Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1200: Đánh Mấy Cái Tát





- -----
Chương 1203: Đánh mấy cái tát.

“Muốn đuổi ông đi sớm thế sao? Bây giờ cháu nhất định phải điều chỉnh thân thể cho tốt.”
Ông cụ Thích liếc nhìn thức ăn trên bàn, không vui cau mày: “Ông nghe Cẩm Dung nói mấy ngày nay cháu ở bệnh viện đều không ăn cơm?”
Thích Ngữ Anh không trả lời.
Không có câu trả lời thì coi như mặc định.
Sắc mặt ông cụ Thích càng ngày càng trở lên khó nhìn, lạnh giọng nói: “Cháu nhất định phải ăn cơm đàng hoàng cho ông, nếu không cơ thể làm sao mà khỏe lên được? Cứ suy sụp thế này, tập đoàn Như Anh thì phải làm sao?”
Ông ta cứ mở miệng ra là tập đoàn Như Anh.
Kẻ từ sau khi trở mặt với Thích Ngôn Thương, ông cụ Thích càng ngày càng quan tâm đến tập đoàn Như Anh, đến nỗi bây giờ đều có chút không được bình thường.
Thích Ngữ Anh vốn đang chìm đắm trong đau buồn, lạnh lùng liếc nhìn ông cụ Thích, khóe môi nở một nụ cười châm biến: “Tập đoàn Như Anh? Lợi ích của công ty luôn là quan trọng nhất sao? Lúc đầu chính là bởi vì công ty này, mà ông luôn ngăn cản cháu ở bên cạnh Mộ Ngạn Minh.

Nếu không phải vì ông, Mộ Ngạn Minh sao có thể đính hôn với người phụ nữ khác chứ?”
Thích Ngữ Anh có rất nhiều chuyện không nói ra, nhưng không có nghĩa cô ấy không biết, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
Bây giờ thái độ ác ý của ông cụ đối với cô ấy khiến cô ấy tức giận.
Ngay cả một con thú nhỏ cũng biết tức giận.
Thích Ngôn Thương ở bên cạnh vẫn luôn nói gì là vì muốn để cho Thích Ngữ Anh nhìn rõ tình hình trước mắt, biết giá trị của mình.
Cho dù hiện thực có chút phũ phàng.

“Mộ Ngạn Minh đính hôn với người khác thì đính hôn thôi, có chuyện gì lớn đâu chứ? Ông đã sớm định hôn sự cho cháu rồi, cháu mau chóng khỏe lên cho ông, đến lúc đó thì có thể đi gặp mặt người ta.”
“Chân của cháu đã đứt rồi, người ta còn muốn cháu nữa sao?”
Thích Ngữ Anh khóc không ra nước mắt.
Đối mặt với sự cố chấp và điên cuồng của ông cụ Thích, cô ấy tức đến nỗi không thể khóc được nữa.
“Chỉ cần cháu còn là người thừa kế của tập đoàn Như Anh, bọn họ sẽ nhất định không từ bỏ chuyện hôn sự này đâu.”
“Ông muốn cháu gả cho người như thế sao?”
Cô ấy cười.
Một nụ cười cay đắng còn xấu hơn khóc.
Cuối cùng hai hàng lệ cũng trào ra.
“Đừng nói chuyện của công ty với cháu nữa, từ bây giờ trở đi, cháu không muốn cổ phần của tập đoàn Như Anh nữa, ông muốn cho ai cũng được.”
Thích Ngữ Anh tuyệt vọng nói.
“Mày nói lại lần nữa?”
Ông cụ Thích rất tức giận, giơ tay muốn tát Thích Ngữ Anh cái nữa.
Nhìn thấy cái tát rơi xuống, Thích Ngữ Anh vô thức nhắm mắt lại, đợi cái tát trên mặt mình.
Tuy nhiên, cô ấy nhắm một lúc mà vẫn không đợi được cái tát.
Đợi đến khi cô ấy mở mắt ra, lại phát hiện Thích Ngôn Thương đang giữ tay ông cụ Thích.
“Trông lòng ông, Ngữ Anh còn không quan trọng bằng một công ty sao?”
Thích Ngôn Thương không thể nhịn được nữa.
Anh ta biết ông cụ Thích rất ghê tởm, nhưng không ngờ ông ta còn ghê tởm hơn trong tưởng tượng của anh ta.

“Bỏ tay ra.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Ông cụ Thích hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử tràn đầy thăng trầm của cuộc đời hiện lên sự lạnh lùng và thù địch, ánh mắt đó, dường như ông ta căn bản không để Thích Ngôn Thương vào trong mắt.
“Trả lời vấn đề của tôi.”
“Vấn đề gì?”
“Tập đoàn Như Anh và Ngữ Anh, cái nào quan trọng hơn?”
“Tất nhiên là...”
Ông cụ Thích vô thức muốn nói là công ty, nhưng lời đến bên miệng ông ta lại phanh gấp lại.
“Mày chỉ là một nghiệt chủng mà thôi, có tư cách gì mà hỏi chuyện nhà họ Thích của tao? Nếu như không phải vì mày, tập đoàn Như Anh sẽ tổn thất nghiêm trọng như vậy sao? Tao còn chưa tính toán với mày, mà mày đã sốt ruột rồi sao.”
Trong giọng nói của ông cụ Thích tràn đầy khinh thường và coi nhẹ Thích Ngôn Thương.
Ánh mặt ác liệt của Thích Ngôn Thương xuất hiện tia lạnh ý.
Trong một khoảng khắc, toàn thân anh ta tràn đầy sát ý, có điều nhanh chóng tản ra.
“Ra ngoài.”
Anh ta buông tay ông cụ Thích ra, nói với hai người bọn họ: “Bắt đầu từ bây giờ, các người không cần phải đến đây nữa, tôi sẽ không để các người đến thăm Ngữ Anh một lần nào nữa đâu.”
“Mày dám.”
Ông cụ Thích nổi trận lôi đình, tức đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Ngược lại Thích Đông Thành lại mở miệng, nhìn Thích Ngữ Anh đang nằm trên giường, nhưng rốt cuộc lại không nói cái gì cả.
Mặc dù ông ta muốn kế thừa công ty, thậm chí cũng có chút ích kỷ không muốn Thích Ngữ Anh trực tiếp bước qua ông ta để kế thừa công ty, nhưng phải nói rằng ông cụ thật sự rất máu lạnh.

