Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1209: Lịch Sự Phát Triển Của Ẩn Tộc





- -----
Chương 1212: Lịch sự phát triển của Ẩn tộc.

Người của Ẩn Tộc đều nói tiếng Anh.
Lúc đó Mộ Thiển đã sống ở Los Angeles rất nhiều năm, nói tiếng Anh rất lưu loát, đương nhiên hiểu bọn họ nói cái gì.
Nhưng khi cô quay lại, thấy người được phục vụ gọi là “Thiếu chủ”, thì không khỏi trừng mắt.
Người đó...!có gương mặt giống y hệt cô.
Có điều cô ta mặc quần áo và đội mũ giống kiểu người Miêu, mái tóc dài ngang lưng buông xõa, trang điểm nhẹ, rất xinh đẹp.
Khi Mộ Thiển nhìn thấy cô ta, cái ngước mắt đó, cho dù ở khoảng cách rất xa, nhưng bốn mặt của hai bọn họ vẫn đối nhau.
Khoảng khắc đó, Mộ Thiển lại có cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được, ánh mắt lóe lên, lập tức quay người đi.
“Đi thôi.”
Cô nhìn thấy sự tồn tại của người đó, tất nhiên Mặc Cảnh Thâm và Hàn Đống cũng nhìn thấy cô ta.
Người đó...!nếu như cô không đoán sai, thì chắc là chị gái của cô, Thượng Quan Tuyết.
Trùng hợp, thật sự quá trùng hợp rồi.
Cho dù thế nào Mộ Thiển cũng không ngờ, hôm nay cô vừa mới đến được Ẩn Tộc, vậy mà đã gặp được Thượng Quan Tuyết rồi.
Lên tầng, vào phòng bao, ba người ngồi xuống, tùy ý gọi một chút đồ ăn.
Trong lúc chờ món ăn, Hàn Đống mới nói: “Bộ quần áo mà cô gái vừa rồi mặc chính là kiểu ăn mặc sơ khai nhất của Ẩn Tộc, rất giống quần áo của người Miêu chúng ta.


Có điều nhiều năm trước, người Ẩn Tộc cũng dần dần tiếp nhận quần áo hiện đại, nhưng vẫn có nhiều người thích trang phục trước đây của bọn họ hơn.

Vừa nãy trên đường chúng ta gặp được nhiều người mặc Hán phục là bởi vì hôm nay là lễ Hán phục của Ẩn Tộc.”
“Vậy sao?”
Nghe thấy Hàn Đống nói vậy, Mộ Thiển không khỏi có chút ngượng ngùng.
Vừa nãy sau khi vào Ẩn Tộc, nhìn thấy phong cách ăn mặc của những người đó khác lạ, cô còn nghĩ rằng đây là đặc điểm của Ẩn Tộc.
“Mặc dù Ẩn Tộc không thể kết hôn với người bên ngoài, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết gì cả.

Bọn họ có hệ thống mạng lưới riêng, cũng sẽ tiếp nhận những phong cách đặc sắc bên ngoài.

Nhưng tôi đã điều tra qua, tổ tiên của người Ẩn Tộc chắc là người phương Tây, trải qua hàng ngàn năm chiến loạn, vì để sống sót mới chạy đến nơi này.”
“Bởi vì nửa mặt của Ẩn Tộc giáp núi, nửa mặt gần nước, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, cho nên bọn họ ở đây sống an dật đến bây giờ.

Mãi cho đến trăm năm trước bị người ngoài tìm thấy, mới tiếp xúc và có chút hiểu biết với thế giới bên ngoài, cũng bắt đầu tiếp nhận mọi thứ của thế giới bên ngoài.

Bao gồm cả cơ sở vật chất hiện đại, công nghệ cao, ngôn ngữ, mạng.”
“Trăm năm trước cho đến bây giờ, Ẩn Tộc cũng đã mời rất nhiều người bên ngoài đến truyền thụ các kiến thức ở bên ngoài, nhưng cái duy nhất mà Ẩn Tộc không thay đổi chính là không được kết hôn với người bên ngoài.


Cho nên những người đến truyền thụ kiến thức ở lâu trong Ẩn Tộc rồi, không khỏi nảy sinh tình cảm, cuối cùng thứ chờ đợi bọn họ chính là phong ấn ký ức, mọi thứ đều quay về con số không.”
“Cô cũng biết, người Ẩn Tộc giỏi nhất là phong ấn ký ức và y thuật, y thuật của bọn họ giường như giống với y học của chúng ta vậy.”
Hàn Đống chỉ ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố sầm uất và dòng người đông đúc vô tận, tiếp tục nói: “Bọn họ đều duy trì lễ hội Hán phục, lễ hội mùa xuân, lễ hội Songkran, tiết Thanh Minh, còn có lễ Giáng Sinh, Halloween của người nước ngoài.

Nhưng tiết Thanh Minh của người Ẩn Tộc giống như chúng ta có từ thuở sơ khai, đều là ngày thờ cúng tổ tiên.

