“Không sao, mình cũng vậy, vừa mới đến thôi, cậu xem muốn uống gì?”
Kiều Vi nâng mắt nhìn Mộ Thiển, kìm lòng không đậu, đầu lại hiện lên hình ảnh Mộ Thiển cùng Mặc Cảnh Thâm ở cùng một chỗ, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Cho dù là như vậy, trên mặt cô vẫn giữ nụ cười.
Mộ Thiển ngồi đối diện Kiều Vi, nói với nhân viên phục vụ: “Lấy cho tôi một tách trà bưởi.”
“Vâng, chị chờ một lát.” Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi.
Mộ Thiển đem túi đeo vai đặt trên ghế dài, mười ngón tay giao nhau để trên mặt bàn, vô hình trung làm không khí giữa cô cùng Kiều Vi có chút……căng cứng.
“Vi Vi, gần đây cậu đang bận rộn gì vậy? Mấy ngày cũng không thấy mặt.” Cô chủ động mở miệng nói chuyện, phá tan không khí im lặng.
“Mấy ngày cũng không thấy mặt?” Kiều Vi vén mấy sợi tóc cài ra sau tai, cúi đầu cầm thìa quấy café, đôi mắt tối đen ánh lên cái nhìn sắc nhọn.
Mộ Thiển, bây giờ cậu nói dối tự nhiên như vậy sao?
Ngày hôm qua cậu còn trốn trong văn phòng Mặc Cảnh Thâm xem hết mấy trò cười của mình, hôm nay lại nói mấy ngày liền không thấy mặt?
“Không phải hôm qua chúng ta mới gặp nhau sao? Mới đấy đã quên rồi?” Kiều Vi nhíu mày nói.
“Cái này không phải gọi là ‘Một ngày không gặp như cách ba thu’ sao?’
Mộ Thiển xấu hổ cười, “Từ khi trở về từ nước ngoài, chúng ta đều không có cơ hội tụ tập, thật đáng tiếc.”
“Mình cũng nghĩ thế.
Sớm biết mỗi ngày cậu đều làm việc bận bịu như vậy, chẳng bằng để cậu ở lại nước ngoài luôn.”
Kiều Vi thở dài, nói: “Về sau cậu tính ở lại Hải Thành phát triển hay vẫn tiếp tục xuất ngoại?”
Nếu lựa chọn xuất ngoại sẽ phải rời khỏi Mặc Cảnh Thâm, lúc đó chúng ta còn có thể làm bạn bè.
Nếu như cậu nhất định muốn tranh đoạt Mặc Cảnh Thâm với mình, vậy………….đừng trách mình không khách khí với cậu.
Mặc dù lúc trước người Mặc Cảnh Thâm muốn lấy là cậu, nhưng cậu đã làm hại mình đến tử cung cũng không giữ được, mình thay cậu gả cho Mặc Cảnh Thâm, đó là bồi thường.
.
truyện đam mỹ
Đây là cậu nợ mình!
“Đương nhiên phải xuất ngoại, dù sau ở bên đó ngây ngốc một thời gian dài cũng đã thành thói quen.
Nhưng mà, trong một thời gian ngắn lại không có biện pháp xuất ngoại.”
Mặc dù là phải xuất ngoại, nhưng cũng muốn xử lý xong vụ án của Mặc Cảnh Thâm, ít nhất cũng phải đòi được công bằng cho anh trai cùng cô gái vô tội kia.
Trong lúc đang nói chuyện, nhân viên phục vụ đã đem lên một tách trà bưởi.
“Tại sao? Có việc gì bị trì hoãn sao?” Kiều Vi bỗng nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Thiển, có chút khẩn trương.
Cái biểu tình gấp gáp này, không biết Kiều Vi khẩn trương mong cô mau chóng rời khỏi Hải Thành hay là khẩn trương muốn biết cô có việc gì bị trì hoãn.
Chỉ liếc mắt một cái, Mộ Thiển phát hiện Kiều Vi vô cùng kì lạ, nhất định có chuyện giấu cô.
“Vi Vi, hôm nay mình gọi cậu ra đây là có việc muốn nói cho cậu.” Cô bưng tách trà bưởi nhấp một hụm, nghiêm túc nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu………..cậu……………cậu xem cái này đi.” Mộ Thiển nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn chọn sao chép một phần tư liệu đưa cho Kiều Vi.
“Đây là cái gì?”
Kiều Vi vặn vẹo, cầm túi hồ sơ đầy nghi ngờ, lấy ra bên trong vài tờ tư liệu quan trọng.
“Mình biết cậu cùng Mặc Cảnh Thâm vừa mới đính hôn, mấy thứ này vốn là không nên cho cậu xem.
Suy nghĩ cả một đêm, cậu là bạn thân của mình, mình không thể gạt cậu, nhất định phải cho cậu biết bộ mặt thật của Mặc Cảnh Thâm, cái loại đàn ông vô lại này căn bản không xứng với cậu.”
Ngày hôm qua, lúc ở cùng Mặc Cảnh Thâm phát sinh nhiều sự tình như vậy, vốn là cô dự đinh rời khỏi Hải Thành, từ nay về sau sẽ không quay lại, nhưng ai mà biết được Mặc Cảnh Thâm đụng phải người không nên đụng.
Đó chính là cô cùng anh trai Mộ Ngạn Minh.
Một tên đàn ông không bằng cầm thú như vậy, có tư cách gì bảo vệ Vi Vi? Căn bản là không xứng.
Đời sống cá nhân hỗn loạn, không kiểm soát được hành vi, làm việc không từ thủ đoạn, trên tay không biết đã thấm bao nhiêu máu tươi, bẩn!
