Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 872: Lời Chúc Phúc Của Dương Liễu





“Ôi chúa ơi, đúng là sự cố bất hạnh.” Người đàn ông bước tới bắt tay với anh: “Chào anh, tên tôi là Qualls Richard.”
“Qualls? Chẳng lẽ ông chính là Qualls Richard, nghệ sĩ dương cầm đồng thời cũng là nhà thiết kế piano hàng đầu thế giới của nước C?”
“Yes, không ngờ anh cũng biết tôi.” Qualls rất vui vẻ.
“Ông Qualls rất nổi tiếng, đương nhiên tôi biết.” Tư Cận Ngôn cười ôn hòa, nói với người hầu: “Lấy một ly café.” Sau đó anh quay sang nhìn Qualls: “Mời ông Qualls ngồi.

Không biết hôm nay ông tới đây có chuyện gì?”
“Chuyện là thế này, một năm trước có một quý cô đã đặt một chiếc đàn piano thủ công ở chỗ tôi, đồng thời hy vọng tôi có thể đích thân đưa chiếc piano đó đến đây, nhân tiện tặng một khúc nhạc cho anh.” Qualls nói ngắn gọn.
“Cô ấy… Tên là gì?” Tư Cận Ngôn không nhịn được hỏi, mặc dù anh đã có đáp án, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
“Cô ấy là một ngôi sao trong nước các anh, tên là Dương Liễu.

Cô ấy rất thân thiết với phu nhân của tôi.”
“Thế à…” Tư Cận Ngôn chớp mắt, cảm xúc phức tạp.
Anh đã đoán được là Dương Liễu, chẳng qua không biết tại sao Dương Liễu lại có thể mời một bậc thầy đẳng cấp thế giới, thì ra cô ấy và phu nhân ông ấy rất thân với nhau.

Nhưng dù thân thiết thì muốn mời Qualls cũng không phải là chuyện đơn giản.

Ông ấy là một trong những thiên tài hiếm hoi, nghiên cứu piano đã đạt đến trình độ cao nhất, đàn dương cầm thủ công do chính tay ông ấy làm càng không ai bằng.

Chỉ riêng một chiếc đàn dương cầm của ông ấy ít nhất cũng trị giá 170 tỷ, hơn nữa một năm ông ấy chỉ làm hai chiếc đàn, số lượng có hạn, huống chi mời ông ấy đích thân đưa đàn đến tận nơi, đồng thời diễn tấu một khúc nhạc, quả thực rất bất ngờ.
“Anh Tư sao vậy?” thấy vẻ mặt khác thường của anh, Qualls quan tâm hỏi.

“Không, tôi không sao, chỉ cảm thấy bất ngờ thôi.”
“Ha ha ha, không sao.

Hôm nay là sinh nhật của anh, tôi xin thay mặt cô Dương Liễu mang lời chúc phúc đến cho anh.”
Trong lúc họ nói chuyện, đã có người đưa đàn dương cầm vào nhà.

Qualls ngồi trước đàn, bắt đầu diễn tấu một bản nhạc cho anh.

Khúc nhạc du dương uyển chuyển, tựa như thanh âm của tự nhiên.

Tư Cận Ngôn vốn yêu âm nhạc, đáng lẽ phải kích động mừng rỡ, tiếc rằng lần này lại khiến anh cảm thấy nặng nề và mỏi mệt.
Không lâu sau, khúc nhạc kết thúc, Qualls nói lời chúc phúc với Tư Cận Ngôn, đồng thời hỏi: “Anh biết cô Dương Liễu ở đâu không? Phu nhân của tôi muốn gặp cô ấy.”
“Chuyện này…” Tư Cận Ngôn hơi chần chờ, cuối cùng thở dài: “Cô ấy đã không còn ở đây.”
“Không ở đây? Cô ấy đi đâu?”
“Cô ấy đã qua đời.” Tư Cận Ngôn thương cảm nói.
“Chúa ơi, tại sao lại như thế? Tôi nghĩ phu nhân của tôi sẽ không thể tiếp thụ được tin dữ này.” Qualls buồn bã nói.
Các fans trung thành của Dương Liễu cũng rất đau buồn.

Mấy ngày trước, công ty phát sóng trực tiếp YY đã công bố tin dữ “Dương Liễu ngoài ý muốn qua đời”, gây ra sóng to gió lớn.

Còn có không ít fans hâm mộ đến thăm mộ của Dương Liễu.
“Không biết anh Tư có thể dẫn tôi đi thăm mộ cô ấy không?”
Tư Cận Ngôn không thể từ chối yêu cầu của Qualls.

Anh bỗng cảm thấy Dương Liễu rất may mắn, chí ít bây giờ vẫn còn có người nhớ thương cô ấy.

