Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 856: Mẹ Ruột





Thượng Quan Uyển Nhi… Mẹ của cô.
Mộ Thiển sống hai mươi mấy năm, vẫn luôn khao khát tình thân, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp mẹ ruột trong tình huống này.

Một người “xa lạ” khiến Mộ Thiển không quen, thậm chí không biết nói gì cho phải.

Cô hơi nhếch đôi môi tái nhợt, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
“Ta biết con có rất nhiều lời muốn nói, nhưng con gái à, hiện giờ tình huống rất khẩn cấp, ta thật sự không thể nói quá nhiều với con.

Ta chỉ có thể nói cho con biết cách cuối cùng để cứu Mặc Cảnh Thâm là ta sẽ thôi thúc mẫu cổ trong người con, sau đó thả nó ra đưa vào người Mặc Cảnh Thâm.”
“Vậy thì sẽ khỏi sao?”
Nếu là vậy thì Mộ Thiển đương nhiên bằng lòng.

Nhưng Daisy… Không, nói đúng hơn là Thượng Quan Uyển Nhi, mẹ của Mộ Thiển lại lắc đầu, đôi mắt sóng sánh: “Chỉ có thể ức chế tử cổ, kéo dài tuổi thọ cho cậu ấy.” Bà thở dài một hơi, lại nói: “Con phải dùng dược thảo chuyên dụng của Ẩn tộc để nó ngấm vào người mẫu cổ, sau đó mỗi ngày rót máu cho Mặc Cảnh Thâm.

Độc tính của loại dược thảo này sẽ thông qua mẫu cổ tiến vào người Mặc Cảnh Thâm, nhưng cũng không thể duy trì rất lâu, cho nên ngày nào con cũng phải dùng thảo dược, rót máu cho cậu ta.

Ngắn thì ba tháng, lâu thì ba năm năm.

Rất có khả năng sẽ lấy mạng của con.

Con hiểu chưa?” Bà nắm tay Mộ Thiển.

Khi nhận thấy động tác thân thiết của mẹ ruột, Mộ Thiển cảm thấy xa lạ, ngượng ngùng rụt tay lại.

Cô quay sang nhìn Mặc Cảnh Thâm, nghiêm túc hỏi: “Nếu ba năm năm cũng không thể ức chế được thì sao?”
“Tối đa không vượt qua năm năm, chắc chắn sẽ ức chế được.

Nhưng…” Bà khựng lại, chần chờ nói: “Nhưng nếu giữa chừng con chịu không nổi thì người gục ngã sẽ không chỉ là một mình con.” Có nghĩa là nếu cô chết, Mặc Cảnh Thâm chắc chắn cũng sẽ chết.
“Bé ngốc, con phải nghĩ rõ ràng.” Bà lấy một chiếc vòng cổ từ trên cổ, trên vòng cổ là một viên ngọc bội màu tím, điêu khắc hoa văn kỳ lạ.

Bà nhét thứ này vào tay Mộ Thiển: “Con là hậu duệ của Ẩn tộc, tương lai sẽ phải gánh vác trọng trách của Ẩn tộc, con phải cân nhắc mà làm.”
Đột nhiên sứ mệnh và trách nhiệm đè lên người Mộ Thiển, khiến cô vô cùng áp lực.

Nhìn viên ngọc còn dính hơi ấm trong tay, Mộ Thiển lại hỏi: “Con có thể… không về Ẩn tộc không?”
Thượng Quan Uyển Nhi im lặng thật lâu mới nói: “Ta chỉ có thể nói mọi chuyện tùy duyên, đều là sự lựa chọn của con.

Nhưng con phải nhận viên ngọc này, cho dù chết cũng không được để Mặc Viên cướp mất.”
“Tại sao lại cho con? Mẹ giữ lại chẳng phải càng tốt hơn sao?” Mộ Thiển khó hiểu.

Thượng Quan Uyển Nhi đã giữ thứ này hai ba chục năm không có vấn đề, tại sao bây giờ lại giao cho cô?
“Con cứ giữ nó đi.

Có điều con phải biết rõ, con muốn cứu Mặc Cảnh Thâm không?” Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm đang hôn mê: “Ta biết con thích cậu ta, nhưng quá khứ của các con…”
“Mẹ đừng nói nữa.

Con đã quyết định rồi, cho dù liều chết cũng phải thử một lần, huống chi…” Mộ Thiển nhìn người đàn ông đang hôn mê.

Trước đây cô luôn cảm thấy mỗi lần gặp anh đều là sinh ly tử biệt.

Mà bây giờ, chỉ cần cô giúp đỡ thì Mặc Cảnh Thâm có lẽ sẽ sống sót.

Tại sao cô lại không thử một lần?
Mộ Thiển mỉm cười: “Năm đó mẹ cũng từng điên cuồng vì tình yêu.

