Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 735: Không Đến Lượt Ông Nhúng Tay Vào





Nói xong, anh ta khởi động xe đi về phía tập đoàn Freyer.
Đến công ty, ở cửa vẫn tập trung nhiều phóng viên như cũ, bao vây lấy công ty.
“Xem ra em muốn đi vào cũng không dễ đâu.”
“Không sau, sau công ty có cửa nhỏ, tôi đi từ bên đó vào.”
“Vậy thì được, em đi cẩn thận nhé.”
Bạc Dạ vẫn hơi không yên tâm.
Mộ Thiển xuống xe: “Đi nha.” Cô đóng cửa xe, khoác túi đi vào từ cửa nhỏ ở phía sau công ty, cô vào thang máy lên thẳng phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Cố Khinh Nhiễm đang gọi điện thoại, dường như anh ta đang trao đổi với ai đó về chuyện mỹ phẩm của công ty, dáng vẻ anh ta có phần nóng nảy.
Cô không nói gì, yên lặng treo túi lên móc áo, đi tới máy nước rót một cốc nước.
Sau một lúc lâu, Cố Khinh Nhiễm nói chuyện điện thoại xong, Mộ Thiển mới hỏi: “Thế nào rồi, những người gây chuyện kia xử lý thế nào?”
“Còn có thể xử lý thế nào được? Đương nhiên là nên đưa đến bệnh viện kiểm tra thì đưa rồi, nên đưa đến đồn cảnh sát tra hỏi thì đưa thôi.”
Cố Khinh Nhiễm chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng làm việc: “Chuyện này rõ ràng là có người ở trong tối điều khiển, bây giờ bên ngoài lại có bê bối tiêu cực, có mấy công ty làm đẹp hợp tác đã trực tiếp ngừng hợp tác rồi.”
“Cái này có thể hiểu được.

Đúng rồi, đã đưa hàng mẫu mỹ phẩm đi kiểm tra rồi à?”
“Đã đưa đi rồi.”
“Vậy thì an tâm chờ kết quả thôi, tiện thể để phòng quan hệ xã hội của công ty xử lý, không nên ầm ĩ lên hot search, tìm người chống chế bình luận, hẳn là sẽ không có việc gì.”
Năm đó Mộ Thiển làm luật sư cho nên ở mặt này cũng có chút ít kinh nghiệm.

Cố Khinh Nhiễm đi đến ngồi xuống đối diện cô: “Một lúc nữa có thể ông nội sẽ đến tìm em hỏi tội, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
“Tìm tôi hỏi tội à? Vừa hay tôi cũng muốn tìm ông ấy nói chuyện đây.”
Không được sự cho phép của cô mà đã tự ý tung tin giả về cô và Bạc Dạ, thực sự là quá đáng.
“Em… Em…”
Anh ta chỉ tay về phía cô muốn nói gì đó, nhưng nhiều lần lời ra đến khóe miệng rồi lại nuốt trở về.
Anh ta nhìn Mộ Thiển có phần sốt ruột, cô nói: “Không muốn nói thì đừng nói, muốn nói thì nói luôn đi, đừng có lắp bắp có được không hả?”
Nhìn vậy làm người ta càng lo thêm.
“Anh chỉ muốn nói cho em biết không nên tùy tiện chống lại ông nội, em không phải là đối thủ của ông ấy.

Thiển à, anh là anh của em, em nghe lời anh một lần có được không?”
Cố Khinh Nhiệm vừa tức vừa lo, anh ta rất sợ Mộ Thiển cãi nhau với ông nội, đến lúc đó người chịu tội chỉ có thể là Mộ Thiển.
“Tôi đến đây là muốn hỏi anh một câu, quan hệ của anh và Trần Tương là thế nào?”
Không phải muốn cô tin anh ta một lần à, vậy Mộ Thiển cố ý hỏi một ít chuyện cô chưa biết trong quá khứ, moi tin từ trong miệng của Cố Khinh Nhiễm, xem xem Cố Khinh Nhiễm có thể thành thật mấy phần với cô.
“Trần…Trần Tương?”
Đôi mắt Cố Khinh Nhiễm lóe lên, anh ta sờ sờ mũi dựa vào ghế salon im lặng.
“Haha.”
Mộ Thiển cười giễu: “Đây là anh nói muốn tôi tin anh à? Một chút chuyện cũng giấu giếm sâu như vậy.

Nhưng thôi anh cũng không cần nói ra đâu, tôi không có tí hứng thú nào với chuyện của anh và Trần Tương cả.”

Cô buông cái cốc trong tay ra, đứng dậy làm động tác duỗi người sau đó đi đến bàn làm việc xem tài liệu.
Dáng vẻ cô của bình tĩnh hững hờ, giống như thực sự không để tâm chút nào đến chuyện của anh ta.
Trong lòng Cố Khinh Nhiễm ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu: “Không phải anh không nói cho em, mà là…”
“Dừng!”
Mộ Thiển giơ tay lên cắt ngang lời anh ta: “Tôi đã cho anh một cơ hội, vừa rồi anh không nói thì bây giờ cũng không cần nói.

Tôi phải làm việc, anh nên làm gì thì làm đi.

Còn nữa, chuyện giữa tôi và ông không cần anh nhúng tay vào.

