Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 606: Ân Ái





Sau khi quan sát một lúc lâu, Mặc Cảnh Thâm nhướng mày cười nhẹ với cô ta “Có chuyện gì vậy, Vi Vi?”
“Hả? À, không, không có gì.”
Kiều Vi luôn cho rằng câu nụ cười quyến rũ vạn người mê chỉ miêu tả nụ cười của một người phụ nữ, nhưng nụ cười mà Mặc Cảnh Thâm cười với cô vừa rồi là nụ cười dịu dàng nhất từ ​​trước đến nay, khiến trái tim cô tan chảy.

Kiều Vi thần sắc nhàn nhạt nhận lấy bản thỏa thuận trong tay thư ký, ký tên rồi ấn dấu tay.

Đối với cô ta, chỉ cần được gả cho Mặc Cảnh Thâm đã là điều tốt đẹp nhất trên đời này rồi.

Chỉ là một nghìn bộ ghế sofa bố thí cho ăn mày, đương nhiên cô ta sẽ không keo kiệt.

“Cảm ơn cô Kiều, cô thật là một người tốt.”
Thư ký khóe miệng nở ra một nụ cười rất ngọt, giọng nói cũng rất hay, lịch sự như vậy với Kiều Vi ngay lập tức khiến Kiều Vi cảm thấy cô ta cao hơn một chút.

Khi thư ký rời khỏi văn phòng, cô ta nói với Mộ Thiển một lần nữa: “Thiển Thiển nếu cô gặp khó khăn gì trong nhà họ Cố, hãy nhớ nói với tôi.

Chúng ta cũng từng là bạn tốt, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô.”
“Thật không, nếu vậy thì tôi phải cảm ơn cô.”
Vào lúc này Mộ Thiển không biết cười hay khóc, cô thực sự cảm thấy không thể hiểu được mạch não của Kiều Vi.

Cốc cốc…
Cửa văn phòng vang lên.

Bạc Dạ đẩy cửa bước vào, trên tay vẫn cầm một bó hoa tươi “Thiển…”
Anh ấy gọi một tiếng, nhưng thấy trong phòng làm việc còn có Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm, hơi bất ngờ hỏi: “Anh Mặc, anh đến đây làm gì?”
“Ừm, vợ tôi đến tìm Mộ Thiển, tôi cũng đến xem.”
Một câu mang đến một lượng thông tin lớn.


Đôi mắt khó dò của Bạc Dạ rơi vào Kiều Vi, nhìn xung quanh, mỉm cười và không nói gì.

Bước đến gần Mộ Thiển, anh ấy đưa bó hoa cho cô, nói “Thiển Thiển, tặng nó cho em.”
“Ôi Bạc Dạ, anh tặng hoa cho phụ nữ nhưng chỉ tặng hoa bách hợp thôi sao? Thật kém.” Kiều Vi liếc nhìn bó hoa trong tay Bạc Dạ, không khỏi bật cười.

“Điều đó vẫn tốt hơn một người phụ nữ không nhận được gì từ người đàn ông có tiền.”
Bạc Dạ châm chọc.

Mặc dù Mộ Thiển đã nhìn thấy miệng lưỡi độc địa của Bạc Dạ, nhưng cô không bao giờ biết rằng Bạc Dạ lại rất sắc bén khi hại người.

Đột nhiên cô cảm thấy Bạc Dạ khác rất nhiều.

Mộ Thiển nở một nụ cười nhẹ, cầm lấy bó hoa từ tay Bạc Dạ và ngửi nó “Nó thơm quá, cảm ơn anh.

Nhưng đừng tặng nữa.

Lần trước là hoa hồng, hoa thược dược, giờ là hoa bách hợp.

Anh định gửi tất cả các loài hoa cho tôi à? ”
“Đúng vậy, hoa thơm đi cùng người đẹp, rất tương xứng.”
Bạc Dạ giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào cánh hoa, cúi người ngửi “Em ngửi hoa sẽ cảm thấy tinh thần thoải mái.

Anh thích nhìn em mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái.”
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
Hai người ở đằng kia đang thể hiện tình cảm, còn ở đây vẻ mặt của Kiều Vi thì đờ đẫn, hàm răng tức giận cắn chặt môi, đôi mắt độc địa nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển.


Nếu ánh mắt của cô ta có thể giết người, ước tính Mộ Thiển đã bị chém cả nghìn lần rồi.

“Anh Cảnh Thâm, xem đi … em cũng muốn.”
Cô ta nhân cơ hội làm nũng với Mặc Cảnh Thâm.

Tuy nhiên, trước khi Mặc Cảnh Thâm kịp nói, anh đã nghe thấy Bạc Dạ đang dựa vào bàn làm việc, nhìn Mộ Thiển với hai tay khoanh trước ngực, miệng ngâm nga một bài hát “Vả mặt đến quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy”
Lời bài hát bị xáo trộn, nhưng âm thanh rất tuyệt.

Mộ Thiển biết anh đang nói đến ai, nhưng cô không thể hiện ra quá rõ ràng “Giọng hát khá hay, sao trước đây tôi không để ý?”
Khi ở trên đảo hoang, Bạc Dạ thuộc kiểu người lạnh lùng, không nói nhiều.

Tính tình lạnh lùng khiến cô nghĩ rằng Bạc Dạ thuộc tuýp người nghiêm túc, có một chút xấu xa.

Mãi sau khi quen biết, cô mới biết trong lòng anh vẫn còn bản tính của một đứa con nít, rất đa tình.