Cho nên đã có từ hàng nghìn năm trước, tôi nghĩ chắc là không khác gì nếp sống của chúng ta, thậm chí đều có nhiều lần tiếp xúc.
Cái duy nhất không giống là bọn họ nói tiếng Anh, nhưng theo sử sách của người Ẩn Tộc thì ngôn ngữ ban đầu của bọn họ không phải là tiếng Anh, mà là người Ẩn Tộc sống rất lạc hậu, sau khi bị quốc vương nước C phát hiện, trước sự ép buộc bọn họ không thể không đầu hàng trước nước C, bị phổ cập tiếng Anh, theo năm tháng trôi qua, bọn họ dần dần quên đi ngôn ngữ trước đó.”
Hàn Đống giải thích ngăn gọn tình huống của Ẩn Tộc, Mộ Thiển cũng coi như hiểu biết một chút về Ẩn Tộc.
“Cho nên nói, Ẩn Tộc rất có thể là người Miêu trước đây.”
Cô hỏi.
Mặc Cảnh Thâm khẽ gật đầu nói: “Miêu Cương cũng được chia thành nhiều bộ lạc, cũng không phải không có khả năng là người Miêu Cương.”
“Ồ.”
Mộ Thiển đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán một tiếng: “Hôm này là lễ Hán phục, em có thể đeo mặt nạ, vậy ngày mai? Ngày kia? Em phải làm thế nào đây?”
Ít ra đến bây giờ cô vẫn chưa có dũng khí để đối mặt với người Ẩn Tộc.
Hơn nữa là cô, Nghê San San, Thượng Quan Tuyết, ba người đều có khuôn mặt giống nhau, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
“Không cần phải nghĩ xa như vậy, e rằng ngày mai bọn họ sẽ tìm đến em thôi.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển, nhẹ nhàng nói: “Anh để em đeo mặt nạ là muốn để em yên tĩnh hơn một lúc thôi.

Nhưng em phải biết, đây là địa bàn của người Ẩn Tộc, mặc dù người Ẩn Tộc không thể kết hôn với người bên ngoài, nhưng cũng có những người có địa vị cao kết hôn với hoàng thất nước C.
Bọn họ thông qua năng lực của chính mình để đặt nền móng vững chắc ở nước C, ổn định địa vị của Ẩn Tộc, dần dần nhận được sự tôn trọng của nước C.

Cộng thêm Vương Hậu bây giờ của nước C chính là người Ẩn Tộc, cho nên địa vị của người Ẩn Tộc cực kỳ hưng thịnh.

Những quân nhân canh gác ở cổng Ẩn Tộc chỉ nghe lệnh của tộc trưởng Ẩn Tộc.

Ngay khoảng khắc khi chúng ta tiến vào địa bàn Ẩn Tộc, tộc trưởng Ẩn Tộc đã biết đến sự tồn tại của chúng ta rồi.”
Nghe Mặc Cảnh Thâm nói như vậy, Mộ Thiển cũng có thể hiểu được.
Mặc dù người Ẩn Tộc không thể kết hôn với người ngoài, nhưng dưới sự ép buộc của nước C, bọn họ không thể không tìm người kết hôn với hoàng thất nước C mà thôi, nó giống như liên hôn thương nghiệp bây giờ vậy.
“Chả trách khi đến Ẩn Tộc anh đã làm cho em một thân phận mới.”
Bởi vì Bạc Dạ và Nghê San San đến Ẩn Tộc trước, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển đều lo lắng Bạc Dạ sẽ đổi một thân phận mới cho Nghê San San.
Đó chính là...!để Nghê San San thay thế thân phận của Mộ Thiển.
Cho nên khi cô và Mặc Cảnh Thâm đến Ẩn Tộc, thì không thể sử dụng thân phận Mộ Thiển được nữa.
Mặc Cảnh Thâm tùy ý làm một thân phận giả cho cô, khi vào cổng Ẩn Tộc mặc dù đã làm xác minh khuôn mặc, nhưng nét mặt của mỗi người đều khác nhau, cho dù Nghê San San và cô rất giống nhau, nhưng xương mặt cũng không thể giống nhau một trăm phần trăm được.
“Có rất ít người có thể tiến vào Ẩn Tộc, mỗi một người xuất hiện đến sẽ báo cáo lên phía tộc trưởng.

Cho nên, em cảm thấy em có thể yên ổn được bao lâu?”
Mặc Cảnh Thâm lại nói.

Một câu nói hung hăng giáng xuống Mộ Thiển, nhất thời khiến cô không có khẩu vị để ăn cơm.
“Ai!”
Cô rũ mặt xuống, không nhìn được thở dài, nhíu mày nói: “Cũng tốt, gặp mặt sớm thì giải quyết sớm, chúng ta cũng có thể sớm được trở về nhà.”
Trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Mộ Thiển sao có thể không sợ chứ?
Phía sau Ẩn Tộc là sự ủng hộ của cả nước C, cho dù năng lực của Mặc Cảnh Thâm và cô càng mạnh hơn, nhưng có thể chiến đấu với một nước được không?
Cô sợ sau khi vào Ẩn Tộc rồi thì không thể rời đi được nữa.
Nhưng nơi này lại không thể không đến.
Độc tố trong người cô không được đào thải, thì hai đứa trẻ trong bụng cô cũng không thể giữ lại được, cô hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“Ăn cơm trước đi, đừng để đói có hại cho sức khỏe.”
Mặc Cảnh Thâm gặp một số thức ăn cho Mộ Thiển: “May mà các món ăn ở đây cũng không khác ở Hải Thành lắm, nếu không anh còn định mang một đầu bếp đến đây cho em nữa.”
“Ừ, nhìn món ăn Hải Nam kìa.”
Nhìn những món ăn do người phục vụ mang lên, cô không khỏi cảm khái: “Em cảm thấy bọn họ ngoại trừ ngôn ngữ ra, thì lối sống và đường nét khuôn mặt thật sự rất giống với chúng ta.”
“Ở đây rất thịnh hành thức ăn của nước C, nhưng từ nhiều thập kỷ trước khi món ăn Việt Nam du nhập vào, thì càng trở nên phổ biến hơn, dần dần đã thay thế địa vị của các món ăn phương Tây, trở thành thức ăn mà bọn họ yêu thích nhất.

Người Ẩn Tộc là người không làm việc cũng không lo lắng về việc ăn uống, cho nên bọn họ rất coi trọng về phương diện ăn, mặc, chơi..