Máu lạnh và tàn nhẫn hơn tưởng tượng của ông ta rất nhiều.
“Có dám hay không thì ông có thể thử.

Không chỉ không cho ông đến thăm Ngữ Anh, nếu ông còn dám đối xử với Ngữ Anh như vậy nữa, tôi đảm bảo sẽ khiến tập đoàn Như Anh của ông lập tức phá sản.”
Không có chuyện gì mà Thích Ngôn Thương không dám làm, mà là anh ta có muốn làm hay không.
“Tô Từ, tiễn khách.”
Thích Ngôn Thương đối mắt với hai người ông cụ Thích, hai bên đều nhìn nhau, không ai chịu thua.
Tô Từ đứng bên ngoài nghe thấy lời nói của Thích Ngôn Thương thì lập tức đi vào, theo sau là một số vệ sĩ thân hình cường tráng.
“Ông cụ Thích, ông Thích, mời.”
Tô Từ đối với hai người này cũng coi như là khách khí, dù sao thì thân phận của hai người họ vẫn còn đặt ở đó.
Cho dù anh Thương có trở mặt với bọn họ, hoặc là không khách khí, thì anh ta cũng không dám không tôn trọng bọn họ như vậy được.
Bởi vì...
Tô Từ biết, trong lòng Thích Ngôn Thương, vẫn còn một chút không nỡ và lưu luyến bọn họ.
Nếu không trước những lời buộc tội và lăng mạ bên ngoài, cả sự hãm hại của ông cụ Thích, tại sao anh ta lại không đứng ra phản bác?
Còn có tập đoàn Như Anh, anh ta rõ ràng có thể quyết định sống chết của nó, nhưng anh ta vẫn luôn không ra tay tàn ác với tập đoàn Như Anh.
Đây chính là Thích Ngôn Thương.
Một người đàn ông có vẻ bề ngoài máu lạnh tàn nhẫn nhưng thực chất lại là người đàn ông miệng cứng lòng mềm.
Trong lòng anh ta, thậm chí còn có chút khiêm tốn.
“Ba, chúng ta vẫn là đi thôi.”
Thích Đông Thành thấy tình hình không ổn, lập tức khuyên.
Ông cụ Thích giơ tay chỉ Thích Ngôn Thương: “Lúc đầu nên bóp chết mày từ trong tã lót mới đúng.”

“Vậy thì tốt nhất ông nên cầu nguyện rằng cái chết của mẹ tôi không có bất kỳ quan hệ gì đến các người đi.

Nếu không, tôi sẽ khiến ông và tập đoàn Như Anh của ông chôn cũng mẹ tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt của ông cụ Thích lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng, rồi đi.
Thích Đông Thành lập tức đi theo sau.
Nhưng khi ông ta đi qua Thích Ngôn Thương, đôi mắt ông ta lóe lên nhìn Thích Ngôn Thương.
Ánh mắt đó, đúng lúc đụng vào ánh mắt của Thích Ngôn Thương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thích Đông Thành lập tức thu lại ánh mắt, rồi đi.
Thích Ngôn Thương nhíu mày, thu hồi lại ánh mắt nhìn Thích Đông Thành, trong lòng trầm tư.
Tất cả mọi người đều rời đi, cuối cùng phòng bệnh cũng trở lại yên tĩnh.
Thích Ngôn Thương nhìn Thích Ngữ Anh nằm trên giường bệnh, trên má lộ rõ vết ngón tay.
Thân là anh trai, anh ta thật sự đau lòng cho Thích Ngữ Anh, cảm thấy một cô gái mà phải chịu đừng nhiều thứ như vậy, quả thật rất đáng thương.
“Nghỉ ngơi đi, có anh ở đây, sẽ không để ông ta động tay với em nữa đâu.”
Thích Ngôn Thương chân thành an ủi: “Nếu như em không muốn thừa kế tập đoàn Như Anh thì không cần phải làm khó mình.

Đời người rất ngắn ngủi, muốn sống thế nào thì cứ tùy ý lựa chọn đi, đừng đợi đến khi già rồi lại khiến mình hối hận.”
“Ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình một lát.”
Thích Ngữ Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Thích Ngôn Thương không nói gì, quay người ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.
Khoảng khắc khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, nước mắt tràn ra từ khóe mắt của Thích Ngữ Anh, cô ấy bắt đầu nức nở.
Vì không muốn để cho Thích Ngôn Thương nghe thấy, cho nên cô ấy luôn lặng lẽ khóc, nhưng bởi vì cô ấy khóc quá lợi hại, mà thân hình co rúm lại, khiến vết thương vô cùng đau đớn..