Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1224: Đàm Phán 2





- -----
Chương 1227: Đàm phán (2).

Mặc Cảnh Thâm nhíu một bên mày, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Đi, đi, đi, quá mất mặt rồi."
Mộ Thiển kéo tay Mặc Cảnh Thâm, xông qua đám người vẫn đang hào hứng nhìn bọn họ, vội vàng chạy đi.
Sải bước đi được một lúc, cô mới quay đầu lại nhìn, phát hiện không có ai để ý đến cô và Mặc Cảnh Thâm nữa mới thở phào một tiếng, bước chân cũng chậm hơn.
"Ôi..."
"Sao trước kia anh không phát hiện ra em lại dễ xấu hổ như vậy nhỉ?"
Mặc Cảnh Thâm trêu chọc.
"Thì sao nào, trước đây em chính là như vậy đấy, có vấn đề gì không?"
Mộ Thiển bĩu bĩu môi.
Đúng lúc này, cô liền ngửi thấ một mùi thơm lừng: "A, thơm quá đi."
"Thơm? Sao anh lại ngửi thấy mùi thối nhỉ?"
"Thật là, anh chẳng biết gì cả, đây chính là mùi đậu phụ thối."
Mộ Thiển nhanh chóng léo lấy Mặc Cảnh Thâm, dựa theo mùi thơm mà lôi anh đi về phía trước, sau đó đi đến một quán ăn nhỏ ven đường, chỉ vào quầy hàng, nói với anh: "Em muốn ăn cái này."
"Cái này á?"
Mặc Cảnh Thâm chưa từng ăn đậu phụ thối bao giờ, vừa trông thấy chúng anh liền cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ừm, món này làm có vẻ khá lâu đấy, bọn họ ở trong khách sạn đợi chúng ta liệu có sốt ruột không?"
Mộ Thiển bỗng nhớ ra rằng trong khách sạn vẫn còn mấy con người nữa vẫn đang đợi bọn họ.

"Không sao, kệ họ đi."
Mặc Cảnh Thâm định nói gì đó, nhưng rồi lại quay ra nói với chủ quán: "Cho cháu một phần...!thôi, cho cháu hai phần."
"Được, hai cháu chờ chút."
Chủ quán bắt đầu làm đậu phụ thối cho họ.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
"Không phải anh không muốn ăn sao?"
Mộ Thiển có chút tò mò nhìn Mặc Cảnh Thâm.
"Em nói món này ngon, vậy thì anh ăn thử xem."
"Anh nhất định sẽ rất thích đó."
Mộ Thiển kéo Mặc Cảnh Thâm qua ngồi ở một chiếc ghế nhỏ, chậm rãi chờ đợi.
"Bây giờ em mới phát hiện hóa ra ở đây lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Anh có biết lúc em còn bé, em thích làm gì vào cuối tuần không?"
"Ăn những cái này hả?"
Mặc Cảnh Thâm chỉ vào những món ăn hấp dẫn của những gánh hàng rong gần đó.
"Ừm ừm."
Mộ Thiển gật đầu lia lịa, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, ôm lấy cằm, cảm khái nói: "Hồi nhỏ gia đình không có điều kiện, em không có tiền ăn mấy món này, vì vậy mỗi lần nhận được tiền lương đều mua một phần ruột nướng, ăn cho đỡ thèm.


Nhưng anh cũng biết đấy, mấy món đó một khi đã ăn thì lại càng muốn ăn thêm, ăn bao nhiêu cũng không đủ, lúc đó em không có nhiều tiền, chỉ dám đứng một bên nhìn người khác ăn, không nỡ bỏ tiền ra mua."
Nhớ lại quãng thời gian trước đây, Mộ Thiển cảm thấy cô trước đây vô cùng vất vả, cũng vô cùng đáng thương.
Khi còn ở nhà mẹ nuôi Điền Quế Phân, cô không chỉ phải dọn dẹp vệ sinh, mà còn phải tự đi làm thêm kiếm tiền trả học phí.

Bằng không đừng nói đến học phí, thậm chí cả phí sinh hoạt cô cũng phải tích góp từng chút một.

Đọc truyện tại ++ t rumtruyen.

NET ++
Cuộc sống của Mộ Thiển khi đó thật sự túng quẫn, bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên thấy rằng cuộc sống đó tuy rằng vất vả, nhưng lại vô cùng thong dong tự tại.
"Đồ ngốc."
Mặc Cảnh Thâm không biết nên nói gì, chỉ là khi quay đầu lại nhìn những gánh hàng rong đó, anh âm thầm nhớ thật kỹ hình ảnh của chúng.
"Nấu xong rồi đây, hai cháu ăn đi."
Chủ quán đặt hai phần đậu phụ thối xuống bàn, đưa cho bọn họ hai đôi đũa.
"Cháu cảm ơn."
Mộ Thiển nhận lấy một đôi đũa, nhanh chóng gắp một phần đậu phụ lên, đặt trước mũi ngửi ngửi, còn tham ăn nói: "Thơm quá, không biết có ngon không, thử xem nào."
Cô thổi hơi nóng trên miếng đậu, há miệng ăn một miếng, cẩn thận cảm nhận hương vị miếng đậu phụ, sau đó mới gật gật đầu tán thưởng: "Ưm, ngon lắm đó, mùi vị rất tuyệt vời.

Cảnh Thâm, anh mau ăn thử đi."
Mặc Cảnh Thâm nhìn mấy miếng đậu phụ màu đen trong bát, lông mày nhíu chặt lại.