Dù sao thì Mộ Thiển vẫn rất thích tính cách của Bạc Dạ, kết bạn với anh đúng là một quyết định đúng đắn.

“Thích nghe không? Vậy hôm nào anh sẽ hát cho em nghe.”
Khi giọng nói của Bạc Dạ rơi xuống, Kiều Vi đã rũ mặt xuống, chán ghét nói: “Thể hiện tình cảm như thế này, thì ra cũng có loại người muốn cưới Mộ Thiển à?.”
Chỉ là cô ta không thể nhìn những người đàn ông khác thể hiện tình cảm với Mộ Thiển, điều đó dường như muốn khoe với cả thế giới rằng có bao nhiêu người thích cô.

“Mộ Thiển!”
Bạc Dạ kéo dài tên cô, cảm thấy ý kiến ​​của Kiều Vi rất tốt “Cô Mộ Thiển yêu quý, có muốn cho tôi một cơ hội theo đuổi cô không?”
Anh rút một bông hoa bách từ bó hoa và đưa cho cô “Thế nào?”

Mộ Thiển có chút kinh ngạc vì màn tỏ tình đột ngột, hai má xấu hổ hơi đỏ lên “Cái kia…”
“Thiển Thiển, chúng ta là bạn tốt nhất, tôi là người từng trải, tôi muốn khuyên cô.

Nhà họ Bạc thật tốt, nhưng cô đã có hai đứa con ở bên cạnh.

Cô có thể suy nghĩ chín chắn và đừng bốc đồng.

Nếu không thì sau này cưới sẽ có nhiều vấn đề xảy ra.”
Kiều Vi luôn tìm mọi cơ hội để chế giễu Mộ Thiển.

Vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm trở nên lạnh lùng, anh trực tiếp ngồi trên ghế sofa, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi bắt đầu im lặng hút thuốc.

Mặc dù đang giả vờ nhìn chiếc điện thoại trên tay, nhưng đôi mắt của anh lại hướng về cặp đôi đang thể hiện tình cảm đằng kia.

Có cảm giác đau âm ỉ ở ngực, rất khó chịu.

” Thiển Thiển, Bạc gia chưa bao giờ thiếu người thừa hưởng.

Chúng ta có thể nuôi hai đứa, hoặc có thể sinh con riêng.

Chỉ cần em muốn mọi chuyện đều nghe theo em.”
Kiều Vi không nói một lời ở đằng kia, đối với Bạc Dạ, những lời châm chọc của cô như giúp anh ta đẩy nhanh tiến độ.

“Bạc Dạ, hôn nhân đại sự là phải nghe theo lời cha mẹ.

Anh tự mình quyết định không thông báo với người nhà không được hay lắm đâu.

Bằng không anh bên này thổ lộ với Mộ Thiển, cô ấy đồng ý rồi.

Bên nhà họ Bạc anh lại từ chối đuổi cô ấy ra cửa.


Anh nói xem cô ấy phải làm sao?”
Kiều Vi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, cô ta không thể chấp nhận được việc Mộ Thiển có cuộc sống tốt hơn mình.

Bàn tay cầm cành hoa bách hợp của Bạc Dạ hơi siết lại, cành hoa gãy rơi trên mặt đất.

Anh quay lại nhìn vào cô ta không chớp mắt “Cô Kiều, cô đã nghe câu “bắt chó đi cày không bằng xen vào việc người khác chưa?”
“Bạc Dạ ý anh là sao? Tôi là chị em tốt với Mộ Thiển, quan tâm cô ấy mấy câu không được à? Nếu anh thậm chí không thể chấp nhận câu hỏi của tôi, anh nghĩ xem Mộ Thiển phải đối mặt với Bạc gia của anh như thế nào? Mộ Thiển là người phụ nữ sinh con trước hôn nhân, thậm chí là mẹ của hai đứa trẻ.

Nhà họ Bạc coi trọng danh dự uy tính trong giới sao có thể chấp nhận một đứa con dâu như vậy?”
Người có liên quan không nói, nhưng Kiều Vi thì gấp đến không nhịn được.

Dù là lời nói thật nhưng từ miệng cô ta ra nói ra nghe thật khắc nghiệt.

Mộ Thiển quay lại, đút hai tay vào túi quần ống rộng lưng cao, đi về phía Kiều Vi.

Đứng ở trước mặt cô ta, đôi môi đỏ mọng như chu sa nở nụ cười ngọt ngào “Chưa kết hôn đã có con thì làm sao?”
“Thiển Thiển, đừng nóng giận.

Tôi chỉ muốn cô nhìn rõ thực tế.

Cô cũng biết con người bây giờ thực dụng như thế nào, lại có thêm hai đứa con nữa, tôi lo lắng …”
“Cô lo lắng như thừa quá rồi.

Giống như người đàn ông bên cạnh cô, đã là cha của hai đứa trẻ rồi, cô vẫn không biết xấu hổ tìm mọi cách bò lên giường anh ta.

Chỉ mong nhanh có thai để được đường đường chính chính gả cho anh ta.

Tốt hơn hết Kiều Vi cô nên cố gắng dưỡng thai cho thấy tốt, lỡ trượt chân ngã đến cái thai trong bụng cũng không còn, mất hết lợi thế.

Mặc gia lại lần thứ hai vứt bỏ cô, đến lúc đó người không thể gả đi được là Kiều Vi cô chứ không phải là tôi đâu.’.