Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 813: Lấy Lòng





Anh ta quay đầu bước đi, nhìn dáng vẻ như trẻ con tùy hứng.
“Đứng lại!”
Ông cụ nhà họ Cố rống lên một tiếng: “Hai người các người làm văn phòng này như một đống rác như vậy, không cho thu dọn xong cũng đừng mong có thể đi.”
Thật sự là không ra thể thống gì, nhìn văn phòng hiện tại thành hình dạng gì chứ!
Cố Bất Phàm liếc nhìn mấy tập tin cùng cái gì đó rải rác lung ta lung tung trên đất, cau mày: “Chờ một lúc cháu sẽ gọi người đến thu dọn.”
“Tao bảo mày và Cố Khinh Nhiễm thu dọn, mày nghe không hiểu tiếng người à? Một tiếng rống giận vang lên, pha thêm tức giận.
Cố Bất Phàm bĩu môi, trừng mắt nhìn ông cụ nhà họ Cố một chút, cuối cùng không cam tâm tình nguyện cúi đầu bắt đầu thu dọn tài liệu.
Cố Khinh Nhiễm cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn, bắt đầu đưa tay thu dọn với anh ta.
“Tao nghe nói, là mày lấy đi mấy người mà Khinh Nhiễm an bài ở khu nhà của nhà họ Mộ bên kia?”
Thấy hai người ở ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, ông cụ nhà họ Cố cũng không có nhàn rỗi, liên tiếp đề ra câu hỏi cho Cố Bất Phàm.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ông cụ nhà họ Cố rõ ràng khắp nơi nhằm vào Cố Bất Phàm, Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm luôn đặt ở trong mắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ôm ấp nghi hoặc, không rõ vì sao.
“Vâng.”
Cố Bất Phàm tuy rằng muốn phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.

Những người kia là người của ông nội, Cố Khinh Nhiễm dựa vào cái gì mà dám tùy ý chi phối!”
Trong lòng anh ta cảm thấy Cố Khinh Nhiễm không có tư cách điều động bất luận người nào của nhà họ Cố.
Cho dù là người làm cũng vậy.

“Tao sẽ điều tra chuyện này thật kỹ.

Tốt nhất là mày cùng Mặc Viên không có bất kỳ gút mắc nào, nếu không, tao sẽ đánh gãy chân chó của mày!”
Ông cụ nhà họ Cố hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ mặt bàn, cảnh cáo.
Cố Bất Phàm ngồi chồm hổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc thì con ngươi lóe lên, thật lâu không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mộ Thiển, theo ông ra ngoài.”
Ông cụ nhà họ Cố vẫy vẫy tay với Mộ Thiển rồi xoay người đi ra ngoài.
Mộ Thiển đang ngồi ở trên ghế sô pha theo bản năng nhìn về phía Cố Khinh Nhiễm, đăm chiêu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ở ngoài hành lang của văn phòng, Mộ Thiển đi tới trước mặt ông ta: “Chuyện gì?”
Có lẽ là đối với ông cụ ôm ấp thành kiến nên thái độ của cô vẫn không thân thiện lắm.
“Ông đã biết tất cả mọi chuyện, ông cũng mới vừa dạy dỗ thằng nhãi Bất Phàm.

Về chuyện nó và Mặc Viên ông cũng sẽ điều tra rõ ràng.

Nhà họ Cố có người FE, đáng tiếc số lượng có hạn, trở lại ông sẽ an bài mấy người cho cháu dùng.”
Ông cụ nhà họ Cố nhìn về phía Mộ Thiển, giọng điệu ôn hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác hòa ái hiền lành.
“Lý do?”
Đột nhiên chủ động an bài người FE cho cô dùng, để Mộ Thiển thụ sủng nhược kinh, thậm chí cảm thấy có âm mưu.
“Có cần hay không?” Không đợi được lời giải thích nhưng lại đợi được ông cụ nhà họ Cố nổi nóng.
Mộ Thiển nhíu mày, tự nhiên sẽ không cự tuyệt: “Tốt.


Cảm ơn.”
Tuy rằng bây giờ còn không biết ông cụ nhà họ Cố đối với cô và Cố Khinh Nhiễm có kế hoạch gì, nhưng có người FE ở bên người thì sẽ an toàn một ít.
Cô làm sao sẽ ngu ngốc mà từ chối chứ.
“Từ nhỏ Cố Bất Phàm đã bị nuông chiều hư rồi, cháu và Khinh Nhiễm đừng tính toán với nó.

Cháu phải nhớ kỹ, các người là anh em, nhất định phải chăm sóc lẫn nhau thật tốt.”
Trầm mặc một lúc, ông cụ nhà họ Cố ý vị sâu xa nói một câu, làm cho Mộ Thiển nhìn không thấu sau đó thì bỏ đi.
Quay đầu lại, nhìn kỹ bóng lưng ông cụ, Mộ Thiển lâm vào trầm tư.
Từ khi được mang về nhà họ Cố, ông cụ nhà họ Cố đối với cô luôn ôn nhu hiền lành như vậy.
Hiện tại lại là giao người FE cho cô, lại căn dặn cô phải duy trì quan hệ anh em thật tốt, điều này để Mộ Thiển nghi ngờ, cô trước tiên phải đi điều tra tính chân thật của tư liệu.
Nếu như không phải kết quả giám định DNA biểu hiện cô cùng nhà họ Cố không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào thì sợ rằng thật sự bởi vì cô chính là con cháu nhà họ Cố nên ông ta mới đối xử với cô như vậy.
Nghĩ một lúc lâu cũng không được kết quả, Mộ Thiển chẳng muốn nhọc lòng mà suy nghĩ nữa.
Trở lại văn phòng, đồ ngổn ngang trên đất đã thu dọn gần xong rồi.
Cố Bất Phàm phát hiện Mộ Thiển một thân một mình đi vào, liền đi tới cửa phòng làm việc liếc một cái, không phát hiện ông cụ nhà họ Cố nữa thì biết người đã rời đi.
“Mẹ nó, cái thá gì mà để ông đây thu dọn đồ đạc cho cô, cô cũng xứng sao!”
Anh ta khinh thường xì khẽ, đem tư liệu đang cầm trong tay quăng lại trên đất, nghênh ngang rời đi.
Dáng vẻ công tử bột hung hăng của anh ta làm Mộ Thiển không nhìn nổi, nhưng lại không muốn phí lời nữa.
Gọi điện thoại cho An Nhiên, An Nhiên tiến vào văn phòng, hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, có dặn dò gì không?”

