Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 674: Người Đến Từ Thủ Đô





‘,’“Đúng vậy.”
Mộ Thiển đặt chiếc túi lên bàn của Bạc Dạ, cũng chầm chậm bước tới ghế sô pha ngồi xuống.

Cô đứng dựa vào bàn, hai tay ôm ngực và lạnh lùng nói: “Nếu mình không được Bạc Dạ báo tin thì đã sao chứ? Cũng không ảnh hưởng gì đến cậu mà.

Nếu vị hôn phu của cậu thay đổi ý định, lúc đó cậu đừng tới tìm mình khóc lóc là được.”
Đôi khi Mộ Thiển thực sự không muốn nói chuyện vớ vẩn với Kiều Vi, nếu hôm nay Kiều Vi không xuất hiện ở đây, có lẽ cô cũng không bao giờ muốn gặp lại người phụ nữ này.

Chỉ là không ngờ hai người quen biết nhiều năm như vậy, bây giờ Kiều Vi lại chính miệng nói những lời thật sự khó nghe.

“Cậu … nói gì kia, cậu đừng tự lừa dối bản thân nữa.

Mình và Cảnh Thâm sắp kết hôn rồi, cậu đừng thèm muốn vô ích.

Có một số chuyện không bao giờ có thể lặp lại.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước vẫn còn đang gợn lên nụ cười châm biếm, giờ trở nên xấu hổ, giống như một con sói đội lốt cừu đã bị vạch trần, lộ ra bộ mặt thật.

Thật là một cú sốc lớn.

“Ha ha.”
Mộ Thiển chỉ cười mà không nói gì, lạnh lùng quay người bước ra ngoài.

Trong hành lang, Bạc Dạ đang nói chuyện điện thoại với bố anh.

Mộ Thiển đứng đó, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gầm của anh từ xa.

Mộ Thiển cảm thấy có chút hối hận, hình như cô cũng đã quen biết Bạc Dạ quá lâu mà chưa từng gặp mặt bố anh.

Cô hoàn toàn không biết bố anh ấy là một người như thế nào.

Tuy nhiên, Mộ Thiển luôn cảm thấy rằng chắc chắn ông cụ Cố đã phải liên lạc với bố của Bạc Dạ, nếu không thì ông sẽ không cố gắng tìm mọi cách để cô với Bạc Dạ bên cạnh nhau.

Cô dựa vào lan can, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thu vào tầm mắt phong cảnh tuyệt đẹp của thành phố Hải Thành.


Bầu trời trong xanh đến lạ thường, nắng cũng ấm áp lạ thường, khiến ai nấy đều có một cảm giác về cảnh tượng “năm tháng êm đềm và tốt đẹp.”
Tuy nhiên, cuộc đời lại đầy những nỗi buồn.

Một lúc lâu sau, Bạc Dạ kết thúc cuộc gọi và đi về phía Mộ Thiển.

“Thông tin Mặc Viên nói là chính xác chứ?” Mộ Thiển quan tâm hỏi.

Bạc Dạ cất điện thoại, dùng ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo vest, mở vạt áo, chống nạnh đứng bên cạnh cô, không nói một tiếng.

Anh không lên tiếng, cô cũng có thể hiểu là tình hình không mấy lạc quan, Mộ Thiển đành phải an ủi anh ta: “Anh không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện công việc.

Hơn nữa, tập đoàn Fryer có thể hợp tác với tập đoàn Thịnh Trì của anh hay không có lẽ cũng không liên quan tới em nữa.

Anh biết đấy, em cũng không có ý định sẽ ở lại Hải Thành lâu dài.”
Cô thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng để đi, có điều thời gian hiện tại vẫn chưa cho phép.”
“Mộ Thiển, anh e rằng lần này mọi chuyện khôn đơn giản.

Có gì đó không minh bạch ở đây.” Anh thở dài.

Vẻ mặt lo lắng của anh cũng khiến Mộ Thiển hoang mang.

“Vậy sao?… Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm này với Bạc Dạ trước đây.

