Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 808: Đồ Giả Chỉ Là Thân Phận Giả





Có phản đối hay không cũng không phải là chuyện mà cô có thể định đoạt thì nói ra có ích lợi gì.
“Ngồi xuống cho tao.”
Nhìn thấy Mộ Thiển đứng dậy, ông cụ nhà họ Cố lập tức quát lớn một tiếng: “Tôi đã sắp xếp để Khinh Nhiễm liên lạc với khách hàng bên kia rồi, không cần mày đến đó nữa.”
Có lẽ là ông cụ nhà họ Cố vẫn còn không yên tâm với Mộ Thiển, vì vậy, sau khi bộ phận thư ký sắp xếp hành trình của Mộ Thiển thì nó phải gửi báo cáo cụ thể cho ông cụ nhà họ Cố.
Mộ Thiển: “…”
Nếu đã như vậy thì cô còn có thể nói gì nữa?
Mộ Thiển không thể làm gì khác hơn là phải ngồi xuống: “Được rồi, còn gì nữa?”
“Chúng ta cứ quyết định hợp tác như vậy đi.

Thay vì có thêm kẻ thù thì cứ thêm một người bạn, chúng ta có thể cùng nhau kiếm tiền.

Về vị trí của công ty mới, tôi sẽ thương lượng với cô khi tiến hành.

Sau đó, ngày hôm nay tôi đến đây chỉ để hỏi Phương Nhu bây giờ ở đâu?”
Dường như mọi người đều cho rằng cô đã giấu Phương Nhu đi nên khi biết tin Phương Nhu mất tích thì mọi người cứ trực tiếp tìm cô để truy hỏi.
“Tôi không biết Phương Nhu đang ở đâu và tôi cũng không thể liên lạc qua điện thoại.

Bởi vì đã hơn 24 giờ nên tôi đã báo cảnh sát, hiện giờ cảnh sát đã lập án rồi.

Một khi có một kết quả thì họ sẽ được thông báo cho tôi trong thời gian sớm nhất.”
Sau khi Thích Ngôn Thương đến làm ầm ĩ thì cô đã gọi cảnh sát.
Sau đó khi Thích Ngôn Thương rời đi và cảnh sát đến thì cô đã trực tiếp nói với cảnh sát về chuyện của Phương Nhu.


Hơn nữa cô cũng đã đến đồn cảnh sát để lập biên bản, hiện tại vụ án đã chính thức được lập án.
“Cô… cô, cô thật sự không biết?” Thích Ngữ Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, rất nghi ngờ Mộ Thiển.
“Theo như tôi biết, Phương Nhu đã liên lạc với anh trai của cô trước khi cô ấy mất tích.

Tôi đã báo cảnh sát, tôi tin rằng cảnh sát sẽ đến điều tra tình huống với anh trai của cô, tôi sẽ đợi cảnh sát để biết thông tin cụ thể.

Nhưng Thích Ngữ Anh, cô hãy nói cho Thích Ngôn Thương biết nếu Phương Nhu xảy ra bất trắc gì thì cho dù tôi mất đi tất cả thì cũng sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta.”
Cô buông những lời cay nghiệt, nhưng trong thâm tâm Mộ Thiển biết rằng với khả năng hiện tại của mình thì cô không có khả năng để đấu lại họ.
“Mộ Thiển!”
Ông cụ nhà họ Cố quát lớn “Cô nhìn lại xem, thái độ của cô là sao hả? Đây là thái độ mà một người kinh doanh nên có sao?”
Sau vài lời cảnh báo, vẻ mặt của Mộ Thiển vẫn không thay đổi, vẫn thờ ơ và quyết liệt.
Ngược lại là Thích Ngữ Anh lại cười tươi như hoa: “Tổng giám đốc Mộ, cô thật sự là quá trẻ.”
Cô ấy đứng dậy: “Đã muộn rồi, tôi sẽ không làm chậm trễ công việc của tổng giám đốc Mộ nữa, Cố lão gia, tôi sẽ về trước, tạm biệt.”
“Được rồi, trở về thì gửi lời hỏi thăm của tôi với Thích lão gia.”
“Tôi sẽ”
Thích Ngữ Anh cầm túi xách rồi rời văn phòng, ông cụ nhà họ Cố ra hiệu cho cấp dưới của mình, người đàn ông ngay lập tức đưa Thích Ngữ Anh xuống lầu.
Trong lúc nhất thời trong văn phòng to lớn chỉ còn lại Mộ Thiển và ông cụ nhà họ Cố.
“Mộ Thiển, mày nghe kỹ cho tao.

