Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 892: Anh Không Cần Tán Gái Anh Chỉ Cần Tán Em





Nào ngờ Mặc Cảnh Thâm lại lắc đầu: “Anh không cần tán gái.”
Mộ Thiển nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Chỉ thấy anh hé môi, lạnh nhạt nói: “Anh chỉ cần ngồi xuống một chỗ, sẽ có phụ nữ tự động hiến dâng.”
Mộ Thiển bật cười.

Mặc dù anh nói là sự thật, nhưng chính miệng anh nói ra vẫn rất buồn cười.
“Anh tự tin thế, chắc trước kia thường xuyên làm vậy nhỉ?”
“Không.” Anh lắc đầu: “Anh không cần làm thế.” Nói xong, anh đối diện với đôi mắt Mộ Thiển, cười khẽ: “Trước khi gặp bà Mặc, tất cả phụ nữ trong mắt anh đều chẳng khác đàn ông.

Anh không có hứng thú với họ.”
Mặc Cảnh Thâm nói thật.

Trước khi gặp Mộ Thiển, bên cạnh anh thường xuyên xuất hiện rất nhiều phụ nữ.

Nhưng những người phụ nữ đó dùng đủ chiêu trò quyến rũ vẫn không khiến anh động lòng.
“Anh đùa à?” Mộ Thiển vừa ăn canh vừa nói.
“Anh nói thật.

Không tin em hỏi Cẩm Dung xem.” Mỗi câu nói của anh đều là thật, không phải là nói dối.


Lúc có hứng thú với Mộ Thiển, anh còn tìm Cẩm Dung xác nhận chuyện này, nhưng Cẩm Dung không thể giải thích được.
“Thật… Thật sao?” Mộ Thiển trố mắt.

Mặc dù không muốn tin, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Cảnh Thâm không giống như nói đối.

Huống chi anh chưa bao giờ nói dối với người khác.
“Cho nên đây là lý do mà anh đồng ý ở bên em à?” Mộ Thiển nhướng mày, ánh mắt ẩn ý nhìn anh.
Anh lại lắc đầu: “Bởi vì…” Anh khựng lại, ra vẻ thần bí rũ mi mắt nhìn chén canh của cô, cảm khái: “Bởi vì em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh vì em mà trả giá hết thảy.” không phải vì cô là mẹ của hai đứa con, mà từ sau khi gặp được Mộ Thiển, rất nhiều chuyện bất giác thay đổi rất nhiều, khiến Mặc Cảnh Thâm hết lần này tới lần khác bị cô giam cầm, nhưng cảm giác mỗi lần đều thu hoạch được một điều mới mẻ.
Lời tỏ tình bất thình lình khiến Mộ Thiển kinh ngạc, thật lâu sau vẫn không có phản ứng.
“Sao? Em không tin anh à?” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, anh còn tưởng cô không tin.
Mộ Thiển lắc đầu: “Không phải, chẳng qua… Em không ngờ trong lòng anh, em lại… lại gì nhỉ?” Trong lúc nhất thời, cô không biết nên miêu tả như thế nào, chẳng qua chợt nhớ tới di thư của Mặc Cảnh Thâm, cả đời Mộ Thiển sẽ không bao giờ quên những lời trong di thư.
Cô cảm thấy mình rất may mắn, gặp Mặc Cảnh Thâm khiến cô cảm nhận được hạnh phúc trong gian khổ, tìm được chàng hoàng tử của mình.

Anh ấy là người đàn ông đáng để cô gửi gắm cả đời.

Mộ Thiển không hối hận.
“Canh rất ngon.” Thấy Mặc Cảnh Thâm không nói chuyện, Mộ Thiển nói.
“Ừ, thích thì uống nhiều chút.

Anh nấu nhiều lắm.” Mặc Cảnh Thâm không tiếp tục đều tài vừa rồi, bởi vì hai người trò chuyện một lúc sẽ trở nên nặng nề, rất khó chịu đựng.
Sau bữa cơm, hai người cùng nhau ra ngoài tản bộ.

Trước kia, Mộ Thiển không dám nghĩ tới cuộc sống thoải mái như thế này.

Cô không hỏi nở nụ cười: “A Thâm, anh biết không? Trước kia em cảm thấy em rất thích cuộc sống giản dị.

Nhưng bây giờ em mới biết cái gọi là giản dị chính là ở bên anh, cho dù chỉ có cơm rau dưa cũng là hạnh phúc lớn nhất.”
Con người sẽ thay đổi.

Thứ mà Mộ Thiển thích khi còn chưa yêu Mặc Cảnh Thâm khác hẳn với thứ cô thích sau khi yêu Mặc Cảnh Thâm.

