Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 885: Ôm Đùi





Song đúng lúc này, cửa thư phòng chợt mở ra.

Mộ Thiển đi vào phòng: “A Thâm, đã khuya thế này, sao anh còn chưa ngủ?”
“Anh một mình không ngủ được.” Ngón tay Mặc Cảnh Thâm khẽ run lên, không thể xác định Mộ Thiển đã đến đây bao lâu, có nghe thấy anh trò chuyện không.
“Khuya rồi, anh không khỏe thì phải nghỉ ngơi đầy đủ.”
Mộ Thiển ngủ đến nửa đêm tỉnh lại, không yên lòng Mặc Cảnh Thâm nên đứng dậy qua phòng anh xem, lại không thấy ai, cho nên cô tới thư phòng, quả nhiên anh đang ở bên trong.
Mặc Cảnh Thâm đi tới, đứng trước mặt Mộ Thiển: “A Thiển, em có thể ngủ cùng anh được không? Không có em, anh không ngủ được.” Người đàn ông vừa rồi còn sắc bén giờ lại biến thành chú cừu nhỏ, nói chuyện với vẻ đáng thương.
Mộ Thiển rất bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thư phòng, đã là một giờ sáng.
“Vậy thì em nói trước nhé, em có thể ngủ cùng anh, nhưng anh không được đòi chuyện ấy, biết chưa?” Mộ Thiển nói rất rõ ràng, sao Mặc Cảnh Thâm lại không hiểu?
“Ừ, anh đồng ý.”
Kết quả là Mộ Thiển bị công hãm vì một câu của Mặc Cảnh Thâm.

Cô nắm tay anh trở về phòng, xốc chăn lên nằm vào.

Mặc Cảnh Thâm ôm eo cô, tay còn lại tắt đèn.


Trong căn phòng tối om không thấy năm ngón tay, Mộ Thiển rúc vào lòng anh, tai kề bên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập, cảm nhận hơi ấm trên người anh, không nhịn được mỉm cười.
Anh ôm cô, quả thực không có hành động nào khác, rất ngoan ngoãn.
“A Thiển, em ngủ sớm đi, ngày mai em còn phải đi làm.”
“Vâng, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Vất vả lắm mới thuyết phục được Mộ Thiển ngủ cùng mình, Mặc Cảnh Thâm không dám có bất cứ hành vi gây rối nào, sợ kích thích đến cô rồi lại đòi ngủ riêng.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau Mộ Thiển dậy sớm.
“A Thâm?” Cô mở mắt ra gọi một tiếng, nhưng không có ai.

Cô rời giường vào phòng tắm, vẫn không thấy, mãi tới khi xuống lầu, cô mới phát hiện anh đang bận rộn trong bếp.

Năng lực làm việc của anh đã hơn người, không ngờ ngay cả phòng bếp cũng có thể chinh phục.

Mộ Thiển bỗng cảm thấy mình nhặt được bảo bối.

Cô lên lầu rửa mặt thay quần áo, lại lấy chút máu cất vào thùng.

Làm xong, cô mới yên tâm xuống lầu.
“Chào buổi sáng.”
Cô khoanh tay đứng trước cửa phòng bếp, nhìn Mặc Cảnh Thâm cầm dao thành thạo thái rau, giống hệt đầu bếp trong nhà hàng.

Thấy cô, Mặc Cảnh Thâm đặt dao xuống, rửa tay rồi lau lên tạp dề, sau đó đi đến trước mặt cô, hai tay ôm má cô, cúi xuống hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng, bà Mặc.”
Mặc dù chỉ có năm chữ, nhưng đối với Mộ Thiển đã hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Hạnh phúc đến thật đột nhiên.
“Anh có gì cần em giúp không?” Mộ Thiển hỏi.

Cô bỗng cảm thấy mình thật vô dụng, chung sống với Nghiên Nghiên bao nhiêu năm, thân là mẹ mà vẫn không thể nấu được mấy món ăn.
“Có.”

“Anh nói đi, em sẽ giúp anh.” Mộ Thiển đứng thẳng lưng, xắn tay áo ra vẻ muốn vào bếp.

Anh bỗng chỉ vào má mình: “Chỗ này cần một nụ hôn buổi sáng của bà Mặc.”
“Cái gì?” Mộ Thiển khựng lại, bất đắc dĩ cười nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Mặc Cảnh Thâm.
Thấy cô không nhúc nhích, Mặc Cảnh Thâm nghiêng đầu ra hiệu cho cô.

