Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 712: Năm Xưa Nợ Cũ





‘,”Năm xưa nợ cũ cũng đã trôi qua hơn mười mấy năm, còn nhớ mãi không quên như vậy.

Đường tổng đây là còn nhớ người nào đó sao?”
Anh dựa vào ghế sô pha và dang hai tay ra, với một nụ cười phóng túng trên mặt.

Khi Đường Tứ nghe thấy lời của Mặc Cảnh Thâm, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một đôi mắt lạnh lùng bắn về phía anh, “Mặc Cảnh Thâm, anh thật sự cho rằng tôi sẽ không giết anh sao?”
Cô ta cầm chặt điếu thuốc, cau mày, tức giận vô cùng.

“Vậy à, vậy tại sao cô không trực tiếp động thủ?”
Anh dửng dưng không quan tâm.

Dường như anh tin nhất định Đường Tứ sẽ không tấn công anh.

“Anh đang khiêu khích tôi?”
Cô ta tức giận đập mạnh vào ghế sô pha, biểu hiện trên gương mặt rất hung ác.

Nhìn thấy vậy, Mặc Cảnh Thâm cảm xúc cũng không thay đổi nhiều, trên mặt vẫn là lạnh lùng, “Từ Hải Thành đuổi theo tới tận Giang Nam.

Nếu không phải hận thì là yêu.”
Anh nhìn cô ta thích thú, “Không biết Đường tổng thuộc loại nào?”
“Anh… Anh thật sự cho rằng tôi ngu ngốc giống như Kiều Vi, một người phụ nữ đơn giản để cho anh chơi đùa sao? Tôi nói cho anh biết, không thể nào.

Mặc Cảnh Thâm, nếu hôm nay anh không giải thích rõ mọi chuyện năm đó với tôi, tôi hứa tôi sẽ phế bỏ anh.”
Đường Tứ dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn anh.

“Phế bỏ tôi, Đường tổng có thể đành lòng sao?”
Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, “Nếu cô muốn làm điều gì đó chống lại tôi, cô đã có rất nhiều cơ hội trong nhiều năm, tại sao đến bây giờ cô vẫn chưa động thủ? Cô có thể hợp tác với Cố gia hoặc Mặc Viêm, tôi không hiểu cô có mục đích gì?”
Trong nhiều năm, mặc dù Mặc Cảnh Thâm không liên lạc với Đường Tứ, nhưng anh biết chính xác Đường Tứ đang làm gì.


“Biết thế nào được, chúng ta cùng xuất môn, nếu không phải anh phản bội tôi thì đã không có kết cục này.”
“Kết cục? Kết cục gì?”
Mặc Cảnh Thâm có vẻ tò mò hỏi cô ta.

Nhưng như Đường Tứ nói, anh và cô ta đều học cùng thầy, khi đó lại học quản lý thương nghiệp và khả năng huấn luyện.

Đường Tứ tuy là con gái nhưng không hề thua kém con trai về mọi mặt nên cả hai đã được sư phụ chấp nhận.

Chỉ là trong những ngày đó, ai có thể biết được tình cảm của Đường Tứ dành cho Mặc Cảnh Thâm, Mặc Cảnh Thâm lại chú tâm vào học tập, không ngờ cuối cùng trái tim của Đường Tứ lại ‘tan nát’.

Ngay cả bản thân Mặc Cảnh Thâm cũng cảm thấy mình rất vô tội.

Đường Tứ cầm điều khiển từ xa lên, tắt đèn trong phòng khách, bật máy chiếu, kết nối với màn hình hồng ngoại bên ngoài.

Đoạn video cho thấy một chiếc xe ô tô bất ngờ đậu bên ngoài biệt thự, phóng to video thì thấy một bóng người mờ ảo bên trong.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm đã nhận ra người đó là Mộ Thiển trong nháy mắt.

Anh không giận mà còn cười, cô gái ngốc nghếch này thật sự đuổi theo anh nhanh như vậy.

Cô cũng không ngốc lắm.

“Anh nghĩ tôi không biết anh không sợ chết vì điều gì sao? Đó là lý do tại sao tôi không hành động với anh.

Bởi vì điều đó không đáng.

Nhưng cô ấy thì khác.”
Đường Tứ chỉ vào người phụ nữ trên màn hình cười nham nhở, “Khi anh chết, mục tiêu của tôi là cô ấy.


Vậy thì anh nói xem, ai có thể bảo vệ cô ấy? Gia tộc họ Cố, hay Bạc Dạ?”
Cô ta xua tay, “Không, không, cũng không.

Không ai trong số họ sẽ là đối thủ của Đường Tứ tôi.

Tuy tôi không thể tự đưa anh xuống địa ngục, nhưng có thể hành hạ người phụ nữ anh yêu thương đến chết đi sống lại cũng không tệ.

Anh nói xem có đúng không?
Đường Tứ tuy là phụ nữ nhưng đã ở trong thương trường nhiều năm, những phương thức mạnh mẽ và kiên quyết kia không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, thậm chí còn mạnh hơn.

Nếu vừa rồi Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh và điềm đạm, thì lúc này anh thật sự rất tức giận.

Anh có thể mặc kệ những người khác, nhưng Mộ Thiển và hai đứa trẻ là người duy nhất anh không thể không lo lắng, nhưng anh không ngờ Đường Tứ lại để ý đến Mộ Thiển.