“Gọi người thu dọn văn phòng một chút, những thứ nên đặt mua thì cứ mua.”
Phân phó xong, Mộ Thiển quay sang nói với Cố Khinh Nhiễm: “Đừng thu dọn nữa, theo em đi ra ngoài.”
Hai người đi thang máy thẳng đến tầng hầm, lên xe Mộ Thiển.
Bên trong xe, Mộ Thiển nghiêng đầu nhìn về phía Cố Khinh Nhiễm: “Vừa nãy ông cụ nhà họ Cố nói với em, muốn an bài mấy người FE cho em dùng.

Đối với chuyện này, anh cảm thấy thế nào?”
Không có chuyện gì mà lấy lòng không gian thì cũng là đạo.
Trong lòng Mộ Thiển vẫn ôm ấp nghi hoặc với ông cụ nhà họ Cố, không dám dễ dàng tin tưởng.
“Chính miệng ông ta nói?”
“Ừ.”
“Còn nói cái gì nữa?”
“Nói hai người chúng ta và Bất Phàm là anh em, nhất định phải chăm sóc lẫn nhau thật tốt.“
“Hô, giọng điệu của trưởng bối.”
Cố Khinh Nhiễm thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Nếu chúng ta cùng nhà họ Cố không có liên hệ máu mủ, ông nội tại sao lại cho người FE cho em dùng? Phải biết rằng, anh ở nhà họ Cố 10, 20 năm, nhà họ Cố ngoại trừ cho tiền ra thì không cho anh cái gì!”
So với Mộ Thiển, anh ta bỗng nhiên có chút đau lòng chính mình.
“Thôi đi, em cũng không phải cảm thấy là chuyện tốt gì.”
Mộ Thiển dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Âm mưu.”
Tràn đầy hơi thở âm mưu.
Cố Khinh Nhiễm không có tiếp lời.
Anh ta không biết nên nói cái gì, chỉ cần nhớ tới mấy lời ông cụ nhà họ Cố nói trong cơ thể của Mộ Thiển còn có độc không giải trừ, liền cảm thấy tâm tư của ông nội sâu nặng.
Thực tại không hiểu ông nội muốn làm gì.
Đúng vào lúc này, điện thoại Mộ Thiển vang lên.
Là của Điền Quế Phân.

Mộ Thiển nghe điện thoại, bên kia liền vang lên tiếng khóc của Điền Quế Phân: “Như thế nào, đã tìm thấy chưa?”
“Bà đừng lo lắng, Mộ Điềm Tư cùng Mộ Ngạn Minh hiện tại rất tốt.

Bọn họ đối với Mặc Viên mà nói thì còn có giá trị lợi dụng, sẽ không làm thương tổn bọn họ.”
“Hu hu… mẹ làm sao không lo lắng được, đây chính là con mẹ đó, hu hu…”
Người bên kia lại bắt đầu gào khóc lớn, Mộ Thiển đau đầu: “Người của tôi đã lẻn được vào chỗ Mặc Viên rồi đang trong bóng tối bảo vệ họ.

Lần này bà yên tâm rồi chứ?”
Vì trấn an cảm xúc của Điền Quế Phân, không cho bà ta tiếp tục làm phiền nên Mộ Thiển chỉ có thể nói mấy lời nói dối có thiện ý.
“Thật sự?”
“Ừ.”
“Được được được, chỉ cần hai người bọn họ không có chuyện gì là tốt rồi, hu hu…”
Đối phương không có cảm ơn, trực tiếp cúp điện thoại.
Mộ Thiển thu lại điện thoại di động, cùng Cố Khinh Nhiễm bắt đầu nói về mấy chuyện đã xảy ra gần đây, phân tích từng chuyện, nhưng cuối cùng cũng không có có thể tìm tới một lời giải thích hợp lý.
Mộ Thiển thất vọng thở dài: “Gần đây để đề phòng Cố Bất Phàm và Mặc Viên, anh phải theo dõi bên công ty sát sao.

Cố Bất Phàm kiêu căng tự mãn lại có đầu óc đơn giản, em lo lắng anh ta sẽ bị Mặc Viên lợi dụng.”
“Đúng rồi, anh nghe nói gần đây Bạc Dạ cũng không dễ chịu, em… đừng nói muốn khoanh tay đứng nhìn nha.” Cố Khinh Nhiễm thiện ý nhắc nhở.
“Làm sao vậy?”
“Tự mình đi thăm dò đi, đừng chuyện gì cũng hỏi anh.” Cố Khinh Nhiễm nhíu mày: “Đi thôi, anh phải đi tổng bộ của Cố Thị một chuyến.”
Anh ta xuống xe, sau đó lên xe của mình rồi lái xe rời đi.
Chỉ còn một mình Mộ Thiển ngồi ở bên trong xe của chính mình, trầm mặc thật lâu sau đó đi tới công ty luật YY..