Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1213: Đi Gặp Tộc Trưởng Ẩn Tộc





- -----
Chương 1216: Đi gặp tộc trưởng Ẩn Tộc.

Thân là chồng của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm đương nhiên sẽ đau lòng cho Mộ Thiển vì những chuyện đã trải qua.
“Cô nhóc ngốc, em là thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới đấy.”
Anh chỉ có thể an ủi Mộ Thiển, khiến cô không nghĩ nhiều.
Mộ Thiển không nói gì.
Nghỉ ngơi một đêm, Mộ Thiển ngủ một giấc cho đến sáng.
Khi tỉnh dậy lại không hiện không thấy Mặc Cảnh Thâm đâu.
“Thâm.”
Cô gọi một tiếng.
Trong phòng khách, Mặc Cảnh Thâm bước vào, thấy Mộ Thiển tỉnh rồi, thì bước qua: “Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm chút nữa.”
“Không, không ngủ được nữa.”
Nghỉ ngơi một đêm, cô cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình không tốt lắm, một lúc lại mở thấy Thượng Quan Uyển Nhi, một lát lại mơ thấy ông cụ Cố, một lát lại mơ thấy Thượng Quan Tuyết.
Cảm xúc cả người vô cùng phức tạp, hoàn toàn không thể ngủ yên được.
Cô đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, Mặc Cảnh Thâm dẫn cô ra phòng khách ăn sáng.
Mộ Thiển hoàn toàn không kén ăn, chỉ là lúc ăn sáng, cảm thấy hơi buồn nôn, trạng thái không quá rõ ràng, nhưng khẩu vị không bằng lúc trước.
“Sao em lại ăn ít như vậy?”
Mặc Cảnh Thâm thấy cô chỉ ăn một ít, thì có chút lo lắng: “Bây giờ không phải chỉ có một mình em ăn đâu, cần phải chú ý cơ thể một chút.”

“Không sao.”
Mộ Thiển lắc đầu: “Em làm gì có yếu đuối như thế chứ?”
Nói không có yếu đuối như thế, nhưng thật ra Mộ Thiển có chút buồn nôn, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị bữa ăn của Mặc Cảnh Thâm, nên cô cố chịu.
Ăn xong, phục vụ thu dọn bồ đồ ăn, rời đi.
Mộ Thiển ngồi trên sô pha, hỏi Mặc Cảnh Thâm: “Đã có tin tức của Bạc Dạ chưa?”
“Sắp rồi.”
Mặc Cảnh Thâm không muốn để Mộ Thiển quá lo lắng về chuyện của Bạc Dạ, cho nên không nói sự thật cho cô biết.
Mộ Thiển mím môi cười, bất lực lắc đầu.
Nụ cười bất lực thoáng qua, cô nâng mắt lên, hỏi: “Có phải là hoàn toàn không có manh mối nào đúng không? Thật ra anh không cần phải giấu em, dựa vào năng lực của anh, một ngày không tìm được người thì em có thể hiểu được, ba bốn ngày còn chưa tìm được người, nhất định tình huống rất phức tạp.

Hơn nữa...”
Cô đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn trung tâm thành phố rộng lớn của Ẩn Tộc, thở dài: “Đây là địa bàn của Ẩn Tộc, có Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Viên.

Bọn họ, không có một người nào bớt lo cả.

Đặc biệt hôm qua em gặp được Thượng Quan Tuyết, cô ta có thể biết rõ hành trình của em, nhất định cũng sẽ biết được hành trình của Bạc Dạ, chuyện này chính là do bọn họ làm.”
Mộ Thiển đoán ra gần đúng.
“Thiển.”
Gương mặt đẹp trai của Mặc Cảnh Thâm có vài phần lo lắng: “Anh nói rồi, sẽ không để em nghĩ nhiều nữa, chăm sóc tốt cho mình là được.”
Anh thật sự không muốn Mộ Thiển phải vì chuyện của người khác mà tức giận lo lắng.

“Em không phải chim Hoàng Yến trong lồng, không có yếu ớt như vậy.”
Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô cũng không muốn trở thành một bông hoa trong nhà kính.
“Hôm nay chúng ta đi gặp tộc trưởng đi.”
Tộc trưởng, đương nhiên là bà ngoại cô.
Một người có quan hệ huyết thống với cô mà cô chưa từng gặp mặt.
Đối với người đó, Mộ Thiển vô cùng xa lạ, không hề có một chút kỳ vọng nào, nhưng cô lại phải nhất định đi gặp bà ấy.
“Nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, ngày mai hẵng đi.”
Từ Hải Thành đến đây, đi đường vất vả, người bình thường cũng sẽ cảm thấy vất vả, huống chi lại là Mộ Thiển.
Cơ thể của cô vốn dĩ đã yếu đuối, lại mang thai sinh đôi, cơ thể e rằng không thể chịu nổi.
Điều mà Mặc Cảnh Thâm lo lắng nhất chính là tình trạng cơ thể của Mộ Thiển.
“Em thật sự không sao.”
Mộ Thiển không nhịn được cười.
Đứng dậy đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nắm lấy tay anh, dựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, làm nũng: “Mộ Thiển em yếu đuối như vậy sao?”
“Hay là nói trong mắt anh em chính là vô dụng như vậy?”
“Nói cái gì vậy, anh...!có chút mệt, muốn nghỉ ngơi thêm một ngày.”
Mặc Cảnh Thâm tùy ý tìm một lý do, một lý do không thể tin được.
“Anh? Thôi đi, em còn lâu mới tin ấy.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.


