Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 690: Ngày Ký Hợp Đồng





‘,’“Vậy rốt cuộc bây giờ cô muốn gì đây?” Bạc Dạ thiếu kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Đường Sĩ và hỏi.

“Với tính khí nóng nảy như vậy, thật khó tưởng tượng anh sẽ như thế nào trước mặt Mộ Thiển.”
“Tôi trông như thế nào trước mặt cô ấy không quan trọng.

Nếu cô quá rảnh, tôi sẽ tìm thứ gì đó giúp cô giải trí, được chứ?”
“Trước mặt không phải đã có sẵn rồi à, tại sao lại phải đi tìm những cái khác nữa chứ?”
“Tôi đi đây.” Bạc Dạ thật sự khó chịu với cách nói chuyện và thái độ của Đường Sĩ, lạnh lùng nói rồi quay người rời đi.

Nhìn thấy anh cứ thế mà bỏ đi, để lại một mình cô ở đó, Đường Sĩ cũng không hề tức giận, chỉ nhẹ giọng nói với theo: “Hôm nay là ngày chúng ta chính thức ký hợp đồng, sao anh lại dửng dưng như vậy.

Không phải anh muốn tôi và anh hợp tác sao?”
Cô ấy đang đe dọa Bạc Dạ bằng chuyện hợp tác dự án.

Bạc Dạ nhìn Mộ Thiển đang bước đi, trong lòng quá nhiều xao động, liền hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Được rồi, ký hợp đồng thì ký hợp đồng.”
Chết tiệt!
Bạc Dạ đi theo Đường Sĩ lên xe, đi thẳng đến tập đoàn Thịnh Trì.

Trong xe, Đường Sĩ khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách: “Nghe nói Mặc Cảnh Thâm nhập viện?”
“Không biết.” Bạc Dạ ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lim dim.

“Hôm qua anh cùng Mộ Thiển đến bệnh viện, vậy mà lại không biết sao?” Cô cười nhẹ nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Cô có thể điều tra tỉ mỉ như vậy, vậy mà lại không biết Mặc Cảnh Thâm đã nhập viện chưa hay sao?” Bạc Dạ đáp một cách không kiêng nể, dù sao lúc này anh cũng không cảm thấy cần phải lấy lòng người phụ nữ này.

“Mặc dù tôi cũng không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng đối với Đường Sĩ tôi, anh là người duy nhất đối xử với tôi thờ ơ như vậy.

Bạc Dạ, anh đã thành công khiêu khích sự quan tâm của tôi dành cho anh rồi.”
Giọng nói của Đường Sĩ trầm xuống, câu nói này khiến Bạc Dạ đột nhiên ngồi bật dậy: “Quái, cô nghĩ cái gì vậy? Tôi chẳng có gì thú vị, cô đừng suy nghĩ sai lệch.”

Cô rốt cuộc thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ lập tức sửa điểm đó.

Trong lòng Bạc Dạ chợt dâng lên một câu hỏi như vậy, nhưng lại không nói ra.

“Đàn ông giống như quần áo.

Đối với tôi, chỉ cần tôi thích là được.

Phải không? Hơn nữa, tình yêu nam nữ là chuyện bình thường, làm sao anh phải tỏ ra căng thẳng như vậy?”
Đường Sĩ nở một nụ cười rất quyến rũ.

“Cuối cùng cũng hiểu tại sao cô được gọi là Đường Sĩ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô che giấu một trái tim phóng túng và hoang dại như một người đàn ông dưới hình hài của một người phụ nữ.”
“Ồ, vậy ư? Thật là, dám nói với tôi cũng lời như vậy, anh đúng là người đầu tiên.”
Bạc Dạ quay mặt đi và nhìn ra cửa sổ, cảm thấy không cần nói thêm nhiều lời.

Đối với một người phụ nữ có tính cách như một người đàn ông thực thụ, anh cảm thấy ngoài thân thể của cô ra, thật sự không có gì khác biệt.

“Đường Sĩ, tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra.

Bằng không đừng trách tôi không khách sáo.” Đôi má của Bạc Dạ có chút đỏ lên vì tức giận, nhưng nét mặt anh lại lạnh như băng.

Thấy anh có chút khó chịu, Đường Sĩ cũng không nói thêm nữa.

Khi hai người trở lại công ty, Kiều Vi và Mặc Viên đã đến tập đoàn Thịnh Trì từ trước, chờ ký thỏa thuận chính thức.

Nhưng đối với Bạc Dạ, anh ấy thậm chí còn không có ý định đến công ty ngày hôm nay, anh chỉ muốn ở bên Mộ Thiển vào lúc này, khi cô cần anh nhất.

Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Đường Sĩ, anh đã không đến đây.



Sau khi Mộ Thiển một mình ăn xong bữa sáng, anh trở về nhà, dọn dẹp và đến văn phòng luật sư YY.

Cô đã không đến công ty luật YY trong vài năm, trong thời gian đó nó đã phát triển thành một công ty luật quy mô lớn với thứ hạng cao nhất ở Hải Thành.

Bước tới quầy lễ tân của công ty luật, Mộ Thiển nhẹ nhàng nói: “Xin chào, tôi đến để tìm cô Phương Nhu.”
“Ồ, cô là Mộ Thiển phải không? Mời cô đi cùng tôi.”
Bởi vì Mộ Thiển đã từng đến công ty luật trước đây, nhân viên lễ tân đã biết cô ấy.

“Cảm ơn anh.”
Mộ Thiển cảm ơn anh ta và đi theo anh vào văn phòng.

Nhìn thấy các nhân viên bận rộn trong sảnh văn phòng, Mộ Thiển cảm thấy rất tốt.

Dưới sự dẫn dắt của người lễ tân, Mộ Thiển bước vào văn phòng của Phương Nhu.