Bây giờ nhìn dáng vẻ của anh, cô liền thầm nghĩ trong đầu.

“Có người tới từ thủ đô.” Bạc Dạ trầm mặc nói.

“Thủ đô? Ai?”
Mộ Thiển thực không biết nhiều về những gia đình tiếng tăm ở đó.

Cô chỉ biết, tại thủ đô có bốn gia đình có thế lực rất lớn, nhưng cô không nghĩ họ sẽ nhúng tay vào các dự án tại Hải Thành.

Lần này, họ cất công đến tận đây, cô sợ rằng mọi thứ thực sự không hề đơn giản như cô từng nghĩ.

“Những người ở thủ đô … hợp tác với anh?”

Nếu những người đó tới để tỏ ý muốn hợp tác với nhà họ Bạc, nhà họ Bạc đương nhiên sẽ không có lý do gì để từ chối.

“Không chỉ với anh, mà còn là với … Mặc Viên.”
Anh lấy bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, lát sau mới thở ra một làn khói trắng mỏng manh.

“Lần này, Hải Thành có lẽ sẽ không còn yên tĩnh như trước nữa.

Em không biết nhiều chuyện, dù sao lần này cũng sẽ không ảnh hưởng lớn lắm đến em, nhưng đối với nhà họ Mặc thì chắc chắn không thể rút lui đơn giản được như vậy…”
“Nhà họ Mặc ư?”
Mộ Thiển thực sự không biết chút gì về những điều này.

Kể từ khi trở về Hải Thành và sau khi thân phận thật sự của cô bị bại lộ, tất cả những gì cô quan tâm chỉ còn là hai đứa nhỏ và bản thân mình.

Những thứ khác, cô không thực sự để tâm quá mức.

Bây giờ đột nhiên nói đến nhà họ Mặc, Mộ Thiển liền nhớ lại ngày hôm qua trong bệnh viên, cô đã gặp Mặc Quân Dư, em trai của Mặc Cảnh Thâm.

Vì sao anh ấy lại ở đó? Không lẽ … có sự thay đổi lớn gì đó sao?
“Nếu anh đã nói vậy, người nên lo lắng phải là Mặc Cảnh Thâm mới đúng.

Anh ta … anh ta sẽ làm gì nhỉ?”
Vô hình trung, cô đã phơi bày những suy nghĩ vốn đã chôn kín của mình với Bạc Dạ.

Vào thời điểm quan trọng, Mộ Thiển vẫn lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm.

Nghe vậy, Bạc Dạ khẽ đảo mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi nhanh chóng thu lại.

Anh cầm điếu thuốc giữa các ngón tay, hút thêm một hơi rồi lãnh đạm nói: “Anh không biết.”
Cả hai im lặng và không nói thêm câu nào.

Không khí liền trở nên có chút không thoải mái.

Một lúc sau, Bạc Dạ nói: “Đi thôi, vào trong ngồi một lát đi.


Người đó cũng phải mất một lúc nữa mới tới đây.

Tốt hơn là cứ phải gặp nhau trước, sau đó mới tính toán tiếp được.”
Mộ Thiển suy nghĩ một chút, sau đó cũng đồng ý với anh: “Đúng vậy, mau đi vào thôi.”
Dù sao cô cũng không nên suy nghĩ nhiều lúc này, vốn chẳng có tác dụng gì.

Đến giờ gặp thì sẽ gặp, như vậy tốt hơn.

Trở lại văn phòng, Mộ Thiển thấy mọi người đều đang nói về chuyện công việc, không còn hỏi han đến chuyện riêng của nhau nữa.

Mọi người chờ tới nửa tiếng, di động của Bạc Dạ đột ngột vang lên.

“Có chuyện gì vậy?” Anh nhấc máy, hỏi người thư ký vừa gọi đến.

“Chủ tịch Bạc Dạ, người nhà họ Đường đến rồi.”
Thư ký ngay lập tức thông báo, sau đó nói: “Ý của ông chủ là muốn anh trực tiếp xuống gặp người đó.”
“Tôi ư … à, hiểu rồi.” Bạc Dạ cất điện thoại, có chút khó chịu.