com"
Mộ Thiển cười.
Cô quả thật không tin lời của Mặc Cảnh Thâm, nhưng không ngờ lời của Mặc Cảnh Thâm nói lại là thật.
Từ hôm qua khi bắt đầu đến Ẩn Tộc, anh cảm thấy cơ thể mình có chút không thích hợp.
Lúc đầu cảm thấy mình chắc là có thể do đi lại xa nên kiệt sức, nhưng đến hôm nay cơ thể lại càng đau hơn, khiến anh càng cảm thấy không hợp.
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn nói với Mộ Thiển rằng bệnh tình của mình đã ổn định rồi, đã khỏi rồi.
Cũng không tiếp tục dùng thuốc.
Anh không biết cơ thể mình sẽ xảy ra tình trạng thế nào, nên có chút lo lắng.
Chính vì như vậy, Mặc Cảnh Thâm cũng lo lắng cơ thể của Mộ Thiển sẽ xảy ra vấn đề khi đến Ẩn Tộc.
Đương nhiên, đây chỉ là anh đoán mà thôi.
“Em thật sự không sao mà, hôm nay chúng ta đi gặp bọn họ đi.

Sớm muộn gì cũng phải gặp, chúng ta đi gặp sớm một chút, thì sẽ sớm về nhà, không tốt sao?”
Người phụ nữ ôm eo Mặc Cảnh Thâm, nói: “Em nhớ Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, còn có ông Cố, còn có các anh trai của em.”
Ở nước ngoài, cho dù có người yêu ở bên cạnh, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy thiếu thứ gì đó vậy.
Mặc Cảnh Thâm không thể thuyết phục được Mộ Thiển, chỉ đành đồng ý: “Được, nghe theo em.”
Ngoại trừ đồng ý với cô, Mặc Cảnh Thâm còn có thể làm thế nào nữa?
Người phụ nữ của mình thì mình phải chiều chuộng.
“Vậy bây giờ chúng ta khởi hành nhé?”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm đồng ý.
Hai người ra ngoài, cùng Hàn Đống xuống tầng, lái xe ra khỏi khách sạn.
Trên đường, Mộ Thiển dựa vào người Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, rất là đẹp.

“Thâm, nơi này thật là đẹp.”
Trời sáng, thời tiết có chút lạnh, ánh ban mai chiếu xuống, chiến vào những toàn nhà đặc sắc của Ẩn Tộc, giống như phủ một lớn hào quang mày vàng nhạt lên vậy, đẹp như tranh vẽ.
“Rất đẹp.

Thích ở đây, thì em có thể ở lâu thêm một chút, anh ở cùng em.”
“Bỏ đi, so với nơi này, em càng thích Hải Thành hơn.” Mộ Thiển nói.
Xe chạy hơn tiếng đồng hồ thì đến khu Trại Trung Tâm của Ẩn Tộc.
Sở dĩ nó có tên là Trại Trại Trung Tâm là bởi vì ngôi làng đúng lúc nằm ngay trung tâm Ẩn Tộc, được xây dựng trên đỉnh núi Maygars.
Đúng lúc núi Maygars lại nằm ngay trung tâm Ẩn Tộc, cho nên bọn họ trực tiếp đặt tên là Trại Trung Tâm.
Đường lên sơn trại được bao quanh bởi núi, nhưng cũng may đường rất rộng, độ dốc không cao, không hề sợ hãi như trong tưởng tượng.
Khi lên núi, xe chạy rất chậm, bởi vì hai xe phía trước đâm đuôi nhau, cản đường, nên bọ họ mất nửa tiếng mới có thể lên được đỉnh núi.
Núi Maygars cao một hai nghìn mét, là một ngọn núi vô cùng lớn, nhưng đỉnh núi rất bằng phẳng, như thể nó bị một người khổng lồ cắt ngang vậy.
“Sở dĩ người Ẩn Tộc chọn đỉnh núi Maygars làm chính điện là vì trên đỉnh núi Maygars có một nước ngọt tự nhiên không đáy.

Tương truyền theo lời bói toán của tổ tiên người Ẩn Tộc, thì đây là một bảo địa Phong Thủy, nên mới xây dựng đại bản doanh ở đây.

Nhưng nói ra thì phong cảnh của đỉnh núi Maygars tuyệt đối là có một không hai, em có đến đây một lần rồi, thật sự em cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, những điểm tham quan trong nước hoàn toàn không thể so sánh được với nó.”
Hàn Đống mô tả phong cảnh trên đỉnh núi Maygars, không tiếc lời khen ngợi.
Nếu Mộ Thiển chỉ nghe thôi thì sẽ cảm thấy bội thực, nhưng cô thấy phong cảnh trong Ẩn Tộc, nên không cảm thấy lời của Hàn Đống là giả.
Phải nói rằng, Ẩn Tộc thật sự rất đẹp, khiến người ta quên cả lối về.
Nhưng...!Cho dù đây là lần đầu tiên cô đến đây, nơi này cũng đã lưu lại cho cô quá nhiều vết thương rồi..