“Cậu có ý gì? Đến tột cùng là cậu đang muốn nói cái gì?”
Kiều Vi đem tài liệu ném mạnh trên mặt bàn, “Cậu muốn mình cùng Mặc Cảnh Thâm giải trừ hôn ước?” Sau đó cậu mới giành lấy phải không?
Mộ Thiển nhìn cô phẫn nộ như vậy, tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng cố áp chế những cảm xúc tức giận trong lòng.
Bình tĩnh hòa nhã nói: “Vi Vi, rất nhiều chuyện cậu căn bản không biết, nếu hôm nay mình đã tới tìm cậu, ắt sẽ nói rõ ràng cho cậu.
Lúc trước mình về nước là vì công ty luật MY, nhưng sau khi trở về đã gặp Cận Ngôn, Cận Ngôn là học trưởng của mình, có ấn tượng tốt với mình.
Mặc Cảnh Thâm nói mình không xứng với Cận Ngôn, tìm đủ cách uy hiếp, lấy cả công ty ra uy hiếp mình, cho nên mình mới tìm người giả làm chồng của mình, để cho Cận Ngôn chặt đứt hết những ý niệm đối với mình.
Nhưng sau đó……..”
Mộ Thiển đang nói thì dừng lại, bỗng nhiên nâng mắt nhìn Kiều Vi, cảm thấy một số sự việc không thể để cho Kiều Vi biết được, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ phát điên.
Hít một hơi, lại nói: “Sau đó học trưởng phát hiện mình tìm người đóng giả làm chồng, quay lại theo đuổi mình, Mặc Cảnh Thâm liền ép mình xuất ngoại nếu không sẽ phá hủy công ty của mình, chỉ cho mình thời gian một ngày.
Vốn là cô đã lên kế hoạch ra nước ngoài từ hôm qua, nhưng đêm hôm trước cô lại gặp anh trai, con trai của mẹ nuôi cô.
Anh ấy bị người ta đánh nằm ở đầu đường, nguyên nhân là vì anh ấy đã nhận một vụ kiện mà Mặc Cảnh Thâm là bị cáo, cho nên anh ta tìm người dạy dỗ anh trai cô.
Cô ở bệnh viện chăm sóc anh cả một đêm, buổi sáng ngày hôm sau anh trai cô mới tỉnh, kể cho cô tất cả sự tình.
Cô cầm theo vụ kiện đuổi tới tập đoàn Mặc Thị, nhưng lại được thông báo công ty đã hoàn toàn tan rã, tương đương với một vụ phá sản.
Mặc Cảnh Thâm chính là tên vô lại, đàn ông như vậy căn bản là không xứng với cậu.
Vi Vi, cậu……………..cậu vẫn nên mở to mắt mình ra một chút, Mặc Cảnh Thâm không xứng với cậu.
Bây giờ mình tìm cậu, đem mọi chuyện nói cho cậu biết một lần, sau đó dự định chống án Mặc Cảnh Thâm.”
Đếm những điều khốn nạn mà Mặc Cảnh Thâm đã làm, Mộ Thiển hận không thể đưa thẳng hắn ra trước công lý.
Kiều Vi cẩn thận nghe Mộ Thiển kể lại tất cả sự tình, bỗng nhiên cười: “Mình biết Cảnh Thâm nhiều năm, anh ấy là người thế nào không ai rõ hơn mình.
Không nói đến lời nói của cậu có trăm ngàn sơ hở, chỉ bằng việc cậu là bạn thân của mình, cậu và Tư Cận Ngôn ở cùng một chỗ vô cùng thích hợp, anh ấy vì sao phải không từ thủ đoạn cản trở các cậu? Hơn nữa, Tư gia ở Hải Thành là danh môn vọng tộc, thích một người phụ nữ còn cần Cảnh Thâm đồng ý hay sao?”
Cô căn bản không tin lời Mộ Thiển, nói: “Về phần anh ấy nhắm vào công ty cậu, chuyện này mình sẽ quay về hỏi rõ ràng.
Còn vụ kiện tụng này, cậu cũng biết, Cảnh Thâm là một người có máu mặt, địa vị ở Hải Thành này cũng khó mà đo đếm được, nếu cậu nhất định kiện, nó sẽ phá hủy anh ấy, cậu có biết hay không?”
“Cái…………cái gì? Vi Vi…………………..cậu?”
Kiều Vi nói một phen khiến Mộ Thiển trố mắt cứng lưỡi, khó mà tin được.
Trước khi đến, cô đã nghĩ đến trăm loại tình huống khi Kiều Vi biết sự thật, nhưng vạn lần không ngờ cậu ấy sẽ nói như vậy.
“Vi Vi, cậu điên rồi, Mặc Cảnh Thâm làm ô uế con gái nhà người ta đến mang thai, kết quả lại còn độc ác xử lý cha mẹ cô ấy, cậu không biết người như vậy căn bản là một tên khốn nạn sao……….”
“Đủ rồi.”
Mộ Thiển còn chưa nói xong đã bị Kiều Vi lớn tiếng ngắt lời.
Kiều Vi vô thức nhìn những người ngồi trong quán café, nhưng cũng may buổi sáng không có quá nhiều người.
Tận lực đè ép thanh âm, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại ngây thơ như vậy chứ? Đàn ông có thân phận như Cảnh Thâm, có người nào không phong lưu? Tay không nhiễm máu, làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay.
Người không tàn nhẫn sẽ không đứng vững, đạo lý này không phải cậu không hiểu chứ?”.