Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 604: Diễn Kịch





Kiều Vi vì sợ sự việc bị bại lộ nên quay qua quát to với Nghê San San.
“Ồ, những gì chị Kiều Vi nói có lý.”
Nghê San San gật đầu như giã tỏi, đồng ý với cô ta, quay qua nhìn Mộ Thiển, nói: “Cô là một người phụ nữ tâm địa ác độc.”
Nói xong cô ta bước ra ngoài.
Nhưng khoảnh khắc cô ta nhìn vào mắt Kiều Vi, mặc dù sự lạnh lùng chỉ thoáng qua không dễ bị chú ý, nhưng Mộ Thiển vẫn có một cái nhìn sâu sắc rõ ràng.
Ngay lúc đó, cô đã nghĩ, chẳng lẽ Nghê San San đã biết Kiều Vi đã làm gì gia đình cô ta?
Nếu đúng như vậy, Kiều Vi có một…con sói bên cạnh.
Một con sói đầy tham vọng.
Cạch.
Cửa văn phòng đóng lại.
Kiều Vĩ chống tay lên bàn, nghiêng người trừng mắt nhìn cô “Mộ Thiển, cô muốn làm gì? Mấy năm trước, cô khiến tôi mất đi tử cung, không thể sinh con, bây giờ khó khăn lắm tôi mới có con, cô lại đến hại tôi, tại sao? Cô hãy tự hỏi bản thân, ngần ấy năm tôi đã làm những gì có lỗi với cô.”
Trước đây cô ta thực sự coi cô như một người chị em tốt.
Mộ Thiển thật sự xin lỗi cô ta về chuyện lúc trước, nếu không thì cô và cô ta cũng không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay
Mộ Thiển lúc đầu có tâm trạng tốt, nhưng khi cô ta nói về quá khứ, mặt cô lập tức sa sầm lại.
“Cô không xứng đáng để nhắc đến chuyện đó với tôi.”
“Đó là sự thật, tại sao cô không cho tôi nói?”
Kiều Vi rất phấn khởi khi thấy vẻ mặt u ám của Mộ Thiển “Mộ Thiển cô lúc đó chẳng khác gì một kẻ ăn mày trong nhà họ Mộ.

Ngày nào cũng mặc quần áo rác rưới, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Nếu không có Kiều Vi tôi bố thí cho cô, không biết cô sẽ sống khổ sở như thế nào.


Bây giờ cô còn muốn tranh đàn ông với tôi? Cô tự tin vào đâu? Tôi không ngại nói thẳng với cô, nếu không phải vì cô là người của Cố gia, tôi đã giết cô.


Nghê San San không có ở đây, hai người cũng chẳng ngại mang hết mọi chuyện ra nói.
“Nghe cô nói, chẳng lẽ muốn tôi cảm ơn cô?”
“Không cần cảm ơn nữa.”
Cô ta đứng thẳng người, đưa tay lên vuốt bụng nhẹ nhàng “Tôi với Cảnh Thâm đã có con rồi.

Chúng tôi sẽ kết hôn sớm thôi.

Con tôi sinh ra là người thừa kế của nhà họ Mặc, đến lúc đó cả gia sản nhà họ Mặc đều sẽ nằm trong tay tôi.

Mẹ nhờ con được quý, hẳn là cô hiểu rõ điều này”
Nhẫn nhịn bao nhiêu năm đổi lấy sự xoay chuyển của ngày hôm nay, Kiều Vi sao có thể không đắc ý trước mặt cô?
Cô ta phải thể hiện ra ngoài, cô ta chỉ cảm thấy thỏa hận khi nhìn bộ dạng tức điên lên của Mộ Thiển.
“Vậy thì cô nghĩ nhiều quá rồi.

Cả Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đều là con cháu của nhà họ Mặc, Tiểu Bảo tài giỏi thông minh và được gia đình họ Mặc yêu thương.

Cô nghĩ đứa trẻ mà cô sinh ra có đủ xuất sắc để thay thế Tiểu Bảo hay không? Cô có thể đừng nói chuyện vớ vẩn với tôi không?” Tốt hơn hết cô nên quay về và tịnh dưỡng trước khi sinh cho thật tốt.

Tôi nghe nói cấy ghép tử cung sẽ để lại nhiều di chứng, cô nên chăm sóc bản thân nhiều hơn.”
Cầm tập tài liệu, cô dựa vào ghế giám đốc nói lớn: “Cô Kiều, tôi rất bận.

Tôi không có thời gian trò chuyện với cô nữa.

Mời cô về cho, không tiễn!”
Mộ Thiển không muốn nói chuyện vô nghĩa với Kiều Vi nữa, cô biết hôm nay Kiều Vi đến đây chỉ là để khoe khoang với cô.
Nếu cô ta đến chỉ để khoe khoang với cô về chuyện kết hôn thì quả là sai lầm.
“Hôm nay tôi đến đây là để gửi thiệp mời cho cô.”
Kiều Vi lấy ra một tấm thiệp mời từ trong túi xách, đặt lên bàn, nói “Tôi và Cảnh Thâm sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau.

