Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1211: Gặp Thượng Quan Tuyết





- -----
Chương 1214: Gặp Thượng Quan Tuyết.

Sau khi nói chuyện xong với James, Mặc Cảnh Thâm ra khỏi phòng tắm, anh thấy Mộ Thiển vẫn còn đang ngủ nên không làm phiền cô, mà mở máy tính trong phòng lên, xem sơ qua tin tức nội bộ của Ẩn Tộc, tìm hiểu về tình hình hiện tại và các điểm nóng của Ẩn Tộc.
Có lẽ bởi vì Mộ Thiển mang thai sinh đôi, lại phải ngồi xe nhanh chóng đến Ẩn Tộc, thể chết đã kiệt quệ rất lớn, cho nên ngủ một giấc đến năm giờ chiều mới tỉnh.
“Bây giờ mấy giờ rồi Thâm?”
Mộ Thiển tỉnh dậy, nằm trên giường nhìn Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sô pha.
“Năm giờ mười phút.”
“Năm giờ?”
Mộ Thiển sửng sốt một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi ngạc nhiên: “Em ngủ ba đến bốn tiếng rồi sao?”
“Từ Hải Thành đến đây, em chỉ thiếu chút nữa là ngất đi thôi.”
“Chắc là vậy.”
“Không sao, muốn ngủ thì ngủ, dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì cả.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên giường, nhìn Mộ Thiển đang nheo mắt còn chưa dậy trên giường, lười biếng như một con mèo nhỏ vậy, dáng vẻ rất khiến người ta thích.
Anh giơ tay sờ mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, muộn thêm chút nữa anh sẽ gọi em dậy ăn cơm.”
“Không thể ngủ được nữa, nếu mà ngủ nữa thì chắc tối em sẽ mất ngủ mất.”
Mộ Thiển ngồi từ trên giường dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh đèn mờ ảo bên ngoài, buổi tối của Ẩn Tộc xinh đẹp giống như Đường Dạ Thành vậy.
“Bên ngoài rất náo nhiệt, Thâm, em muốn ra ngoài.”

Cô rất muốn ra ngoài xem một chút.
Bây giờ mới hơn năm giờ, sắc trời bên Ẩn Tộc đã có chút tối rồi.
“Cũng được.

Em dậy chuẩn bị một chút đi, rồi anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Từ Hải Thành đến Ẩn Tộc, hành trình ngàn dặm, đương nhiên Mặc Cảnh Thâm rất đau lòng cho Mộ Thiển.
Thấy cô kiệt sức, rất muốn để cô nghỉ ngơi thêm một chút, dù sao từ ngày mai, cho dù cô không chủ động đi tìm người Ẩn Tộc, thì người Ẩn Tộc cũng sẽ chủ động tìm đến cửa.
“Vâng ạ.”
Hiếm khi Mộ Thiển bị cảnh vật bên ngoài thu hút, bò từ trên giường dậy, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi thay quần áo.
Hôm nay mặc dù là lễ Hán phục, nhưng Mộ Thiển cũng không muốn luôn phải đeo mặt nạ ra ngoài, cho nên cô đã trang điểm, thay đổi diện mạo của mình một chút.
“Thế nào?”
Ra khỏi phòng tắm, Mộ Thiển đứng trước Mặc Cảnh Thâm, nhương mày cười: “Anh còn nhận ra em không?”
Mặc Cảnh Thâm đút hai tay vào trong túi quần, lùi về sau một bước, nhìn lên xuống đánh giá Mộ Thiển, nhướng đôi mày rậm.
Im lặng mấy giây, môi mỏng khẽ mở, nói: “Cô là ai? Thiển của tôi đâu?”
Anh giơ tay giữ cằm cô, giả vờ nghiêm tức nói: “Nhanh trả Thiển của tôi lại cho tôi.”
“Phụt.”
Mộ Thiển thật sự bị Mặc Cảnh Thâm chọc cười, hất tay anh ra: “Đừng nghịch nữa, chúng ta mau đi thôi.”
“Bà xã đại nhân lợi hại quá, cảm giác này giống như đổi một người vợ khác vậy.”
Lời khen đến từ thẳng nam.

Quả nhiên.
Sau khi anh nói xong, Mộ Thiển tức giận trừng anh, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Mặc Cảnh Thâm vội vàng nói: “Nhưng thế này nhìn quá xấu rồi, không đẹp bằng vợ anh, em vẫn nên đổi lại đi.”
Chủ tịch tràn đầy khao khát muốn tồn tại.
Mộ Thiển rất ít khi thấy một Mặc Cảnh Thâm hài hước như vậy, cô biết anh đang cố gắng hết sức để dỗ mình.
Trong lòng Mộ Thiển rất cảm động, nhưng không hề biểu hiện quá rõ ràng, mà là lôi tay anh: “Đi ra ngoài thế này sẽ yên tâm hơn, không bị người khác phát hiện.

