Bị Mộ Thiển oán hận anh “Bất lực”!
Gương mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào cô, “Cô đang khiêu khích tôi?”
Chỉ là vài ba câu, mà không khí đã trở nên đóng băng, gương súng sẵn sàng.
Thằng bé thấy tình hình không ổn, thì lập tức đi tới phía trước, dừng thân hình nhỏ bé chắn trước mặt Mộ Thiển.
Hai tay chống hông, ngẩng đầu lên nói lời giận dỗi với Mặc Cảnh Thâm: “Hứ, bố, con trai vắt nạt con gái, thì làm sao xứng là nam tử Hán? Con còn cảm thấy xấu hổ thay bố”.
Lúc thằng bé nói chuyện, miệng lúc đóng lúc mở, Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy trên những chiếc răng trắng tinh của nó còn dính thứ gì màu nâu.
Không kìm được nhíu mày, lập tức ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn bóp lấy miệng thằng bé, chất vấn: “Há miệng, bố xem con đã ăn thứ gì?”
“Ăn socola đấy, ngon lắm luôn”.
Thằng bé phồng má, hứ một tiếng lạnh lùng, “Bố, lừa người.
Rõ ràng socola ngon như thế, có khó ăn đâu chứ”.
“Socola?” Gương mặt Mặc Cảnh Thâm lập tức trầm xuống, ngước mắt lên nhìn Mộ Thiển, “Ai bảo cô cho thằng bé ăn socola?”
“Trẻ con ăn chút socola thì làm sao, anh giận dữ cái gì chứ?”
Mộ Thiển nghiêm giọng kháng nghị, sắc mặt cũng không mấy dễ chịu.
“Ái da, hu…đau…”
Đúng lúc này, thằng bé ôm lấy bụng, liên tục thở hắt ra, đau đến thở hổn hển.
Gương mặt nhỏ nhăn lại, dường như đau không nhẹ.
“Nhóc con, con làm sao thế?” Mộ Thiển lập tức ngồi xổm xuống hỏi.
Mặc Cảnh Thâm hất tay Mộ Thiển ra, “Làm sao thế? Đương nhiên làm dị ứng socola, nguy hiểm đến tính mạng đấy, cô có biết không hả?” Nói xong thì lập tức bế thằng bé chạy ra ngoài.
“Cái gì, dị…ứng?”
Mộ Thiển hơi sững người lại, có chút không thể tin được.
Dị ứng?
Nhóc con cũng dị ứng socola?
Sao lại có thể trùng hợp như thế được chứ, Nghiên Nghiên cũng dị ứng socola nữa.
Nhưng Mộ Thiển cũng không quan tâm nhiều như thế nữa, lập tức cầm lấy túi xách và áo khoác chạy theo.
Trẻ con dị ứng socola có nặng có nhẹ.
Nhẹ thì nôn mửa, đau bụng, phát ban, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến hô hấp, co rút dạ dày.
Có điều nhìn bộ dạng Mặc Cảnh Thâm lo lắng như thế, thì chắc là rất nghiêm trọng.
Bệnh viện trung tâm, Hải Thành.
Mộ Thiển đứng ngồi không yên đi đi lại lại trên hành lang, ánh mắt chốc chốc lại nhìn vào chiếc đèn trong phòng cấp cứu, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cô nắm chặt lấy quai túi xách, mắt liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm đang đứng dựa vào tường.
Hai tay anh đút túi quần, hơi hơi rũ đầu xuống, ánh mắt nặng nề.
“Xin lỗi, tôi không biết thằng bé bị dị ứng socola, vì thế…”
“Không có liên quan đến cô”.
Mặc Cảnh Thâm ngắt lời Mộ Thiển, từ từ ngẩng lên nhìn cô, “Đưa điện thoại cho tôi”.
“Hả, cái gì, anh cần điện thoại làm gì?”
Một bên hỏi một cách hoài nghi khó hiểu, nhưng tay lại rất thành thực đưa điện thoại cho Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm đón lấy điện thoại, nhập một dãy số, gọi đi, cho đến khi điện thoại của anh vang lên tiếng nhạc chuông, mới ngắt cuộc gọi.
Anh không hề lập tức đưa điện thoại trả lại cho Mộ Thiển, mà lại bá đạo tự lưu bằng một chữ “Mặc”.
“Sau này thằng bé còn đi tìm cô thì trực tiếp liên lạc với tôi”.
Đem điện thoại trả cho Mộ Thiển, rồi dặn dò.
“Ồ”.
Mộ Thiển đáp lại một tiếng hiền lành, có chút mơ hồ.
Không hiểu tại sao thằng bé lại cứ đến tìm cô, rồi gọi cô là “Mẹ”.
“Cái kia…”
Mộ Thiển đứng trước mặt Mặc Cảnh Thâm, mím môi nói: “Có thể trông thằng bé cẩn thận một chút không, cố gắng đừng để thằng bé đến tìm tôi?”
Dù sao Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm cũng đã đính hôm, Kiều Vi sau này là mẹ của thằng bé.
Nếu thằng bé cứ đến tìm cô, hết lần này đến lần khác gọi cô là “mẹ”, thì rồi sẽ ảnh hưởng đến Kiều Vi.
Hơn nữa vì lý do thằng bé, mà nhiều lần tiếp xúc với Mặc Cảnh Thâm, dường như…
Càng không ổn.