Anh gắp một miếng đậu, mùi thum thủm bắt đầu xộc lên mũi.
Mặc Cảnh Thâm bĩu bĩu môi, nhìn miếng đậu phụ đầy khổ sở, đang do dự không biết có nên ăn hay không, thì Mộ Thiển đột nhiên nắm lấy tay anh, đem miếng đậu phụ cho vào miệng cô: "Hương vị siêu cấp ngon luôn, nếu như anh không ăn thì để đấy em ăn hết cho."
Cô vừa ăn vừa nói.
Bộ dạng vừa vui vẻ vừa thỏa mãn, giống hệt một đứa trẻ.
Cô của thời khắc này, giống như đã quên hết tất cra phiền não, thậm chí sự âm trầm trong đôi mắt cũng không còn nữa.
"Ngon như vậy sao?"
"Tất nhiên rồi."
Nhận được câu trả lời chắc nịch của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm lại gắp thêm một miếng đậu phụ nữa, ngửi một chút, thổi một chút, sau đó đột nhiên cho miếng đậu phụ vào miệng, nhai vài miếng, rồi trực tiếp nuốt thẳng xuống bụng, nhưng do anh quá vội vàng nên miếng đậu phụ liền bị nghẹn ở cổ họng.
Mặc Cảnh Thâm bỗng thấy khó chịu ở yết hầu, nhưng rất nhanh sau đó, anh nhíu nhíu mày, nói với Mộ Thiển: "Ừm, hương vị cũng không tồi."
"Thấy chưa, em nói rồi mà, món nay cực kỳ ngon luôn.

Mau ăn thôi."
Mộ Thiển nở một nụ cười tươi như hoa, gương mặt vô cùng thỏa mãn.
Hai người bọn họ cùng nhau ăn, cuối cùng Mặc Cảnh Thâm thấy Mộ Thiển đã ăn xong, liền đẩy mấy miếng đậu phụ trong bát của anh cho cô: "Này, ăn cả của anh đi."
"Được, dù sao em ăn cũng chưa đã."
Mộ Thiển không chút khách khí, gắp mấy miếng đậu của Mặc Cảnh Thâm ăn tiếp.
Sau khi cô đã ăn xong, anh liền đưa giấy ăn cho cô, hỏi: "Ăn no chưa?"
Mộ Thiển lắc lắc đầu: "Món đậu phụ thối ở đây ngon quá.

Em có thể ăn thêm suất nữa không?"
"Không được."
Mặc Cảnh Thâm trực tiếp từ chối: "Bây giờ em vẫn còn đang mang thai, mấy món này tốt nhất là ăn ít thôi."
Tuy hương vị mấy món này không tồi, thậm chí còn vượt qua dự đoán của Mặc Cảnh Thâm, nhưng chung quy anh vẫn luôn cảm thấy mấy món này không hợp vệ sinh.
Mộ Thiển bĩu môi, bất đắc dĩ nói; "Thôi được rồi, không cho ăn thì thôi."

"Bà chủ, tính tiền giúp cháu."
"140.000"
"140.000?"
Mộ Thiển có chút ngạc nhiên.
Với tỷ giá hiện tại thì địa đậu phụ này có giá tận 371.000?
"Cảnh Thâm, nếu như sau này chúng ta gặp khó khăn, có thể đến đây mở một gánh hàng rong."
Mộ Thiển trêu ghẹo.
Bọn họ đứng dậy trả tiền rồi rời đi.
Khi bọn họ quay lại khách sạn đã là 40 phút sau rồi.
"Hai người đi đâu vậy, để bọn tôi chờ lâu như thế này."
Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển vừa bước vào phòng, Thượng Quan Tuyết liền bất mãn oán trách.
Mộ Thiển bỗng thấy Thượng Quan Tuyết quả là được nuông chiều từ bé, tính tình có chút điêu ngoa tùy hứng, thật khiến người khác đau đầu.
"Mới có vài phút đã không đợi được rồi? Ha, chị như vậy là do tính tình nôn nóng hay là do muốn muốn gả đến hoàng thất nước C vậy? Loại người giống như chị, trong phim sống không quá ba tập."
Mộ Thiển chế nhạo.
Những lời cô nói đều là sự thật.
Mới để cô ta đợi trong khách sạn một lúc mà cô ta đã không chịu nổi, một chút sự chững trạc trưởng thành cũng không có, nếu như gả đến hoàng thất nước C, một nơi tràn ngập âm mưu, tính toán, thì liệu cô ta sống được bao lâu?
"Em...!không phải việc của em."
Thượng Quan Tuyết trừng mắt nhìn cô, vô cùng phẫn nộ.
"Tôi không thèm quản chuyện của chị, chỉ cần bà ta thả bọn tôi ra, bọn tôi đảm bảo sẽ không ở lại đây thêm một phút."
Mộ Thiển nắm lấy tay Mặc Cảnh Thâm, bước đến trước mặt bọn họ mà ngồi xuống.
Ẩn tộc chính là nơi mà Mộ Thiển cô không bao giờ muốn ở lại, nếu như không phải vì bất đắc dĩ, cô đã sớm cùng Mặc Cảnh Thâm về nước rồi.
"Được rồi, hai đứa là chị em, có chuyện gì mà lúc nào cũng phải cãi nhau mới chịu được vậy hả?"
Là một trưởng bối, Thượng Quan Phượng Mẫn không thể nhìn được cảnh Thượng Quan Tuyết và Mộ Thiển cứ lời qua tiếng lại như vậy, liền đập bàn một tiếng, trầm giọng nói: "Con đường sau này còn rất dài, một ngày nào đó, bà và Uyển Nhi không còn nữa, chị em hai đứa rồi sẽ phải nương tựa vào nhau, chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau hợp sức chiến đấu với kẻ thù bên ngoài.".