Nếu như anh nghĩ tôi không nên xuất hiện ở Freyer thì chỉ cần anh nói một câu, tôi lập tức thu dọn đồ đạc cuốn xéo khỏi tầm mắt của anh ngay.”
Sao cô lại không muốn đi chứ?
Nói đúng ra thì cô muốn đi hơn bất kỳ người nào khác, chẳng qua là tình hình hiện giờ không cho phép mà thôi.
“Thật không có cách nào bắt ép em mà.”
Cố Khinh Nhiễm tức đến mức huyệt thái dương đập thình thịch, sau đó anh ta đi đến ngồi xuống ghế sa lon.
Đến tận lúc này, hai người không ai thèm nói chuyện với ai, cứ căng thẳng như vậy.
Hơn một tiếng sau, ông cụ Cố xuất hiện ở phòng làm việc.

Mộ Thiển ngước mắt nhìn ông một cái, thấy ông cụ đến với khuôn mặt đen xì xì, hai tay chắp sau lưng, khí thế bức người.
Nhìn tư thế bề trên muốn hỏi tội kia, cô cũng lười mở miệng nói chuyện.
Cô tiếp tục cúi đầu xem nốt tài liệu trong tay, định xử lý xong rồi lại nói.
Ai ngờ ông cụ mất hứng đi đến trước bàn làm việc của cô, ông cụ nhấc chân lên đá vào bàn làm việc, phát ra tiếng động.
Mộ Thiển không còn cách nào khác chỉ có thể khép tài liệu lại: “Có việc gì?”
Không có bất kỳ tôn xưng nào, hỏi một cách dứt khoát.
Từ lúc trở lại nhà họ Cố đến giờ, Mộ Thiển cũng từng muốn thử sống chung hòa bình với ông cụ Cố, nói cách khác là thực sự muốn coi ông ta là ông ruột của mình, muốn cảm nhận một chút mùi vị được người nhà yêu thương.
Tuy nhiên, giấu phía dưới biểu hiện tốt đẹp ấy lại là tấm lòng bẩn thỉu, tất cả đều là âm mưu tính toán, anh lừa tôi gạt mà thôi.
“Cháu thân là tổng giám đốc của công ty mà lại tự dưng biến mất vài ngày, gọi điện không nhận, chuyện công ty không xử lý.

Bây giờ ở công ty lại xảy ra chuyện này, có phải cháu nên cho ông một câu trả lời không hả? Mộ Thiển, từ khi cháu về nhà họ Cố, ông tự vấn lòng chưa từng khắt khe với cháu, nhưng con nhóc cháu thật làm cho ông quá thất vọng!”
Một tay ông cụ xoay tròn quả óc chó trong lòng bàn tay, tay kia vỗ lên bàn, có chút tức giận.
“Cho nên đây là định xử lý tôi thế nào?”
Mộ Thiển không muốn giải thích, cũng không đáng để giải thích.
“Cháu…!”
Rầm.
Bị Mộ Thiển không coi ra gì, ông cụ Cố tức đến tím mặt vỗ vào bàn, giọng nói càng chói tai.
Cố Khinh Nhiễm thấy tình hình không ổn lập tức đứng lên đi đến trước mặt hai người: “Ông nội, gần đây tâm tình củThiển Thiển không được tốt, em đi ra ngoài dạo vài vòng để điều chỉnh tâm tình đi.

Hơn nữa, trong thời gian em ấy nhậm chức ở công ty, chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà tiền lãi của công ty đã tăng lên mười phần trăm, em ấy được coi như là người nổi bật trong giới trẻ đấy ạ.

Rất tốt.”

Làm anh, Cố Khinh Nhiễm ra sức nói giúp cho em gái.
Câu nào cũng là bao che cho Mộ Thiển, anh ta thật lòng hy vọng ông nội không nên hỏi tội cô.
“Cút sang một bên, ai cho cháu nói.”
Khuôn mặt ông cụ bình tĩnh không cho Cố Khinh Nhiễm chút mặt mũi nào.
Vốn Mộ Thiển còn thấy Cố Khinh Nhiễm phiền hà, nhưng lúc này cô thấy dáng vẻ hung thần ác sát, lục thân không nhận kia của ông cụ thì cơn tức vọt lên.
Cô đứng lên nhìn ông ta nói: “Anh ấy là anh tôi, sao không thể thay tôi nói chuyện?”
Một câu nói rơi vào trong tai Cố Khinh Nhiễm làm anh ta giật mình, anh ta ngạc nhiên nhìn cô trong lòng hạnh phúc.
Ngày hôm qua cô gọi vài tiếng anh đã đủ làm cho anh ta vui vẻ.
Hôm nay Mộ Thiển lại vì anh ta mà chống đối ông cụ, tuy rằng thế là không được nhưng lại vì anh ta mà không thuận theo ông cụ.
Giờ phút này Cố Khinh Nhiễm vừa hưng phấn vừa vui vẻ.
Anh ta có một loại xúc động hận không thể vọt đến ôm chặt lấy Mộ Thiển mới được.
“Ông đang nói chuyện với cháu, không đến lượt nó xen mồm vào!”
Ông cụ Cố mới không vì một câu của Mộ Thiển mà thay đổi.

Ngược lại thái độ của ông ta càng thêm ác liệt.
“Vậy ư, tôi đây cũng muốn hỏi ông một chút.

Không được sự cho phép của tôi, ông tự ý công bố chuyện của tôi và Bạc Dạ ra, có phải là có chút… Quá đáng rồi không? Chuyện của tôi cũng không đến lượt ông nhúng tay!”
“Hỗn láo!”
Ông cụ nổi giận, lại vỗ mạnh lên bàn làm việc bằng gỗ lim..