẹp nữa.


Nghê San San vừa đi vừa quan sát phong cảnh bốn phía, không nhịn được cảm thán: “Nếu có máy ảnh thì nhất định phải chụp thật nhiều mới được.


Giẫm lên con đường tạo bằng đá tự nhiên, đi dọc theo con đường vào khe đá.


Bên ngoài rất nóng, nhưng vừa vào trong, nhiệt độ đã giảm xuống không ít, rất mát mẻ nhưng không hề lạnh.

Sau khi đi vào con đường này, cành là rậm rạp, muôn hồng nghìn tía, chim hót hoa nở, đúng là cảnh tượng thế ngoại đào nguyên, đẹp không sao tả xiết.

Một quân nhân hộ tống hai người vào Ẩn tọc, sau khi nói với hai người Bạc Dạ mấy câu liền xoay người rời khỏi: “Anh Dạ, anh ta nói gì với anh vậy?”
Nghê San San không hiểu tiếng anh, người đàn ông kia vừa đi liền quay sang hỏi Bạc Dạ.

“Anh ta nói trong Ẩn tộc có quy định, phải thành thật một chút, đừng nên trêu chọc linh tinh, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì họ không chịu trách nhiệm.


“Nghiêm trọng vậy sao?”
Sắc mặt Nghê San San trắng bệch, sợ đến mức nuốt nước bọt, thành thật theo sát Bạc Dạ.

Cứ tưởng rằng cách ăn mặc trang điểm của người Ẩn tộc sẽ khác với bọn họ, nhưng đến lúc nhìn những người đi lướt qua cũng mặc đồ giống mình thì Nghê San San lại cảm thấy chẳng có gì khác biệt cả.

“Bọn họ cũng mặc quần áo giống chúng ta, vậy thì làm sao biết được chúng ta không phải người của Ẩn tộc?”
Nghê San San có chút hoang mang.

Bạc Dạ đút hai tay vào túi, sải bước đi về phía trước, ánh mắt thâm thúy nhìn những người đi qua đi lại, thấp giọng nói: “Không biết.


Anh ta thật sự không biết.

Mặc dù nói là dẫn Nghê San San đến Ẩn tộc là vì thám thính tin tức giúp Mộ Thiển, nhưng anh ta không có chút hiểu biết gì về Ẩn tộc cả.

Hai người đi bộ rất xa, Nghe San San bắt đầu cảm thấy mắt cá chân đau nhức: “Anh Dạ, em không đi nổi nữa rồi.


Bạc Dạ bước thêm một bước, sau đó quay đầu lại nhìn Nghê San San, không nhịn được cau mày.


Tin tin tin!
Trên đường vang lên tiếng còi xe.

Bạc Dạ liền vẫy vẫy tay, chiếc xe kia liền dừng lại trước mặt hai người.

Tài xế gác khuỷu tay lên cửa sổ, thái độ thăm dò nhìn hai người, sau đó dùng tiếng anh nói chuyện với Bạc Dạ.

Hỏi: “A, người anh em, hai người định đi đâu thế?”
“Tôi và bạn của tôi, Mộ Thiển vừa đến đây, nhưng chưa có chỗ đặt chân, có thể đưa chúng tôi đến khách sạn gần nhất không?”
Đi dọc theo con đường kia, mặc dù không đến mức hoang tàn vắng vẻ, nhưng đúng thật là không có chỗ đặt chân.

“Được, chỉ cần có tiền, không có gì là không thể.


Người đàn ông kia vẫy tay với Bạc Dạ, nhếch miệng cười.

Bạc Dạ nói với Nghê San San: “Lên xe thôi.

” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“A, được.



Nghê San San gật đầu, theo Bạc Dạ lên xe.

Trên xe, cô ta yên lặng quan sát cảnh tượng ngoài cửa sổ, bởi vì hai người kia nói chuyện, cô ta không hiểu gì cả.

Sự bất lực lúc này mới là kinh khủng nhất, không có chút cảm giác an toàn nào.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài, kiến trúc cổ điển, giống như lưu lạc vào một bộ lạc nào đó vậy.

Gạch xanh tường trắng, mái đỏ vòm cong, đình đài thủy tạ, cổ đại và hiện đại kết hợp tạo ra một phong cách đối lập, đẹp đẽ bất ngờ.

Lạch cạch!
Đúng lúc này, đêm tối lờ mờ bỗng nhiên sáng như ban ngày, đường phố lên đèn, tất cả những căn nhà kia cũng sáng rỡ, giống như một nơi không có bóng đêm vậy, vô cùng thu hút người khác.

- -----.