Mặc dù Mộ Thiển chưa từng yêu ai, nhưng cô hiểu phải tránh hiềm nghi.
“Cô rất ghét thằng bé à?”
Lông mày Mặc Cảnh Thâm nhíu chặt lại, gương mặt lạnh lùng rất không vui.
“Không, không, không, anh hiểu lầm rồi.
Anh đã đính hôn với Kiều Vi, tôi chỉ hy vọng tôi và anh, cùng thằng bé giữ khoảng cách một chút”.
Phụ nữ mà, thiếu nhất là cảm giác an toàn.
Gần đây không phải rất thịnh hành một câu nói “Phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân” sao?
“Ha, tự cho mình là đúng”.
Đồng tử lạnh lùng của người đàn ông nheo lại, đồng tử xanh lam thâm sâu lộ ra ý mỉa mai khinh thường.
Trong thời gian ngắn, Mộ Thiển không hiểu được người đàn ông này sao lại có phản ứng như vậy.
Nhíu mày suy nghĩ, rồi như chợt ngộ ra.
“Mặc Cảnh Thâm, tôi…ý tôi không phải vậy!”
Cái quỷ gì vậy chứ?
Tại vừa rồi chưa nói rõ ràng sao?
Khóc trách vừa rồi Mặc Cảnh Thâm lại bày ra vẻ mặt khinh thường như vậy.
Thì ra Mặc Cảnh Thâm hiểu ý của Mộ Thiển thành: Anh có ý không chính chắn với Mộ Thiển, cố ý lợi dụng thằng bé để tiếp cận cô!
Vì thế vừa rồi mới lộ ra ánh mắt khinh thường như thế, cảm thấy Mộ Thiển hoàn toàn là tự luyến!
Trong lòng Mộ Thiển như bị oan ức.
Vô cùng bất lực lườm anh một cái, “Tôi lại không hạ lưu như anh nghĩ đâu”.
Mặc Cảnh Thâm nhíu mày càng chặt, đứng thẳng người lên, nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Vậy ý cô là gì?”
Đôi mắt anh sắc như mắt chim ưng, mênh mông như đại dương rộng lớn, sâu không thấy đáy.
Nhìn đến mức toàn thân Mộ Thiển run lên, không kìm được mà nuốt nước bọt, “Ý là, hy vọng giữ khoảng cách mà giữa nam nữ nên giữ, tránh phiền phức không đáng có”.
Cô lại không hề muốn bị người ta hiểu lầm.
Nhất là người chị em thân thiết.
Bản thân là luật sư, cô đã nhận rất nhiều vụ ly hôn, trong đó có rất nhiều vụ do phía đàn ông có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác nên dẫn đến ly hôn.
Cô cũng được xem là người nghiêm khắc với bản thân.
Thấy cô từng bước lùi lại phía sau, Mặc Cảnh Thâm lại áp sát lại từng bước, cho đến khi Mộ Thiển dựa sát vào tường không còn lối để lùi lại được nữa, anh chống tay lên tường, khóa cô lại, rồi áp người xuống, hơi thở nhàn nhạt phả lên má cô, giọng nói khàn khàn: “Loại phụ nữ cố tình thu hút sự chú ý của tôi như cô, tôi gặp nhiều rồi, vì thế…”
“Hãy thu cái ý nghĩ đấy của cô lại.
Mặc Cảnh Thâm tôi, không có hứng thú với loại phụ nữ như cô”.
Mặc dù nói hôm qua Mộ Thiển cứu thằng bé, trong lòng anh còn cảm kích.
Nhưng hôm nay, thằng bé lại đến tìm cô, không thể không khiến anh hoài nghi đây là thủ đoạn của cô!
Bao năm như vậy, những người dùng cùng một thủ đoạn như Mộ Thiển, lợi dụng thằng bé để tiếp cận anh, không có năm mươi thì cũng phải có một trăm người.
Vì cô là bạn thân của Kiều Vi, nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng những lời Mộ Thiển nói vừa rồi, dường như cố tình thu hút sự chú ý của anh.
“Cái gì với cái gì?”
Mộ Thiển tức giận rồi.
Cô đưa tay, dùng lực đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, tức giận nói: “Gặp qua kiểu người tự cho mình là đúng, nhưng chưa gặp qua cực phẩm tự luyến tự cho mình là đúng như anh! Đúng là cứ cho rằng anh là tổng giám đốc của tập đoàn Mặc Thị thì phụ nữ toàn thế giới đều thích anh sao?”
Mộ Thiển tức đến ngực phập phồng, ngón tay thon dài chỉ ấn mạnh vào ngực anh, “Tự luyến quá độ cũng là một loại bệnh hoang tưởng.
Đây là bệnh viện, đề nghị anh đi khoa thần kinh khám!”
Đúng là tức chết mà.
Rốt cuộc cũng không thể hiểu được Kiều Vi thích Mặc Cảnh Thâm ở điểm nào.
Rõ ràng là một kẻ biến thái, nhìn ngang nhìn dọc thì đều là một bộ mặt quan tài thèm ăn đòn.
Ấn đường Mặc Cảnh Thâm nhíu thành ba đường kẻ, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài đang ấn vào ngực anh, đáy mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng, “Có phải cô chán sống rồi không? Cho rằng cô là bạn thân của Vi Vi thì tôi không làm gì được cô?”’.