Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 730: Nguyện Ý





“Buổi tối anh tới đón em.”
“Được.”
Mộ Thiển không cự tuyệt, cũng không nghĩ cự tuyệt.
Bởi vì cô luôn là cảm giác cùng Mặc Cảnh Thâm ở bên nhau thời gian càng ngày càng ngắn.

Cô cô chỉ muốn quý trọng, mỗi phút mỗi giây.
Đứng ở ven đường, xe hơi không có rời đi, ngược lại là nhìn theo Mộ Thiển đi vào công ty.
Mộ Thiển có chút không biết làm sao, nhưng Mặc Cảnh Thâm không đi, cô chỉ có thể nhắm mắt đi vào công ty.

Cho đến sau khi vào công ty, nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm hẳn là đã rời đi.
Cô đi thang máy xuống bãi đậu xe.
Ngồi trong xe của mình, cô gọi điện thoại cho Cẩm Dung.
“Alo, chị dâu, sao lại gọi điện thoại cho tôi thế?”
Cẩm Dung lúc nào cũng vui vẻ như vậy.
“Cậu có rảnh không? Gặp tôi một chút.”
“Rảnh, rảnh.

Đương nhiên không thành vấn đề.”
“Được, giờ tôi sẽ đến bệnh viện tìm cậu.”
Cúp điện thoại, Mộ Thiển khởi động xe hơi chạy thẳng đến bệnh viện.
Ở văn phòng Viện trưởng, cô nhìn thấy Cẩm Dung.
Cẩm Dung người mặc áo blouse trắng dài, đang xem văn kiện, vẻ nghiêm túc.
Cốc cốc cốc-
Cô đứng ở cửa văn phòng, phát hiện Cẩm Dung không biết cô đã đến, cho nên gõ gõ cửa.
Người nọ ngẩng đầu, lúc này mới thấy Mộ Thiển.
“Chị dâu tới rồi à? Mau mau mau, lại đây ngồi đi.”

Cẩm Dung đứng dậy, nhiệt tình tiếp khách, rót cho cô một ly nước.
Mộ Thiển đi vào, ngồi ở trên sô pha: “Xin lỗi, hôm nay lại đây quấy rầy cậu làm việc.”
“Nói gì thế, chị dâu quá khách khí.”
Anh ta đóng cửa văn phòng lại, ngồi ở đối diện Mộ Thiển: “Chị hôm nay tới đây là muốn hỏi về tình trạng của anh đúng không?”
Trừ cái này ra, Mộ Thiển không có bất cứ lí do gì để tới tìm anh cả.
Mộ Thiển hơi gật đầu: “Đúng vậy.”
Chậm rãi cúi đầu, đôi mày đẹp hơi chau lại một chút, sắc mặt có chút khó coi:
“Tối qua anh ấy đón tôi về.

Mới có tám giờ mà anh ấy đã ngủ quên trên xe đến tận ba giờ đồng hồ.”
Tình hình dường như đã tới nước không khống chế được.
“Tôi muốn… Xem báo cáo tình hình cơ thể anh ấy gần đây.”
Chỉ có nhìn tình huống cụ thể, Mộ Thiển mới yên tâm.
Nói đến Mặc Cảnh Thâm, Cẩm Dung sắc mặt cũng không tốt lắm, rất nhanh rơi vào trạng thái ưu tư thương cảm, không cách nào tự kềm chế.
“Anh mấy ngày gần đây đều không có tới đây kiểm tra, có chút kháng cự.

Có lẽ người sắp chết, chính là như thế.

Có điều, tôi thật muốn nói với chị tình hình gần nhất của anh.”
“Cẩm Dung, anh ấy rốt cuộc là vì cái gì mới thành ra như hôm nay?”
Đây là điều mà Mộ Thiển nghi ngờ nhất.
Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn rèn luyện thân thể ở cường độ cao, thân thể không tồi, như thế nào lại xảy ra chuyện như thế này được.
“Không biết.”
Anh ta buồn bã thở dài:
“Tôi làm bác sĩ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này.


Có điều, anh ấy xem như là không tệ.

Cũng bởi vì sức khỏe cơ thể tốt nên mới sống đến bây giờ.

Đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã không còn.”
Kéo kéo cà vạt, có chút phiền não, sau lại nói:
“Đã làm rất nhiều kiểm tra tổng quát, chúng tôi cũng không thể tìm ra nguyên nhân.

Trước đó anh ấy cũng liên hệ với rất nhiều bác sĩ, cũng không làm được gì cả.”
Nói cách khác, không thuốc cứu chữa, chỉ có thể chờ chết.
Mặc dù Mộ Thiển đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Nhưng giờ phút này nghe Cẩm Dung nói chuyện vẫn thấy rất đau lòng.
Lòng đau đến thắt lại.
Thương cảm tràn ngập, quanh quẩn bốn phía, khiến Mộ Thiển rơi vào vòng xoáy đau khổ, không cách nào tránh được.
“Anh ấy đoán chừng… Chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Tuy rằng không làm kiểm tra sức khoẻ cùng Mặc Cảnh Thâm, nhưng từ trạng thái Mộ Thiển nói mà cân nhắc, đã rõ ràng vô cùng.
“Vậy… Vậy…”
Mộ Thiển rất muốn hỏi Cẩm Dung, có thuốc đặc hiệu gì có thể giúp Mặc Cảnh Thâm kéo dài tuổi thọ hay không.
Nhưng cẩn thận suy xét một chút, Cẩm Dung là bác sĩ, cũng là anh em hoạn nạn có nhau với Mặc Cảnh Thâm.

