Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 617: Ý Của Tộc Trưởng





Anh ta tránh trả lời các câu hỏi của Mộ Thiển, nhưng rất quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô.

Mộ Thiển ngửi thấy một tia quỷ quyệt, nhìn vào anh ta cảnh giác hỏi:”Nói cho tôi biết, anh đã điều tra chi tiết những gì?”
Đôi đồng tử đẹp đẽ của Thượng Quan Miểu nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển, đột nhiên mỉm cười và mở lòng bàn tay ra “Đặt tay vào lòng bàn tay tôi, tôi có thể biết mọi thứ về cô.”
Mộ Thiển đã gặp qua vô số loại người, mặc dù tầm nhìn của cô không quá hung ác nhạy bén nhưng cũng có thể nhìn ra anh ta có bản tính thế nào.

Nhưng Thượng Quan Miểu lại mỉm cười hiền lành với cô, không có một chút giả dối nào.

Nụ cười thân thiện khiến Mộ Thiển cảm thấy rất gần gũi.

Cô liếc nhìn vào lòng bàn tay dang rộng của anh ta.

Mặc dù đôi bàn tay đó được giữ gìn cẩn thận, nhưng trong lòng bàn tay có những vết chai có thể nhìn thấy rõ ràng.

Từ đó có thể hiểu…
Anh ta là người sử dụng hung khí trong một thời gian dài.

Cực kỳ nguy hiểm…
“Anh đã nói tôi đưa tay vào lòng bàn tay anh thì anh sẽ biết hết mọi thứ.

Vậy suy ra tôi đưa tay thì chẳng phải là tôi bị ngốc à?” Mộ Thiển lắc đầu buồn cười.

Nụ cười trong sáng đáng yêu không thể giải thích được.

“Tôi luôn tốt với những cô gái xinh đẹp.”
“Thật là trùng hợp.

Tôi luôn phòng thủ trước những người đàn ông có thể làm chị em.”
“Thật không?”
“Đó là đương nhiên.”
“Hahaha…”
Thượng Quan Miểu ngẩng đầu lên và cười “Tôi thích sự thẳng thắn của cô.”

“Tôi khá tò mò, không phải anh đến từ nước C sao? Sao anh lại có tên Trung Quốc?”
“Mẹ tôi là người Trung Quốc, vì vậy bà đã đặt cho tôi tên Trung Quốc.”
“Ồ, vậy thì không có gì lạ khi tiếng phổ thông của anh lại tốt như vậy, tôi chưa thấy người nước ngoài nào nói tiếng Trung tốt thế.”
Mộ Thiển giơ ngón tay cái lên “Thật tuyệt vời.”
“Nhưng… anh đang tránh chủ đề của tôi.” Cô cười rất đẹp.

Thượng Quan Miểu mím môi cười, anh ta đối với Mộ Thiển tuyệt đối hòa nhã, khác hẳn với vẻ lạnh lùng vừa rồi.

Đột nhiên, Mộ Thiển cảm thấy bối rối.

“Không có lý do gì cả, là ý của Tộc trưởng.”
Anh ta nói.

Vì mệnh lệnh của Tộc trưởng không có cấm nói điều này với Mộ Thiển, nên anh ta nói với Mộ Thiển rất thản nhiên, điều này khiến cô càng thêm bối rối.

Nhưng Mộ Thiển không dám hỏi thêm.

“Mặc Cảnh Thâm nhờ anh giúp anh ấy khôi phục trí nhớ, anh sẽ giúp anh ấy chứ?”
“Sẽ không giúp.”
Trước khi Mộ Thiển nói xong, Thượng Quan Miểu đã trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Vậy anh không sợ anh ấy giết anh sao?”
“Cô sẽ bảo vệ tôi.”
Chỉ vỏn vẹn năm chữ làm cho Mộ Thiển sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn anh ta, không biết nên khóc hay cười “Anh tại sao lại tự tin rằng tôi sẽ bảo vệ anh?”
“Cô mời tôi đến Hải Thành với giá cao, sự an toàn của tôi đương nhiên được cô bảo vệ.”
“Thôi đi!”
Mộ Thiển giơ tay lên và ngay lập tức nói: “Sửa lại một chút, đó là bảo vệ, không phải giám hộ.”
Cô không biết là anh ta thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, vì anh ta nói rất mơ hồ.

“Có gì khác biệt?”
“Tất nhiên là có, bản chất khác biệt.”
“Ồ vậy sao, cô nói tôi nghe thử?”

“Cái này…”
Mộ Thiển cứng họng một lúc, đôi mắt to long lanh nhíu chặt, không nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

Cô cong môi, nói: “Quên đi, đừng nói chuyện này.

Nhưng đừng lo lắng, nếu anh thật sự không đồng ý với Mặc Cảnh Thâm, tôi nhất định sẽ không để anh ấy làm tổn thương anh.”
Trong mọi trường hợp, Thượng Quan Miểu đã được cô đón từ nước C đến đây, vì vậy cô đương nhiên sẽ đảm bảo an toàn cho anh ta.

“Tôi tin cô.”
Anh ta nói anh ta tin cô.

“Nhưng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, anh liền tin tưởng tôi như vậy sao?”
Mộ Thiển thấy hơi kỳ lạ.

“Tôi Thượng Quan Miểu, không bao giờ nhìn nhầm người.”
“Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

Hai người trao đổi với nhau vài lời trong phòng ngủ trước khi Mộ Thiển rời khỏi phòng.