Bạc Dạ đối với công việc luôn có phương pháp riêng, không thể cúi đầu trước bất kỳ ai.

Bây giờ nhà họ Đường ở thủ đô sắp tới, anh lại phải xuống lầu đón, liền cảm thấy ít nhiều không thể vui nổi.

“Có chuyện gì thế?” Mộ Thiển nhận ra nét mặt thoáng nhăn nhó của Bạc Dạ, liền hỏi.

“Nhà họ Đường tới rồi.

Còn muốn anh trực tiếp xuống đón họ.”
“Vậy để em đi cùng anh, được chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Bạc Dạ khẽ mỉm cười.

Sau đó cả hai cùng nhau đứng dậy và đi ra ngoài.

Nhìn thấy quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết, mặc dù Kiều Vi cảm thấy không thực sự yêu thích Mộ Thiển, nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng cuộc sống hiện tại của Mộ Thiển thực sự rất tốt.

“Hãy nhìn Mộ Thiển và Bạc Dạ kìa, hai người đó thật đẹp đôi, đúng là một cặp trời sinh.

Quan hệ của họ thật khiến người khác phải ghen tị.”
Kiều Vi ngồi đối diện với Mặc Viên, cố gắng bắt chuyện với anh ta.


“Có lẽ đây chính là điểm quyến rũ của Mộ Thiển.

Cô ấy đã tìm được người đàn ông dành cho mình.” Mặc Viên đáp, bản thân anh cũng nhận thấy hiện tại hoàn cảnh của Mộ Thiển rất tốt.

Có điều, cô ấy vẫn là người phụ nữ của Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Viên liếc nhìn Kiều Vi với một nụ cười và lắc đầu rất nhẹ, gần như không thể nhìn thấy.

Người phụ nữ này thật ngốc nghếch.

Mộ Thiển và Bạc Dạ đi tới cửa thang máy rồi nhanh chóng bước vào, trực tiếp đi xuống lầu.

Hai người đứng ở đại sảnh liền nhìn thấy bên ngoài có một dãy ô tô sang trọng đậu sẵn.

Mộ Thiển không khỏi thở dài: “Gia đình đó thực sự không tầm thường.”
“Họ Đường là gia tộc đứng thứ hai tại thủ đô, được coi là nhân vật lớn dưới một người, trên vạn người.

Trong giới kinh doanh, mọi người đều phải kính nể họ.”
Đây có thể là lý do tại sao bố anh lại yêu cầu anh phải trực tiếp ra ngoài để gặp người nhà họ Đường này.

“Vậy tại sao họ lại chọn hợp tác với nhà họ Bạc của anh?”
Mộ Thiển cảm thấy nhà họ Đường còn có một mong muốn khác với nhà họ Bạc, nếu không họ cũng không cần vượt đường xa tới Hải Thành để hợp tác với Bạc Dạ.

Cho dù có là hợp tác, thì cũng nên là đích thân Bạc Dạ tới thủ đô mới đúng.

“Anh không biết, ông già đó không hề nói lí do.”
“Ông già đó?”
“Là bố anh.”
“À, cách gọi … rất đặc biệt đấy.” Mộ Thiển khẽ cười, không thể không trêu chọc anh.

Vừa trò chuyện, hai người vừa đi ra ngoài sảnh, nhìn một hàng dài những chiếc xe sang trọng đang xếp nối đuôi nhau.

Một nhóm vệ sĩ xếp thành hai hàng, tất cả đều mặc vest, đeo kính râm và gang tay trắng, trông rất trang nghiêm.

Khi cánh cửa của chiếc xe Rolls-Royce màu vàng vừa mở ra, bước xuống xe lại là một …chiếc giày cao gót.

Lập tức, người từ trong xe đã bước ra, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt hàng vệ sĩ.

Người đó mặc một chiếc váy trắng bó sát với mái tóc dài gợn sóng buông xõa trên vai, đeo kính râm màu xám bạc che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ rực vô cùng nổi bật.’.