“Chủ tịch Phương, có người đang tìm cô.”
Lễ tân thông báo với Phương Nhu, người đang đắm chìm vào công việc.

Phương Nhu ngước mắt nhìn lên, thấy Mộ Thiển đang đứng trước cửa, liền lập tức đứng dậy đi tới: “Chị Mộ Thiển, sao chị lại tới đây? Hôm qua uống nhiều như thế, sao chị không ngủ thêm đi?”
Mộ Thiển nhìn Phương Nhu chăm chú, nhận ra cô đang ở trong tình trạng rất tốt, hoàn toàn không bị tổn hại gì.

Mộ Thiển đứng trước mặt cô và hỏi: “Thế nào rồi? Hôm qua, em có sao không?”
Tuy nhiên, cô vẫn có chút lo lắng cho Phương Nhu.

Gần đây cô ấy có rất nhiều chuyện cá nhân, không có thời gian quan tâm đến tình trạng của Phương Nhu, lại cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Thích Ngôn Thương.


“Anh Lưu, anh đi ra ngoài trước đi.”
Phương Nhu ra lệnh cho người lễ tân, anh ta khẽ gật đầu, bước ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại.

Phương Nhu kéo Mộ Thiển đi tới chiếc sô pha bên cạnh và ngồi xuống: “Kỳ thực ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra.

Là Thích Ngôn Thương đột nhiên tới bắt em đi, sau đó ném điện thoại di động xuống đường.

Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, hoàn toàn không hiểu tại sao anh ấy lại làm vậy.” Phương Nhu không hề nói dối Mộ Thiển.

“Có thật không?” Mộ Thiển ngạc nhiên hỏi lại, cô cảm thấy Thích Ngôn Thương không phải loại người làm việc không có mục đích như vậy.

“Đương nhiên là thật.

Anh ấy chở em trên cao tốc, chạy suốt, đi rất xa, đưa em đi ăn, đi mua sắm, sau đó thì trở về.” Phương Nhu đáp, cô cũng vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Em cũng không hiểu tại sao đột nhiên Thích Ngôn Thương lại làm như vậy.

Em luôn thấy rất tò mò và muốn biết rõ lí do.”
Mộ Thiển ban đầu chỉ hơi bối rối, nhưng giờ nghe những gì Phương Nhu nói, cô lại càng bối rối hơn, không thể hiểu nổi Thích Ngôn Thương định làm gì.

Có phải vì Mặc Cảnh Thâm muốn ở một mình với cô nên Thích Ngôn Thương đã cố tình làm như vậy.

Nếu nó là sự thật, thì cũng rất có thể.

Thật tiếc khi mọi thứ chỉ là phỏng đoán trước khi có bằng chứng xác thực.

‘Được rồi, chỉ cần em bình an vô sự là tốt rồi.

Tuy nhiên, em đã nói rõ với Thích Ngôn Thương rằng mối quan hệ giữa hai người nên có kết thúc chưa, nếu không, chẳng lẽ sẽ cứ thế này cả đời hay sao?”
Mộ Thiển không biết Thích Ngôn Thương và Phương Nhu đã bên nhau bao nhiêu năm, nhưng Mộ Thiển cảm thấy rằng có một số thứ tốt nhất không nên tiếp tục, sẽ tốt hơn cho tất cả các bên.

“Chị Mộ Thiển, chuyện của em sau hãy nói.

Còn chị, sao hôm qua chị lại uống nhiều rượu vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Phương Nhu nắm tay Mộ Thiển, rất lo lắng về tình hình của cô.


“Chị không sao, em không cần lo lắng cho chị đâu.” Mộ Thiển mím môi cười, giả bộ bình tĩnh, bộ dáng không vui.

Cô ấy đã cố gắng rất tốt trong việc che giấu cảm xúc của mình, nhưng con mắt của con người thì không biết lừa dối.

Phương Nhu và Mộ Thiển đã quá quen thuộc với nhau nên cô ấy biết chắc chắn rằng Mộ Thiển đang che giấu điều gì đó trong suy nghĩ, nhưng vì Mộ Thiển không nói ra nên cô ấy đương nhiên có lý do để nhắc tới chuyện này.

Phương Nhu sẽ không ép buộc Mộ Thiển nói ra những điều cô muốn giữ cho riêng mình.

“Chị Mộ Thiển, nhân tiện chị ở đây nên em có chuyện muốn nói với chị.

Chị lại đây đi.”
Cô bước đến tủ, mở tủ và lấy ra một tập tài liệu trong đó: “Chị nhìn đi, đây là toàn bộ thu nhập của công ty trong những năm qua.

Cả em và Mộ Ngạn Minh đều lưu lại thông tin và sắp xếp cẩn thận.

Và đây là phần lợi nhuận xứng đáng thuộc về chị.

Bọn em đã lập báo cáo chi tiết về cổ tức và thu nhập.

Phía ngân hàng đã gửi tiền cho chị sáng nay.”
“Hả? Cái gì? Chị ư?” Mộ Thiển hơi ngạc nhiên.

Ngày hôm qua Mộ Thiển ngủ quá say, hơn nữa lại vì chuyện của Mặc Cảnh Thâm nên cô rất buồn bực, hoàn toàn không kiểm tra tin nhắn được gửi tới trên điện thoại.

“Đúng vậy.

Công ty ban đầu là của chị, chị đã giao lại cho chúng em.

Em và anh Ngạn Minh rất biết ơn chị.

Chị vẫn có cổ phần của mình tại công ty, đương nhiên phải nhận lợi nhuận rồi.

Trong những năm qua, tổng cộng là 2.660 tỷ, tất cả đều đã nằm trong tài khoản của chị.”’.