Mở cửa, Mặc Cảnh Thâm đột nhiên bị phát hiện đang đứng ở phía ngoài cửa.

“Mặc tổng vẫn thích nghe lén?” Cô không khỏi trêu chọc.

Có một nụ cười trên đôi môi hồng hào của cô, một nụ cười đặc biệt mỉa mai.

“Tôi là đang lo lắng cho cô.”
Mặc Cảnh Thâm nghiêm nghị nói.

Hai người đứng đằng sau anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi đồng loạt nhìn ra chỗ Mộ Thiển, không nói lời nào.

“Không cần.”

Mộ Thiển làm sao tin mấy lời tùy tiện này được?
Lo lắng cho cô?
Lời của anh ta chẳng ai có thể tin nổi.

“Tránh ra, anh đang cản đường tôi!”
Mộ Thiển mắng nhỏ, bỏ qua anh và đi thẳng xuống lầu.

Khi tiếng giày cao gót truyền đến dưới lầu, Cẩm Dung bước đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm hỏi: “Anh có chắc Thượng Quan Miểu sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ không?”
Mặc Cảnh Thâm lắc đầu.

Anh không chắc chắn.

“Anh đã bao giờ tự hỏi tại sao Ẩn tộc lại không muốn giúp đỡ anh không?” Thích Ngôn Thương quan tâm nhất đến câu hỏi này.

Mặc gia có thực lực, có lai lịch nhất định, Ẩn tộc không nên từ chối một gia tộc lớn như thế, nhưng bây giờ lại triệt để từ chối, thật sự là khó hiểu.

“Không giúp được thì chắc chắn có lý do.”
Mặc Cảnh Thâm không đưa ra lý do thực sự, anh đi xuống cầu thang.

Trên thực tế, anh thậm chí không biết tại sao người của Ẩn tộc lại không giúp đỡ mình, mặc dù đã điều tra sự việc, nhưng cho đến bây giờ anh vẫn không tìm ra manh mối nào.

Ẩn tộc và Mặc gia không gây thù chuốc oán nên không hiểu tại sao.

“Đại ca, nguyên nhân chưa rõ anh không thể đắc tội với Ẩn tộc đâu đấy.”
Khi anh rời đi, Cẩm Dung hét lên từ phía sau.

Mặc Cảnh Thâm đi xuống lầu, mặc dù không nói, nhưng anh nghe được lời Cẩm Dung nói.

Ở dưới lầu, Mộ Thiển đang ngồi trong sảnh một cách chán nản, lật xem tờ báo trên tay, xem ra rất nhàm chán.

“Tối nay muốn ăn cái gì, tôi kêu phòng bếp chuẩn bị.”
Mặc Cảnh Thâm bước đến bên Mộ Thiển và hỏi ý cô.

Người phụ nữ nhỏ bé ngồi trên sofa không chớp mắt nhìn tờ báo trên tay, khẽ nói: “Giảm cân, không ăn.”
Hơn nữa, bây giờ cô đang bị Mặc Cảnh Thâm đe dọa, cô không có tâm trạng ăn uống chút nào.

“Tôi sẽ làm cho cô, cô giúp tôi thì sao?”

Mặc Cảnh Thâm đã nhượng bộ.

Mặc dù vậy, trên mặt Mộ Thiển không một chút cảm kích “Khả năng hiểu ngôn ngữ của Mặc tổng kém như vậy sao? Tôi đã nói không ăn, anh nghe không hiểu sao?”
Cô ngước mắt lên, đôi mắt hoa mai ánh lên sự lạnh lùng và cự tuyệt.

“Buổi tối rất dài.

Nếu không ăn, buổi tối sẽ ảnh hưởng đến công việc.”
Anh đang ám chỉ cô phải hỗ trợ người Ẩn tộc giúp anh khôi phục trí nhớ, nhưng từ miệng anh nói ra có chút ái muội không tự nhiên.

Rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Làn da trắng mịn như trứng gà bóc của cô nở một nụ cười giễu cợt “Anh dựa vào cái gì tin tưởng người của Ẩn tộc sẽ giúp đỡ anh? Cho dù nhà họ Mặc của anh có thực lực như thế nào cũng không bằng Ẩn tộc đó.

Tôi tưởng anh biết người đằng sau chống lưng cho Ẩn tộc là ai.


Thứ mà Bạc Dạ biết Mặc Cảnh Thâm nhất định cũng biết.

Mộ Thiển chắc chắn về điều đó.

“Cô có lo lắng cho tôi không?”
“Tôi chỉ sợ những hành động ích kỷ ngu ngốc của anh sẽ làm ảnh hưởng tôi và hai con của tôi!”
Nói trắng ra là cô ghét bỏ anh chứ không phải lo lắng cho anh.

Một tia sáng yếu ớt vụt qua đôi mắt mờ nhạt của Mặc Cảnh Thâm, giống như đại dương bao la “Tôi nghĩ rằng cô đang lo lắng cho tôi.”
“Nghĩ gì đó là chuyện của anh.”
Mộ Thiển không muốn tiếp tục vướng vào Mặc Cảnh Thâm.

“Cũng muộn rồi, tôi nấu cơm cho cô ăn.”
“Không cần!”
Một lần nữa từ chối dứt khoát.

Mặc Cảnh Thâm vừa đi vào hướng phòng bếp thì dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Thiển.