Cô nhón chân, hôn lên má anh: “Chào buổi sáng, A Thâm.”
Anh thuận thế ôm cô vào lòng, đôi môi hơi lạnh hôn lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng quẹt lên mũi cô: “Ngoan, em nghỉ ngơi đi, sắp xong rồi.”
Mặc Cảnh Thâm xoay người muốn đi nấu ăn tiếp, Mộ Thiển lại kéo anh, thấm thía dặn dò: “A Thâm, em nói rất nhiều lần, anh còn chưa hồi phục, có một số việc có thể giao cho đầu bếp làm.”
Để điều dưỡng thân thể cho Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển đã mời chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng nhất.

Thế mà bây giờ Mặc Cảnh Thâm lại làm người chồng nội trợ trong gia đình.
“Anh sa thải họ rồi.”
“Cái gì? Sa thải á?”
“Đúng thế, sa thải.” Mặc Cảnh Thâm vừa thái rau vừa nói: “Em đã nói là muốn bao nuôi anh, dù sao anh chỉ có hai bàn tay trắng.

Để không bị em bỏ rơi, anh quyết định sẽ nấu một ngày ba bữa cho em, xem như phát huy nhiệt lượng thừa.”
Anh nói rất tùy ý, nhưng vô hình trung lại khiến Mộ Thiển cảm nhận được sự bất đắc dĩ của anh.

Người đàn ông vốn có địa vị cao, nay lại như ngôi sao rơi xuống đất bụi, bị che lấp ánh sáng, trở nên tầm thường, giọng nói không cam lòng, nhưng càng nhiều lại là bất đắc dĩ.
Mộ Thiển rất đau lòng, đi tới sau lưng ôm anh, tựa đầu lên lưng anh, nói: “A Thâm, anh yên tâm, cho dù thế giới này từ bỏ anh thì em cũng sẽ bỏ rơi anh, không bao giờ.”

Anh dừng lại, trong lòng bỗng áy náy, cảm thấy có phải mình hơi quá đáng hay không? Có phải là nên cho cô biết một số việc hay không? Mặc Cảnh Thâm giãy dụa, lại nghĩ vẫn đừng nói cho cô, để tránh bại lộ quá nhiều, vậy thì cũng sẽ khiến cô tổn thương.
“A Thiển, em nhất định phải giữ lời, không thì anh chỉ có thể ở trên đường cái.”
“Không đâu.” Mộ Thiển cười khẽ.

Cô nghĩ mặc dù bây giờ Mặc Cảnh Thâm chẳng có gì, nhưng chỉ riêng tiền tiết kiệm trước kia, dùng dè sẻn một chút thì cả đời cũng không xài hết, sao có thể chỉ làm người chồng nội trợ?
Không lâu sau, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Mặc Cảnh Thâm bưng lên bàn, không tháo tạp dề màu trắng in hoa mà vẫn mặc trên người.

Rõ ràng là thứ đồ nữ tính như vậy, nhưng anh mặc lại không hề gượng gạo, ngược lại thể hiện rõ sự dịu dàng của anh.
Nhìn bữa sáng thịnh soạn đủ cả món ăn đông tây, Mộ Thiển cười nói: “Anh nấu nhiều món ngon như thế, em không biết nên bắt đầu ăn cái nào đây.”
“Nào, sandwich kiểu Việt, em ăn thử đi.” Mặc Cảnh Thâm cầm bánh mì nướng bỏ thêm nước sốt, trứng ốp lết, thịt lợn muối, rau xà lách đưa cho Mộ Thiển.
“Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy cắn một miếng, chậm rãi nhấm nuốt, không khỏi gật đầu lia lịa: “Ừm, rất ngon, hương vị rất tuyệt.” Cô giơ ngón cái: “Anh vĩ đại thế này, em cảm thấy mình không xứng với anh nữa, làm sao bây giờ?”
“Vậy thì hãy trân trọng anh, bao nuôi anh, tốt nhất nuôi anh thành phế vật, khi những người phụ nữ khác đều ghét bỏ anh thì anh chỉ có thể ôm đùi em thôi.”
Mặc Cảnh Thâm vừa dứt lời, Cẩm Dung vừa đi vào phòng khách vừa uống sữa bò trùng hợp nghe thấy lời anh, lập tức phun hết sữa ra sàn nhà.