Điều này làm anh thực sự khó chịu.

“Cái này là “Không tha cho anh” của cô sao.

Không nỡ buông bỏ, vẫn còn luyến tiếc tôi rất nhiều sao?”
Anh không thay đổi vẻ mặt mà cười nhạt, “Hay là lấy cớ để tự an ủi? Đường Tứ, đây hình như không phải phong cách của cô”
Mặc Cảnh Thâm càng bình tĩnh bao nhiêu thì Đường Tứ càng tức giận bấy nhiêu.

Ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, Đường Tứ thật sự không thể bình tĩnh.

“Không phải phong cách của tôi thì sao? Anh cũng chẳng sống được đến cuối cùng.

Đáng tiếc trời đố kị người tài.


Tuy rằng sư phụ xem trong anh, anh vẫn không sống được một tháng.

Chậc chậc…thật đáng tiếc.

Không ngại nói cho anh biết, nếu anh thực sự chết, tôi sẽ mất đi một đối thủ xứng tầm.

Cũng sẽ rất vô vị.”
“Nghe cô nói như vậy, cô muốn vì tình mà chết theo tôi sao?”
“Mặc Cảnh Thâm!”
Nghe anh nói, Đường Tứ tức giận đập bàn, chỉ vào anh quát: “Đừng giả vờ dáng vẻ phong lưu nữa, thật là ghê tởm.

Tôi hôm nay đến đây là nói cho anh biết, mấy ngày nữa sư phụ sẽ đến Giang Nam.”
Cô ta đứng dậy, đi đến trước mặt anh và nói: “Nhân tiện đến gặp anh, có chuyện muốn nói với anh.”
Cô ta ngẩng đầu, liếc nhìn bên ngoài, cáu giận nói: “Anh cút đi, mang người phụ nữ của anh đi ngay.

Đừng làm dơ bẩn chỗ của tôi!”
Nói xong cô ta giẫm giày cao gót xoay người rời đi.

Mặc Cảnh Thâm đứng dậy và nói khẽ, “Chúng tôi sẽ đến đúng giờ hẹn.”
Giọng nói rơi xuống, anh bước ra khỏi đại sảnh.

Đường Tứ đi lên lầu, đứng ở góc cầu thang nhìn bóng người biến mất ở ngoài đại sảnh, tay vịn vào hơi siết chặt.


Mặc Cảnh Thâm bước ra khỏi biệt thự, từ xa nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở đằng kia, anh đi về phía cô.

Mộ Thiển cũng nhìn thấy anh, cô ngay lập tức xuống xe và chạy về phía anh.

“Cảnh Thâm?”
Cô đi tới, ôm lấy anh, vòng tay siết chặt vào ngực anh, “Sao anh lại nói dối em, anh có biết em thực sự lo lắng cho anh không?”
Cô tức giận vì Mặc Cảnh Thâm một mình gánh vát mọi chuyện.


Làm Mộ Thiển cảm thấy Mặc Cảnh Thâm không tin tưởng cô
Chính xác mà nói, tin tưởng vào khả năng của cô là chưa đủ.

“Anh không nói cho em biết em đã lo lắng như vậy rồi, nếu thật sự nói cho em biết, không phải em càng lo lắng hơn sao?”
Anh cười nhẹ, vươn tay bóp mũi cô, “Thôi, anh không sao, chúng ta về đi.”
Mộ Thiển liếc nhìn về phía biệt thự, “Đường Tứ đã làm cho anh khó xử sao?”
Về lý do tại sao Đường Tứ lại có nhà ở Giang Nam, Mộ Thiển sẽ không ngạc nhiên chút nào.

Không có gì ngạc nhiên khi những người quý tộc như cô ta có vài ngôi nhà trên khắp đất nước.

Chỉ là Mộ Thiển tự hỏi mối quan hệ giữa Đường Tứ và Mặc Cảnh Thâm thực sự là gì, và tại sao cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ trong nhiều năm như vậy.

Đường Tứ đem người đi bắt Mặc Cảnh Thâm, bây giờ đột nhiên thả anh ra là có ý gì?
“Anh là một người sắp chết.

Cô ta làm khó anh có ích lợi gì.”
Mặc Cảnh Thâm tự giễu cười, trong lời nói tràn đầy buồn bực.

Hai người lên xe, Mộ Thiển ngồi vào ghế lái chính thắt dây an toàn, “Về nhà trước đi.”
Khởi động xe, cả hai đánh lái chuyển hướng rồi đi về.

Bởi vì không quen thuộc lắm với Giang Nam thị trấn, hai người bọn họ vẫn lạc, đi một hồi lâu mới trở về nhà.

Đã một giờ sáng.

Mặc Cảnh Thâm khóa cửa khu nhà phía sau, đưa Mộ Thiển trở lại phòng, và nói, “Ngày mai chúng ta có thể ngủ nướng.”
“Đương nhiên là tốt rồi.”
Về phòng, tắm rửa sạch sẽ, cả hai ngã lăn ra giường.

“Anh đã mơ tưởng về cuộc sống như thế này không biết bao nhiêu lần, nhưng mấy năm nay anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nó quá xa vời và không thể thành hiện thực được.

Chỉ là bây giờ có thể cùng em sống những ngày tháng yên bình vui vẻ không chút lo nghĩ, anh vẫn không dám tin đây là sự thật.”‘.