Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 747: Mất Trí Nhớ





Mặc Cảnh Thâm mất hơn nửa tiếng mới xóa hết hơn một trăm tấm ảnh.
Lúc này…
Bệnh tình của anh cũng bắt đầu phát tác, dần dần cảm thấy lạnh lẽo.
Trước kia bệnh của anh phát tác có quy luật, nhưng gần đây lại liên tục phát tác.

Hôm nay là ngày mười lăm, là thời điểm phát bệnh.
Anh bất thình lình rùng mình một cái, cố gắng chống đỡ bằng ý chí.
“Khụ khụ…”
Mặc Cảnh Thâm vừa mới xóa sạch ảnh chụp và wechat, số điện thoại và thông tin ghi chép trong điện thoại thì bỗng nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra một tiếng ho khan.
Anh lập tức cất điện thoại di động vào túi xách của Mộ Thiển, quay lại ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Miểu đứng dậy, đi đến chỗ phòng ngủ và mở cửa ra.
“Tỉnh rồi à? Cô cảm thấy thế nào?”
Mộ Thiển nằm trên ghế nhìn về phía Thượng Quan Miểu đang đứng ở cửa phòng, đưa tay ôm đầu: “A… đau đầu quá.”
Cô đứng dậy khỏi ghế nằm, đi từ phòng ngủ ra.
Trong chớp mắt ấy, ánh mắt của cô lập tức dừng lại trên người Mặc Cảnh Thâm, bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng chỉ trong một tích tắc, Mộ Thiển cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, đau nhói.
Cô chợt nhíu mày, lại nhìn về phía Bạc Dạ, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn: “Sao tôi lại ở đây?”
“Chẳng phải cô tới đây để điều trị chứng mất ngủ sao? Cô quên sạch rồi à?”
Thượng Quan Miểu lập tức mở miệng.

“À, đúng rồi, tôi đến để điều trị chứng mất ngủ.

Không đúng, tôi đi với ai? Anh, anh ấy là ai?”
Mộ Thiển lẩm bẩm một câu, đưa tay chỉ về phía Mặc Cảnh Thâm.

Cô nghiêng đầu, mày nhíu chặt nhìn qua Mặc Cảnh Thâm như đang suy nghĩ gì đó.
Anh ấy là ai?
Mặc Cảnh Thâm không biết nên vui hay buồn.
Anh từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tôi… là bạn của Thượng Quan Miểu.

Nếu… nếu các người có việc, tôi… xin phép đi trước.”
Anh nói một cách ngắt quãng, khẽ rũ mi mắt xuống giấu đi tâm trạng đau buồn, đi thẳng ra bên ngoài.
“Để tôi tiễn anh.”
Thượng Quan Miểu lập tức đi theo, một tay đỡ lấy Mặc Cảnh Thâm đang bước loạng choạng đi ra bên ngoài, sau đó đóng cửa lại.
“Boss.”
Hàn Triết canh giữ ở bên ngoài vội tiến lên đỡ lấy Mặc Cảnh Thâm: “Anh không sao chứ?”
Mặc Cảnh Thâm phất tay, mặc kệ tình trạng của bản thân, ngược lại còn quay quay sang hỏi Thượng Quan Miểu: “Có thành công chưa?”
“Theo tình hình trước mắt, chắc là sẽ không có gì đáng ngại.

Có rất nhiều người biết chuyện giữa anh và Mộ Thiển, nên để mọi chuyện có sức thuyết phục hơn, chờ lát nữa tôi sẽ nghĩ cách để đưa Mộ Thiển đến bệnh viện.


Anh mau liên lạc với người anh em Cẩm Dung của anh một chút đi, chuyện còn lại thì anh biết làm thế nào rồi đấy.”
Thượng Quan Miểu không có quá nhiều lời để nói với Mặc Cảnh Thâm, chỉ vỗ vai anh: “Chúng tôi sẽ chăm sóc cho Mộ Thiển thật tốt.”
Nói xong, anh ta tiến vào phòng khách, đóng cửa lại.
Trong phòng khách, Mộ Thiển ngồi trên ghế sô pha, khó chịu xoa huyệt Thái Dương: “Bạc Dạ, người vừa nãy là ai vậy? Tôi có cảm giác đã từng gặp người này rồi.”
Mặc dù cô không biết người kia tên là gì, nhưng không hiểu sao luôn có cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.
“Cô thật sự không nhớ anh ta là ai sao?”
Bạc Dạ chưa kịp nói gì, Thượng Quan Miểu đã lập tức hỏi ngay.
Anh ta đi đến trước mặt cô, cứ thế ngồi xuống bàn trà: “Lúc cô đến đây đã bị ngã, đụng phải đầu, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?”
“À, thảo nào đầu tôi lại đau như vậy.”
Mộ Thiển cũng không để bụng, phất tay: “Giờ bệnh viện đều tan ca hết rồi, đến bệnh viện làm gì.”
“Cẩm Dung là viện trưởng, đang ở bệnh viện.

Bây giờ em qua đó, anh ta có thể sắp xếp kiểm tra cho em.”
Lúc này Bạc Dạ cũng mở miệng, kẻ múa người hát với Thượng Quan Miểu.
“Cẩm Dung?”
Khi nhắc đến cái tên Cẩm Dung, mặc dù Mộ Thiển biết mình có quen người này, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó bị khuyết thiếu.
“Tôi nhớ là tôi quen với Cẩm Dung thông qua một người bạn, nhưng người bạn đó… là ai? Tại sao tôi không thể nhớ ra người đó?”
Mộ Thiển cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nhớ ra được gì, ngược lại càng thấy đau đầu hơn.
“What? Mộ Thiển, cô đừng làm tôi sợ chứ.