Tôi hy vọng cô có thể đến dự đúng giờ.”
Kiều Vi vừa rồi còn đang tức giận, nhưng nói đến chuyện kết hôn trên mặt tràn đầy ý cười, cao hứng đến mức không kìm được.
Mộ Thiển nhìn lướt qua thiệp mời, nhàn nhạt trả lời “Tôi sẽ đến đúng giờ”
“Thật tốt.”
Kiều Vi gật đầu, và không có ý định rời đi.
Cô ta chỉ ngước mắt lên và liếc qua camera trong văn phòng, sau đó đứng trước máy quay, quay lưng về phía máy quay và nói với Mộ Thiển “Mộ Thiển, tôi thực sự muốn nói với cô một điều.”

“Cứ nói đi!”
Nếu có chuyện gì thì nói nhanh rồi cút đi!
Đây là điều mà Mộ Thiển ban đầu muốn nói, nhưng nó quá thô bạo, cô xấu hổ không dám nói và chỉ có thể nói vậy.
Khuôn mặt Kiều Vi tái mét, nhưng cô ta vẫn kìm được cơn giận và nở một nụ cười ngọt ngào, nói”Tôi nghe nói rằng cô đang kiện tụng với Cảnh Thâm? Tôi có thể giúp cô.

Chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ tìm cách mời Luật sư Phan Lễ giúp cô, với nguồn lực công ty luật của anh ta, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.


Lời nói của cô ta thường ẩn chứa âm mưu.
“Mục đích của cô là gì?”
Mộ Thiển hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Mục đích không là gì cả.

Tôi chỉ hy vọng cô có thể đưa con trai và con gái của mình rời khỏi Đế Cảnh trang viên.

Nếu được vậy, tôi và Cảnh Thâm sau khi kết hôn cũng được yên tĩnh một chút.”
Nói trắng ra, hai đứa trẻ sẽ trở thành vật cản hạnh phúc gia đình nhỏ của cô ta.
Mộ Thiển ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi đóng lại văn kiện “Mặc Cảnh Thâm dù là tình huống nào cũng là cha của hai đứa trẻ, chuyện này tôi không thể giúp cô.”
Sau đó, cô chợt nhớ ra rằng Dương Liễu đã tìm cô ngày hôm qua và nói rằng đứa trẻ trong bụng Kiều Vi có lẽ không phải của Mặc Cảnh Thâm.
Lúc này, ánh mắt cô nhìn Kiều Vi là lạ.
“Thiển Thiển, tôi biết…”
Cô ta bước đến bên cạnh Mộ Thiển và vươn tay kéo tay Mộ Thiển, nhưng ngay khi cô ta chạm vào Mộ Thiển, theo phản xạ Mộ Thiển đã đẩy cô ta ra xa “Đi đi, đừng chạm vào tôi!”
“A, á!”
Kiều Vi lảo đảo lùi lại mấy bước, vô tình va vào góc ghế sô pha phía sau, rồi ngã xuống đất.
“A, bụng của tôi…cứu.”
Kiều Vi nằm trên mặt đất, trông rất đau đớn.
Cạch…

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Mặc Cảnh Thâm đứng ở cửa.
Nhìn mọi chuyện diễn ra trong phòng làm việc, khuôn mặt tuấn tú của anh bị mây mù phủ kín, nhanh chân bước tới, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Mộ Thiển hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Thiển ung dung ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nói:”Thì ra Mặc thiếu gia không có mắt à?”
Chỉ vào Kiều Vi đang nằm dưới đất, cô nói: “Nhà họ Mặc nghèo đến nổi không đủ tiền mua dây xích cho chó.

Để lũ chó của nhà anh xông hết vào công ty tôi? Bây giờ lại chơi trò ăn vạ.

Đến kéo tay tôi, tôi chỉ mới hất một cái nhẹ cô ta đã lùi lại đập người vào ghế sô pha nằm lăn ra đất, tàn phá nặng nề đứa con trong bụng, may mà chưa chảy máu, nếu chảy máu cô ta sẽ tố cáo tôi hại chết con của cô ta,đòi tôi trả con cho cô ta.”
Anh nhìn xuống Kiều Vi đang nằm trên mặt đất và hỏi: “Phải không?”
Cô lắc lắc đầu “Cô xem biểu hiện của cô không thành công rồi.

Vừa rồi cô nên đập vào bàn làm việc của tôi, như vậy mới chảy máu, nếu muốn đổ vạ cho tôi cũng có hiệu quả hơn.”
“Ưm…đau quá…Cảnh Thâm, em rất đau.”
Khi Kiều Vi nghe những gì mà Mộ Thiển nói, khuôn mặt tức giận của cô ta giờ đã trắng xanh, và trong một lúc cô ta thậm chí còn quên diễn kịch.
Anh ngạc nhiên nhìn Mộ Thiển và không nói nên lời trong một lúc lâu.
Mặc Cảnh Thâm bước tới, kéo Kiều Vi lên khỏi mặt đất, hỏi “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Mặc…Cảnh Thâm, em chỉ đến để gửi thiệp mời cho Thiển Thiển mà thôi.

Em không ngờ rằng cô ấy lại đối xử với em như thế này.

Khó khăn lắm em mới có con với anh, nếu đứa bé không còn, em cũng không muốn sống nữa.”‘.