Mặc dù mày là cháu gái của nhà họ Cố của tao nhưng không có nghĩa là mày có thể làm bất cứ điều gì mà mày muốn.

Nếu mày cứ khư khư cố chấp thì tao có thể đưa mày vào thì cũng có thể đuổi mày ra ngoài.”
Ông ta chỉ tay về phía văn phòng: “Fryer sẽ luôn thuộc về Cố Quốc Khôn tôi, mày nên hiểu rõ vị trí của mình.”

Nói xong thì ông ta tức giận nhìn cô chằm chằm: “Thật làm tôi quá thất vọng, ngoan cố không thay đổi!”
Ông cụ nhà họ Cố hừ lạnh rồi sải bước rời văn phòng.
Nhìn bóng lưng của ông ta, Mộ Thiển càng không hiểu không biết ông cụ nhà họ Cố hao hết tâm tư như vậy là để làm gì.
Cô bước đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và đứng một lúc, trong lòng có chút buồn bực không tên.
Thập diện mai phục, bốn bề thọ địch, tình thế tràn ngập nguy cơ.
Mà những người thân xung quanh mới là điều cô lo lắng nhất.
Ong ong…
Điện thoại di động để trên bàn rung lên.
Mộ Thiển hồi hồn bước đến bàn làm việc, liếc nhìn điện thoại, trên màn hình hiện lên một chuỗi số.
“Ai vậy?” Cô nhìn nó giống như một cuộc gọi ở nước ngoài.
Cô còn nghĩ đó là của Phương Nhu.
Kết quả là điện thoại được kết nối, bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ: “Bé con, đoán xem tôi là ai?”
Cái tên quen thuộc, giọng nói quen thuộc, mắt Mộ Thiển sáng lên: “Chị Daisy?”
“A? Nhớ chị sao?”
“Đương nhiên.

Đã lâu không gặp, sao lại gọi điện thoại cho em? Em còn tưởng rằng chị đã quên em rồi!”
“Làm sao có thể chứ, bây giờ chị đang ở thành phố Hải Thành, có thời gian để gặp mặt một chút không?”
“Trời ạ, chị đến đây khi nào vậy? Sao không nói cho em biết, để em đi đón chị!”
“Không cần đâu, bây giờ chị đang ở Thiên Thượng Nhân Gian, chị chờ em ở chỗ này.”
“Được rồi, em đi qua đó ngay.” Mộ Thiển cúp điện thoại rồi đi thẳng đến quán bar Thiên Thượng Nhân Gian.
Trong phòng bao, Mộ Thiển nhìn thấy người phụ nữ đã nhiều năm không gặp.


Cô ấy có vóc người cao gầy, luôn mặc trang phục chuyên nghiệp, già dặn trầm ổn, điềm đạm và chính chắn.
Cô bước đến và ôm cô ấy thật chặt: “Chị Daisy, em rất nhớ chị.”
“Lâu rồi không gặp.”
Hai người ôm lấy nhau, Mộ Thiển cười tươi như hoa, đôi mắt của người phụ nữ bất giác ánh lên vẻ quyến rũ.
Cô ấy hít sâu một hơi, để Mộ Điềm Tư ngồi xuống ghế sô pha: “Để chị xem gần đây em có gầy đi không?”
Cô ấy nhìn Mộ Điềm Tư trên xuống dưới sau đó lắc đầu thở dài: “Quá gầy, hốc hác.”
“Làm sao có thể chứ, bây giờ em đã béo hơn rất nhiều.