Chúng ta đi thôi.”
Trước kia khi trở về từ đảo Vô Danh, cô luôn lấy thân phận Tần Cửu xuất hiện trước mặt mọi người, Mộ Thiển vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện về thuật hóa trang cấp độ “dịch dung thuật” của mình.
Nếu như không phải điều kiện không cho phép thì cô muốn trở thành một thầy hóa trang bậc nhất, như thế cũng rất thoải mái.
“Bã xã đại nhân lợi hại quá.”
Mặc Cảnh Thâm lại khen một câu, sau đó đưa Mộ Thiển ra ngoài, còn gọi cho Hàn Đống nữa.
Ở nên không quen thuộc Ẩn Tộc này, ba người cùng nhau đi ra ngoài ra ngoài thì thông báo cho nhau một tiếng, nếu không Mặc Cảnh Thâm không yên tâm.
Trọng điểm là thân phận của Mộ Thiển rất đặc biệt, anh nhất định phải chú ý đến bà xã của mình.
Ra khỏi khách sạn, xe đứa đón tại trung tâm thành phố Ẩn Tộc lộng lẫy và phồn hoa, ngắm nhìn ánh đèn rực rơ, cây cối hai bên đường đều được treo đèn mày, giống như đèn hoa rực rỡ không bao giờ ngủ vậy.
Rất đẹp.
Ở một thành phố cấp một như Hải Thành, mặc dù cảnh đêm cũng rất đẹp, nhưng người của thành phố cấp một không chỉ đông mà ai đi đường cũng đều vội vàng.

Không giống cuộc sống thoải mái của người Ẩn Tộc.
Bọn họ hoặc là đi cùng con cái, chồng, trưởng bối, bạn bè, trên khuôn mặt ai cùng tràn đầy nụ cười, bọ họ thật sự sống nhàn nhã như một vị thần tiên vậy.
Trước kia thế giới thần tiên chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng, nhưng khi tưởng tượng biến thành hiện thực, Mộ Thiển đều cảm thấy có chút như đang mơ vậy, khó mà tin nỗi.
“Thâm à, nơi này quá đẹp rồi.”
Cô không khỏi cảm thán một câu.
Nếu như không phải nơi này là Ẩn Tộc, Mộ Thiển chỉ sợ sẽ bị cảnh sắc nơi này thu hút đến không muốn rời đi.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Nhưng nơi này lại là Ẩn Tộc, có quan hệ rất chặt chẽ với cô, điều này khiến cô có chút khó chịu khi ở đây.
Cho dù nó rất đẹp, cô cũng không muốn ở lại nơi này.
“Đúng là rất đẹp, nếu em thích thì có thể ở lại đây nhiều một chút.”
Mặc Cảnh Thâm thuận theo lời cô mà nói xuống.
Anh chân thành nói như vậy, không hề có một chút giả dối nào.
Chỉ cần Mộ Thiển thích, sống ở đây một thời gian thì đã làm sao chứ?
“Ai!”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Mộ Thiển biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ u sầu.
“Mặc dù thật sự rất đẹp, nhưng đây không phải nơi dành cho chúng ta.

Đợi chúng ta nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở đây thì về nhà thôi.


Em vẫn cảm thấy Hải Thành tốt hơn.”
Quê hương mà mình lớn lên, cho dù bất luận lúc nào cũng là đẹp nhất.
Mặc Cảnh Thâm mím môi cười, chỉ vào rạp hàng nhỏ bên cạnh: “Em xem đồ bên đó rất tinh xảo, có muốn qua xem không?”
Anh đổi đề tài.
Mộ Thiển nhìn theo hướng Mặc Cảnh Thâm chỉ, lúc này Mộ Thiển mới phát hiện là rạp hàng nhỏ làm hình bằng đường, làm hình vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.
Mộ Thiển đi qua xem một lúc, sau đó lại bị điêu khắc ngà voi bên cạnh thu hút, sau đó chính là rạp hàng này.
Đồ vật nhỏ bé luôn được con gái yêu thích, Mộ Thiển đi dạo phố cũng không cảm thấy mệt, nhìn bên này lại nhìn bên kia, tràn đầy cảm giác mới lạ.
Cho đến hai giờ sau, sự mới lạ đã trôi qua, Mộ Thiển đói đến nỗi bụng kêu ục ục, cô mới cùng Mặc Cảnh Thâm đi tìm một nhà hàng, ba người tiến vào ăn cơm.
Vẫn là đồ ăn Việt Nam quen thuộc, ăn rất thuận miệng.
Hơn nữa là vì Mộ Thiển đang mang thai, đồ của Ẩn Tộc chưa chắc cô đã ăn quen, cho nên Mặc Cảnh Thâm tương đối quan têm đến cảm nhận của cô.
Giữa bữa ăn, Mộ Thiển muốn đi nhà vệ sinh, nên nói: “Hai người ăn đi, em đi nhà vệ sinh một chút.”
“Anh đi cùng em.”
Mặc Cảnh Thâm có chút không an tâm.
“Ai da, không sao đâu, thanh thiên bạch nhật sợ cái gì chứ.”
Mộ Thiển phất tay, một mình bước ra khỏi phòng bao và nhà vệ sinh công cộng.
Đang là giờ ăn, có rất nhiều người ở nhà vệ sinh, cô đợi mấy phút mới có thể giải quyết xong vấn đề sinh lý của mình.
Rời khỏi buồng, đứng ở khu vực chung để rửa tay.
Khi cô vừa đóng vòi nước, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt trong gương, gương mặt quen thuộc, giống y hệt gương mặt của cô.
Không, phải nói là giống hệt gương mặt của cô trước khi trang điểm.
Là...!Thượng Quan Tuyết?.