Con nghĩ mẹ biết rõ suy nghĩ trong lòng con.” Một khi đã yêu thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nghe vậy, Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nở nụ cười: “Không hổ là con gái của Thượng Quan Uyển Nhi ta đây, có chí khí.” Sau đó, bà lại thương cảm nói: “Con với Mặc Cảnh Thâm ở bên nhau rất lâu, chắc cũng biết lúc phát bệnh, thân thể cậu ta sẽ lúc lạnh lúc nóng, vô cùng đau đớn.”
Mộ Thiển gật đầu.

Cẩm Dung vẫn đứng một bên không lên tiếng.


Nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc của anh ta có thể thấy anh ta rất sợ Thượng Quan Uyển Nhi, hoặc có thể nói là sự phục tùng của cấp dưới đối với thủ trưởng.
Thượng Quan Uyển Nhi không yên lòng nói thêm: “Mỗi đời tộc trưởng sau khi sinh ra đều sẽ được rót mẫu cổ vào người, mỗi loại cổ lại khác nhau.

Sau khi con chào đời, ta không rót mẫu cổ cho con, nhưng bây giờ trong người con lại có mẫu cổ, nếu ta đoán không nhầm thì là do kẻ khác ở Ẩn tộc gây ra.

Mặc Viên là kẻ có hiềm nghi lớn nhất, suy cho cùng thì anh ta tiếp cận con với Bạc Dạ là dễ dàng nhất.”
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy vô cùng áy náy vì không bảo vệ được Mộ Thiển.
“Mẫu cổ rót vào người mà không bị đánh thức thì có thể ngủ say, nhưng không chết, cũng không bị tổn thương.

Tử cổ thì khác, rót vào người sẽ hoạt động mạnh mẽ, do đó sẽ tước đoạt mạng sống của con người.

Trước kia tất cả tộc trưởng đều biết khi đánh thức mẫu cổ, dùng một loại thảo dược thì có thể giết chết tử cổ, nhưng chưa từng có ai đánh thức mẫu cổ, cũng không biết mẫu cổ có nguy hiểm gì.

Con hiểu chưa?”
Thượng Quan Uyển Nhi nói rõ ràng cho Mộ Thiển, hy vọng cô có thể tự quyết định.

Hơn nữa bà cũng biết rõ tình huống của Mộ Thiển, nếu không thể cứu Mặc Cảnh Thâm, e rằng chứng mất ngủ của Mộ Thiển sẽ rất khó chữa trị, kết quả cuối cùng cũng chẳng tốt hơn là bao.

Bằng không, bà sẽ không hao hết tâm tư giúp đỡ Mặc Cảnh Thâm.

Có điều nghĩ tới kế tiếp Mộ Thiển phải chịu khổ, bà lại cảm thấy vô cùng đau lòng và áy náy.
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm, vẫn kiên quyết nói: “Bất kể kết cục thế nào, con cũng phải thử một lần.”
Mộ Thiển từng thấy trạng thái của Mặc Cảnh Thâm lúc phát bệnh nên rất đau lòng.

Nhưng đau khổ so với sinh mạng thì lại không thể đánh đồng.
“Đúng rồi, con có thể hỏi một chuyện không? Cha của con là ai? Có liên quan tới nhà họ Mặc không?”

Lúc trước cô kêu Dật Phong điều tra việc này.

Nhưng nếu Thượng Quan Uyển Nhi đã xuất hiện thì cô phải đích thân hỏi một câu.
“Con không cần biết ông ta là ai, nhưng hãy nhớ kỹ, ông ta không phải là người nhà họ Mặc.” Thượng Quan Uyển Nhi cũng biết Mộ Thiển muốn tìm hiểu chuyện gì, cho nên nói thẳng, nhưng giấu kín tên tuổi cha của Mộ Thiển.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Mộ Thiển không hỏi nhiều, biết rõ đã không còn nhiều thời gian, bên ngoài đang chiến đấu kịch liệt.
“Ừ, mong rằng con sẽ không hối hận.” Thượng Quan Uyển Nhi không nói gì nữa, xoay người ngồi lên sofa, bắt đầu thổi huyên.

Làn điệu mới nghe vẫn giống lúc này, nhưng thưởng thức thật kỹ thì dường như giai điệu vẫn khác nhau rất nhiều.

Chẳng qua vẫn ma mị đến đáng sợ.

Nếu ở một mình trong đêm khuya mà nghe thấy khúc nhạc này thì chắc chắn sẽ sợ hết hồn.
Mộ Thiển lẳng lặng nằm trên giường, không nhìn thấy khóe mắt Thượng Quan Uyển Nhi ngấn lệ.

Con gái ruột ở ngay trước mặt, bà rất muốn ôm một cái, chỉ tiếc thời gian gấp rút, bà không thể chậm trễ một giây một phút.
Mộ Thiển nằm trên giường nghe khúc nhạc.

Ban đầu còn không có cảm giác, nhưng khúc nhạc càng ngày càng lớn, cô chợt cảm thấy rất khó chịu.
“Ưm… Lạnh… Con hơi lạnh…”
Ban đầu còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ cô đã run lẩy bẩy, không nhịn được kêu lên..