Nhưng mà chị Daisy, trong mấy năm qua chị đã đi đâu vậy?”
Chị Daisy là người mà cô gặp trong một quán bar ở Los Angeles năm đó.
Cô ấy rất thích uống rượu, vì đến bar say xỉn nên bị đàn ông bắt nạt, Mộ Thiển gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ nên hai người kết duyên từ đó.
“Chị luôn ở Los Angeles đó.

Sau đó cứ bận rộn trong nhiều năm, vì gần đây chị có giao dịch kinh doanh ở thành phố Hải Thành nên chị mới đến đây.”
“Thật không? Chị có ở lại đây lâu không, hay là chỉ làm xong việc rồi đi?”
Daisy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể phải sống một thời gian.”
“Vậy thì tốt quá.”
Mộ Thiển mừng như điên ôm chặt lấy Daisy: “Ồ, cuối cùng cũng có người ở bên cạnh em.”
“Làm sao vậy? Bé con gặp phải chuyện không vui?”
“Ôi, quá nhiều, quá nhiều chuyện không kể xiết.

Thôi, uống đi, lát nữa mời chị uống.

Để em nói cho chị biết, em đã tìm được anh trai, anh trai ruột, cùng một mẹ.

Đợi đến tối em sẽ đưa chị đến gặp anh ấy.”

Mộ Thiển cầm bình rượu lên rót hai ly rồi đưa cho Daisy một ly, hai người cụng ly rồi uống cạn.
Cùng lúc đó.
Hàn Triết báo cáo cho Mặc Cảnh Thâm những gì anh ta đã hỏi thăm về Mộ Thiển.
“Ông chủ, một phụ nữ đến từ Los Angeles đã liên lạc với cô Mộ.”
“Người nào?”
Mặc Cảnh Thâm vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.
Kể từ khi trở về, có thể nói Mặc Cảnh Thâm luôn để ý đến mọi nhất cử nhất động của Mộ Thiển và âm thầm bảo vệ cô.
Có trời mới biết khi Dương Liễu làm Mộ Thiển bị thương thì anh ta lập tức muốn giải quyết Dương Liễu rồi.
Nếu không phải Tư Cận Ngôn khổ sở cầu xin thì anh đã thực sự ra tay rồi.
Người mà anh em bảo vệ nên Mặc Cảnh Thâm cũng không thể khiến Tư Cận Ngôn quá khó xử được.
“Bạn bè.”
“Nếu là bạn bè thì cậu không cần báo cho tôi.”
“Cô ta tên là Daisy.

Mặc dù người này đến từ Los Angeles, nhưng trong lúc vô tình tôi biết được từ tổng bộ bên kia rằng danh tính của cô ta là giả.

Vì vậy, tôi ngay lập tức yêu cầu tổng bộ lấy ảnh thật của cô ta và gửi đến đây.”
Hàn Triết đưa một tấm ảnh đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm: “Đây là hình thật của cô ta.

Giấy tờ tùy thân của cô ta cũng là giả và cô ta đeo mặt nạ da người trong một thời gian dài.

Loại mặt nạ da người này dính vào da cực kỳ tốt, độ thoáng khí siêu khủng nhưng làm cái này đặc biệt phiền phức và giá thành rất cao.

Giá thành một chiếc mặt nạ da người là gần 8 triệu đô la Mỹ, hạn sử dụng chỉ một năm, tính theo thời gian thì cô ta đã sử dụng ít nhất là tám năm.

Chỉ tính riêng mặt nạ da người đã là 62 tỷ đô la Mỹ rồi.”.