Nếu như có cách giải quyết, thì còn đến lượt cô nói hay sao?
Mộ Thiển bưng ly, uống nước, một lúc lâu không nói gì.
Hoặc là nói, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Nhìn thấy khuôn mặt Mộ Thiển đầy u sầu, Cẩm Dung không thể làm gì khác hơn là an ủi:

“Thật ra thì, anh ấy mỗi ngày đều rất đau khổ.

Nếu quả thật không chịu nổi, đối với anh ấy mà nói thì… Cũng là một cách giải thoát.

Chị dâu, chị… Nghĩ thoáng một chút.”
Đúng vậy, loại chuyện này ai gặp phải cũng không thể thấy dễ chịu gì.
Nhưng không có cách nào, không thể nghịch chuyển được.
Mộ Thiển ngồi ở trong văn phòng thêm một chút.

Sau đó cũng không biết đi kiểu gì mà ra được khỏi bệnh viện.
Lời nói lúc nãy của Cẩm Dung cứ quanh quẩn mãi, trong đầu chỉ toàn là Mặc Cảnh Thâm.
Hận không thể lập tức bay đến bên người Mặc Cảnh Thâm được.
Lúc này, cô lại nhận được điện thoại của Cố Khinh Nhiễm, nói công ty có việc gấp.
Mộ Thiển đành phải lái xe trở lại công ty xử lý công việc.
Cùng lúc đó.
Thượng Quan Miểu, Mặc Cảnh Thâm, Bạc Dạ, ba người đàn ông lần đầu tập trung ở một chỗ.
Trong quán trà, ba người ngồi cùng nhau, bầu không khí nặng nề.
Bạc Dạ hút thuốc, đứng ở trước cửa sổ, mãi không nói chuyện.
Thượng Quan Miểu ngồi ở đối diện Mặc Cảnh Thâm, hỏi: “Bây giờ anh nghĩ như thế nào?”
Đột nhiên gọi anh cùng Bạc Dạ tới, tất nhiên là có chuyện muốn nói.
“Khụ khụ…”
Mùi thuốc lá nicotin bay đến khiến anh khó chịu ho khan vài tiếng.
Mặc Cảnh Thâm mới vừa nói nói: “Hôm sau chính là đêm trăng tròn, chuyện lần trước đã nói.

Hôm nay tôi lại đây là để thảo luận lần cuối với hai người.”
Nghe Mặc Cảnh Thâm nói, Bạc Dạ đứng bên kia tay hơi hơi cứng đờ lại.

Khói thuốc lá phủ mờ qua khuôn mặt anh ta, che lấp thần sắc biểu tình, khiến người ta không thấy rõ lắm.
“Anh… Còn đồng ý không?”
Thượng Quan Miểu vốn tưởng rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ không đồng ý.

Tiếc rằng người đàn ông lại nói:
“Thân thể của mình tôi rất rõ ràng, thời gian không còn nhiều.

Chút sinh mệnh cuối cùng, cách duy nhất có thể giúp Thiển chính là để cô ấy quên tôi.

Tôi không muốn để cô ấy trơ mắt nhìn thấy kết quả xấu nhất.”
Bởi vì Mặc Cảnh Thâm biết, nếu để Mộ Thiển tận mắt nhìn thấy mình chết đi thì kí ức mà Thượng Quan Miểu dời đi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Cứ cho là dời kí ức đi được, cô vẫn sẽ nhớ tới lúc anh chết đi mà càng thêm thương tâm.
“Anh thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Thượng Quan Miểu vì điều Mặc Cảnh Thâm làm cho Mộ Thiển mà thấy thật xúc động.
Vốn tưởng rằng Mặc Cảnh Thâm là người đàn ông cao cao tại thượng không ai bì nổi nam nhân, không ngờ rằng cũng là người khốn khổ vì tình.
“Tất nhiên.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu.
Thượng Quan Miểu chỉ chỉ Bạc Dạ một bên, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc cái đã.”
Ra khỏi phòng.
Cho Bạc Dạ cùng Mặc Cảnh Thâm hai người chút không gian.
Cửa phòng “cạch” một tiếng, đóng lại.
Bạc Dạ xoay người đi đến bên sô pha, búng tro thuốc lá vào gạt tàn, ngồi đối diện Mặc Cảnh Thâm đối diện, nhìn anh.
Há miệng một cái, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì:
“Anh cùng với Thiển cũng đả kết hôn, anh xác định muốn làm như vậy chứ?”
Sau một lúc lâu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hỏi.
“Kết hôn… Cũng không phải là ý định của tôi.”
Mặc Cảnh Thâm thật không nghĩ tới sẽ cùng kết hôn Mộ Thiển, càng không dám vọng tưởng xa xôi.
Nếu không phải Mộ Thiển âm thầm chuẩn bị hết thảy, anh nhất định sẽ ngăn cản.
Lúc ấy Mộ Thiển mời bạn bè thân thích đi theo, anh có thể để Mộ Thiển mất mặt được hay sao?
Cùng Mộ Thiển kết hôn cũng là nguyện vọng của anh.
“Anh đồng ý với Thượng Quan Miểu dời kí ức của Mộ Thiển đi.

Nhưng các người có hỏi qua ý kiển của cô ấy chưa? Cô ấy có đồng ý hay không?” Bạc Dạ là chính nhân quân tử, không nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của..