Anh sửa soạn một lát rồi dẫn Qualls và vợ ông ấy đến chỗ ngôi mộ của Dương Liễu.

Có lẽ bà Qualls rất thân thiết với Dương Liễu nên đã đau buồn khóc lớn một trận.
Sau khi trở về, Tư Cận Ngôn đưa ra quyết định.
“Cái gì? Con vừa nói gì?” Nghe anh nói, bà Tư trố mắt: “Con nghĩ gì vậy? Chân con còn chưa khôi phục mà đã đòi đi rồi à?” Bà cảm thấy con trai mình điên mất rồi.
“Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, mấy ngày nữa con sẽ rời đi.”
Tư Cận Ngôn không có ý định thương lượng với bà Tư, trực tiếp về phòng ngủ.
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm đang ở biệt thự Phỉ Thúy Ngự Cảnh làm bạn với Mộ Thiển.

Hai người nùng tình mật ý, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, bỗng nhận được điện thoại của Tư Cận Ngôn.
“Đàn anh?”

“Thiển Thiển, em rảnh không? Anh có chuyện muốn gặp em.”
“Bây giờ hả?”
“Ừ, anh chờ em ở chỗ cũ.”
Tư Cận Ngôn không nói nhiều, trực tiếp cúp máy.

Mộ Thiển cau mày cầm điện thoại.
“Sao vậy?” Mặc Cảnh Thâm phát hiện sự khác thường của cô, bèn quan tâm hỏi.
“Cận Ngôn tìm em có việc.”
“Việc gì?”
“Anh ấy không nói, nhưng bây giờ em phải ra ngoài một chuyến.”
Trong điện thoại, Tư Cận Ngôn không nhắc tới Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên là không muốn anh đi cùng.

Hai người đều là người thông minh, Mộ Thiển đương nhiên sẽ không cho Mặc Cảnh Thâm qua đó.

Anh cũng sẽ không vì nghi ngờ Mộ Thiển mà nằng nặc đòi đi theo
“Cần anh đưa em không?” Đôi mắt đan phượng của anh tràn đầy nhu tình, dường như muốn cưng chiều Mộ Thiển đến tận xương tủy.
“Em tự lái xe được, anh ở nhà nghỉ ngơi đi.” Mộ Thiển nói xong rồi ôm eo anh, nhón chân khẽ hôn len trán anh: “Chờ em về.”
“Ừ.”
Mộ Thiển rời đi.

Mặc Cảnh Thâm ra ban công nhìn cô lái xe rời khỏi biệt thự, nụ cười mới biến mất.

Anh chợt thấy Hàn Triết đứng dưới lầu, bèn vẫy tay gọi anh ta.

Nhận được chỉ lệnh, Hàn Triết lập tức lên lầu.


Hai người gặp mặt trong thư phòng, Mặc Cảnh Thâm khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa, hỏi: “Tập đoàn Mặc thị sao rồi?”
“Trận chiến lần trước không khiến Mặc Viên bị tổn thương quá nhiều, tập đoàn Mặc thị vẫn hoạt động thuận lợi, ngược lại là quan hệ của Đường Tứ và Mặc Viên vẫn mập mờ, rất khó phán đoán.

Nếu Đường Tứ thật lòng muốn hợp tác với Mặc Viên, e rằng hậu quả sẽ rất khó lường.”
Từ đánh giá này có thể thấy Đường Tứ và Đông Côn đều có ý đồ hợp tác với Mặc Viên.
“Lần này Bạc Dạ ra tay giúp đỡ, mặc dù đã áp chế họ, nhưng chính vì thế mới thúc đẩy họ hợp tác với nhau.”
Có lẽ lần trước chỉ là hợp tác bình thường.

Nhưng bây giờ nhận thấy thực lực của Mặc Cảnh Thâm, e rằng họ sẽ càng đoàn kết hơn.
“Quan trọng là vì sức khỏe của anh nên bên tổng bộ FE có lời đồn, mọi người có khuynh hướng phản chiếu.

Địa vị của boss… đã không bằng trước kia.”
Lúc trước, họ vất vả lắm mới cắm rễ ở FE, địa vị sắp ổn định, không biết ai âm thầm quấy rối, nói boss sắp chết.

Những người trước kia trung thành với boss giờ đều đầu quân cho đối thủ của boss, tình hình rất gay go.
Mặc Cảnh Thâm cau mày, dường như cũng nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc: “Chuẩn bị một chút, ba ngày sau đến nước C.”
“Không được!” Mặc Cảnh Thâm vừa dứt lời, Hàn Triết đã lập tức từ chối, thái độ kiên quyết chưa từng có.

Anh khó hiểu nhìn anh ta: “Hàn Triết, có phải cậu còn chuyện gì giấu tôi không?”.