Có lẽ đây chính là thay đổi.
Anh ôm cô vào lòng: “Có em cũng là hạnh phúc lớn nhất đời anh.

A Thiển, đời này anh nợ em quá nhiều, có lẽ không thể trả hết, nhưng anh sẽ cố gắng làm tốt nhất.


Anh không thể cho em trở thành người phụ nữ giàu có nhất thế giới, nhưng có thể cố gắng cho em làm người phụ nữ hạnh phúc nhất.”
“Đó chính là tốt nhất.” Nói xong, Mộ Thiển lại đổi lời: “Bây giờ là lúc em hạnh phúc nhất.

Em rất thỏa mãn.”
Cuộc sống trong ảo tưởng của Mộ Thiển là mặt trời ngả về tây, hai người dắt tay bước đi.
Buổi tối, Mộ Thiển không ngăn cản Mặc Cảnh Thâm, cùng anh ngủ chung một giường.

Mặc Cảnh Thâm nói được thì làm được, cả đêm chỉ ôm Mộ Thiển chứ không có làm chuyện khác.

Ôm chặt người mình yêu khiến Mộ Thiển cảm thấy mỗi ngày đều ngủ rất ngon giấc, ngay cả trong mơ cũng vẫn mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, cô mở mắt ra, bên cạnh không có người.

Cô biết chắc chắn Mặc Cảnh Thâm lại xuống lầu nấu bữa sáng cho mình.

Cô rời giường rửa mặt, lấy máu như thường lệ, xuống lầu ăn cơm rồi đi làm.
Mộ Thiển ở công ty làm việc cả ngày, đúng lúc này, Cố Khinh Nhiễm gọi điện thoại tới.
“Chuyện gì vậy?” Mộ Thiển hỏi.
“Tới đây giúp anh một tay đi.”
“Nói.”
“Trần Tương lâm thời bận việc phải về núi Tra Nha, em có thể tới đây thử váy cưới giúp anh không?” Cố Khinh Nhiễm nói thẳng.
“Anh điên hả? Anh với Trần Tương kết hôn, kêu em thử váy cưới? Cố Khinh Nhiễm, đầu anh bị sét đánh à?” Mộ Thiển cảm thấy Cố Khinh Nhiễm bị điên rồi.
“Ôi chao, em gái cưng của anh, bây giờ là tình huống đặc thù mà.

Em cũng biết anh sắp tới ngày cưới rồi, không thể có bất cứ sơ suất nào.

Em mau tới đây cho anh!”

“Không được!”
“Em đến không? Mộ Thiển, đây là hôn nhân đại sự của anh trai em đấy, em mà không tới đây thì sau này anh sẽ không có em gái nữa!” Cố Khinh Nhiễm không khách khí đe dọa.
Mộ Thiển rất bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.
Hai mươi phút sau, cô đến địa chỉ mà Cố Khinh Nhiễm nói, trước cửa cửa hàng váy cưới lớn nhất Hải Thành.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Mộ Thiển gặp Cố Khinh Nhiễm trên tầng cao nhất: “Ê, anh bị bại não hả? Anh với Trần Tương kết hôn mà kêu em thử váy cưới, sau này Trần Tương có ý kiến thì sao?” Cô không biết Cố Khinh Nhiễm nghĩ gì nữa.
Anh mặc tây trang màu đen, trông rất chính thức, hiển nhiên là đã chọn được lễ phục kết hôn.

Anh liếc nhìn Mộ Thiển, nói: “Vóc dáng với chiều cao của em đều từa tựa Trần Tương, em thử váy giúp cô ấy, hơn nữa mắt thẩm mỹ của em cũng tốt.

Chị dâu em dặn đấy, không phải anh đâu.” Cố Khinh Nhiễm lôi Trần Tương ra.
Trên đường đi, Mộ Thiển đã gọi cho Trần Tương, đúng là Trần Tương có việc phải tạm thời rời đi, còn cần hai ngày nữa mới quay lại, cho nên đành phải nhờ cô giúp đỡ.

Cô rất bất đắc dĩ, nói đúng hơn là tâm lý còn kháng cự, nhưng anh trai cô kết hôn nên không thể sơ suất, cô không tiện từ chối.
“Đi mặc thử đi, xem em thích chiếc nào, sau đó anh sẽ xem giúp em.”
“Được rồi.”
Mộ Thiển rất bất đắc dĩ, đành phải đi theo nhân viên phục vụ thử váy cưới, hết chiếc này đến chiếc khác, tổng cộng mười mấy chiếc.

Cuối cùng Mộ Thiển nổi giận trừng Cố Khinh Nhiễm, hỏi: “Được chưa? Em đã thử rất nhiều váy rồi, rốt cuộc cái nào mới được?”.