Chẳng lẽ là… đầu óc của cô bị tổn thương?”
Thượng Quan Miểu ra vẻ kinh ngạc, nháy mắt ra dấu cho Bạc Dạ.

Bạc Dạ cũng lập tức phối hợp theo: “Mộ Thiển, hay là chúng ta đi kiểm tra một chút đi.”
“Không muốn đi.”
“Đừng phí lời nữa, đi ngay đi.”
“Đúng đó.”
Một mình cô không lay chuyển được Thượng Quan Miểu và Bạc Dạ, ba người đành đi xuống lầu, để Bạc Dạ lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Trên xe, Mộ Thiển có hơi im lặng, trên mặt cô tỏa ra vẻ u ám như đang có tâm sự gì đó.
“Sao thế?”
Thượng Quan Miểu nhìn cô, có hơi lo lắng.
“Thượng Quan Miểu, tại sao tôi không nhớ ra được là tôi đi cùng với ai? Còn nữa, trước đó tôi đã làm những gì? Đầu óc tôi trống rỗng không nhớ được gì cả.”
Cảm giác cố gắng đến mấy cũng không nhớ được gì này khiến lòng Mộ Thiển cực kỳ khó chịu, như bị ai đó cào.
Rồi Mộ Thiển lại chợt nói: “Tôi nhờ anh điều trị chứng mất ngủ, anh sẽ không trị cho tôi thành thiểu năng trí tuệ chứ?”
Cô rất nghi ngờ năng lực và trình độ của Thượng Quan Miểu.
“Vừa nãy anh nói tôi bị ngã, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào.”
Mộ Thiển hít sâu một hơi, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
“Ôi thần linh ơi, cô đang đùa cái gì nữa thế? Đừng làm tôi sợ.”
Thượng Quan Miểu ra sức đóng kịch trước mặt Mộ Thiển, cố gắng không để lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Lúc đến bệnh viện, một chiếc xe bỗng lướt qua xe của bọn họ, đúng lúc Mộ Thiển nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô ngồi thẳng người dậy, chỉ vào chiếc xe vừa đi qua: “Thượng Quan Miểu, tôi vừa thấy bạn của anh đang ngồi trên chiếc xe kia, chính là cái người vừa nãy gặp ở trong phòng của anh ấy.”
Thượng Quan Miểu cười ha ha, qua loa cho xong chuyện.
Vì trong lòng Mộ Thiển có tâm sự, nên cô rất yên tĩnh.

Đến bệnh viện, vừa nhìn thấy Cẩm Dung, Thượng Quan Miểu và Bạc Dạ đã vội nói chuyện Mộ Thiển “bị ngã” cho Cẩm Dung nghe, đồng thời để Cẩm Dung chỉ định cho cô đi chụp CT não bộ.
Khi Mộ Thiển vào kiểm tra, Cẩm Dung đứng ở bên ngoài, hỏi: “Chuyện này thế nào rồi? Có thành công không?”
Nếu không thành công thì sao cô ấy lại quên mất chuyện từng ở cùng với đại ca Mặc Cảnh Thâm nhà anh ta được?
Mặc dù Cẩm Dung không muốn nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển, nhưng không thể không thừa nhận đây là một cách cực kỳ tốt.
Mà vừa nãy Mặc Cảnh Thâm đến đây, dáng vẻ yếu ớt tiều tụy kia khiến người anh em như Cẩm Dung thật sự rất đau lòng.
“Cũng không có vấn đề gì.”
Thượng Quan Miểu không dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm, từ đầu đến cuối trong lòng anh ta vẫn đều lo sợ bất an, cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
“Vậy thì được, không có vấn đề gì thì tốt.”
Cẩm Dung hoàn toàn không thèm để ý.
Sau khi Mộ Thiển kiểm tra xong, không mất quá nhiều thời gian đã đi ra, sau đó Cẩm Dung đích thân đi lấy báo cáo kiểm tra.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Cẩm Dung chiếu hình ảnh chụp cắt lớp não bộ dưới ánh đèn, dùng bút chỉ vào tấm phim chụp: “Nhìn chỗ này đi, ở đâu có một vùng màu đen, rõ ràng là đã bị thương.

Căn cứ theo tình trạng hiện giờ của cô, có thể đã tạo thành chứng mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ sao?”
Mộ Thiển không tưởng tượng nổi: “Không thể nào, trên đầu tôi không có vết thương bên ngoài, chỉ là bị đập đầu một chút thôi, cũng đâu đến mức mất trí nhớ được?”
“Chuyện này xảy ra theo tỷ lệ, mặc dù không bị thương bên ngoài nhưng vẫn có tỷ lệ nhất định tạo thành nội thương.”
“Vậy tại sao tôi vẫn có thể nhớ được Thượng Quan Miểu, Bạc Dạ và anh? Chỉ là quên mất một số chuyện thôi.”
“Cái này khó mà nói được, có thể là bị thiếu một phần ký ức.

Có điều cô cũng đừng lo lắng quá, cứ nghỉ ngơi ở nhà một thời gian cho tốt, dần dần sẽ khỏe lại thôi.

Để tôi kê chút thuốc cho cô.”
Cẩm Dung phân tích tình hình xong, vẫy tay gọi Bạc Dạ: “Anh qua đây lấy thuốc với tôi, cứ để Mộ Thiển ở đây với Thượng Quan Miểu là được.”.