Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 905: Chung Sống Trong Hòa Bình





“Được.”
Cẩm Dung lập tức đi tới trước mặt Phương Nhu, nắm lấy cổ tay cô ấy, bắt mạch cho cô ấy.
Phương Nhu không ngừng thở gấp, Cẩm Dung khẩn trương bắt mạch, sau đó anh ta theo bản năng nhìn thoáng qua Thích Thương Ngôn, sau đó mới nói với Mộ Thiển: “Mệt mỏi quá mức, kích động trong một khoảng thời gian dài động đến thai khí, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là được rồi.


“Thật sự không sao?”
“Tôi là bác sĩ, cô còn có thể nghi ngờ tôi sao? Đợi lát nữa tôi kê được ít thuốc, để cô ấy vô nước biển một chút.


“Vậy được.”
Mộ Thiển dìu Phương Nhu: “Đi thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.


Hai người lên lầu,ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng bắn về phía Cẩm Dung: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Mấy người làm anh em nhiều năm, giữa hai người sớm đã hình thành một loại ăn ý, Cẩm Dung vừa rồi chỉ dùng một ánh mắt, đã làm cho Mặc Cảnh Thâm hiểu rõ là ý gì.
Thích Thương Ngôn nắm đũa, từ đầu đến cuối đều nắm trong tay, khuôn mặt âm trầm, làm cho người ta không biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì.
Cẩm Dung lắc đầu thở dài một tiếng: “Lúc trước sau khi Phương Nhu sinh non thân thể vẫn chưa hồi phục lại, hiện tại lại có thêm một đứa nhỏ nữa, hơn nữa tâm tình lại buồn bực, rất có thể sẽ có dấu hiệu sinh non.


Anh ta nhìn về phía Thích Thương Ngôn, trực tiếp nói: “Mộ Thiển vừa rồi ở đây, tôi không dám nói.


Nhưng anh cũng nghe tôi nói rồi đó, nếu anh vẫn còn tiếp tục kích động Phương Nhu, đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay anh.


Những lời cảnh cáo này, Thích Thương Ngôn nghe ở trong tai, nhưng không có thốt lên lời nào.
Mặc Cảnh Thâm phất phất tay: “Mau đi an ủi cô ấy một chút đi, đứa nhỏ là quan trọng nhất.


“Được.”
Cẩm Dung cũng lập tức đi làm chuyện của mình.
Phòng ăn lớn như vậy, chỉ còn lại anh cùng Thích Thương Ngôn, Mặc Cảnh Thâm trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào? ”
Thích Thương Ngôn bưng bát, chọn một đũa cơm, sau đó hỏi: “Có rượu không? ”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, đi đến bên cạnh lấy một chai rượu vang đỏ, đem đồ khui rượu cùng rượu vang đỏ đưa cho Thích Thương Ngôn.
Anh ta mở một chai rượu vang đỏ, uống nửa chai trong một hơi thở, nửa buổi cũng không nói một chữ nào.
Mặc Cảnh Thâm cũng không sốt ruột, chậm rãi ăn, chờ hắn nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Thích Thương Ngôn mới từ từ nói: “Tôi cũng không biết nữa.” Nói xong, dừng lại vài giây, lại lắc đầu thở dài: “Thật sự tôi cũng không biết.


Từ đó đến giờ anh ta chưa bao giờ trải qua những ngày tháng tồi tệ như bây giờ, anh ta thật sự không biết rốt cuộc sẽ nên làm như thế nào, rốt cuộc là loại cảm xúc gì.
“ Thích, thì cưới đi; không thích,thì đừng dây dưa nữa.”
Mặc Cảnh Thâm chỉ nói ra một câu nhắc nhở.
Cũng chính là câu nói kia đã làm Thích Thương Ngôn lạnh lùng cười: “Nếu như là ở giữa thì sao? ”
Động tác gắp thức ăn của Mặc Cảnh Thâm chậm lại, nhíu mày, nói: “Phương Nhu đối với Mộ Thiển mà nói rất quan trọng, cô ấy coi Phương Nhu như chị em ruột thịt.


Nếu Phương Nhu có gì bất trắc, thì đừng trách tôi trở mặt với anh.


Giữa anh em và vợ, anh tất nhiên lựa chọn vợ mình là quan trọng hơn.
Lời nói của Mặc Cảnh Thâm cũng không khiến Thích Thương Ngôn phẫn nộ, ngược lại còn làm anh ta tự suy nghĩ sâu sắc.
Người anh cả lạnh lùng vô tình ngày xưa, từ trước đến giờ không bị phụ nữ quyết định cuộc đời anh ấy, hiện tại lại bị Mộ Thiển nắm trong tay, thậm chí vì Mộ Thiển mà hy sinh nhiều như vậy.
Hãy để anh ta suy nghĩ lại những cảm xúc của mình.
“Lát nữa có thể để tôi nói chuyện với Phương Nhu không?”
Thích Thương Ngôn hỏi.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, tiếp tục dùng cơm, coi như là đồng ý.
Phương Nhu vô nước biển, Mặc Cảnh Thâm nói mình cảm thấy có chút buồn bực, muốn đi ra ngoài đi dạo.
Mộ Thiển lo lắng cho Phương Nhu, càng lo lắng cho tâm trạng Mặc Cảnh Thâm, vì thế cùng Mặc Cảnh Thâm ra ngoài đi dạo.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Thích Thương Ngôn liền xuất hiện trong phòng ngủ của Phương Nhu.
Răng rắc, khoảnh khắc tay nắm cửa vang lên, cô ấy cho rằng người đi vào là Mộ Thiển, lại không ngờ tới lại là Thích Thương Ngôn.
Khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy trong nháy mắt âm trầm xuống: “Anh… Anh làm gì ở đây? ”
Phương Nhu quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thích Thương Ngôn đóng cửa lại, đi tới trước mặt Phương Nhu, đứng đó một lúc lâu không nói gì.
Anh ta không nói gì, Phương Nhu cũng không muốn hỏi, hai người cứ như vậy giằng co.
“Phương Nhu, chúng ta làm một giao dịch được không?”
Đột nhiên, có một loại ý tứ thỏa hiệp, làm cho Phương Nhu có chút kinh ngạc.

Chỉ là cô ấy không biểu hiện ra ngoài, mà cười nói: “Phương Nhu tôi làm sao có thể, có thể cùng anh Tần đây làm giao dịch? Xin lỗi, tôi không có đủ điều kiện.


“Em có!”
Thích Thương Ngôn trả lời cực nhanh, sau đó nói: “Bây giờ em đã mang thai hơn bốn tháng rồi, đứa nhỏ rất lớn.

Vì vậy, trước khi con của em được sinh ra, chúng ta có thể chung sống trong hòa bình? ”
Anh ta, hòa bình với cô ấy?
Ngoại trừ Phương Như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thì chính là không thể tin được.
Chưa bao giờ nghĩ đến Thích Thương Ngôn sẽ cùng với cô ấy chung sống hòa bình.
“ Anh Tần đây là đang lo lắng cho cốt nhục của nhà họ Tần anh sao?”
“ Đúng thế, thì như thế nào, không đúng, thì sẽ như thế nào?”
Phương Nhu nở nụ cười cay đắng, tự giễu: “Tôi cũng chỉ là dân chúng bình thường bình thường, so với nhà họ Tần các người, quả thực không thể nào so sánh.

Chỉ cần anh Tần nói một câu, tôi có thể có cơ hội không nghe theo được sao? ”
Không có, một chút không có gì cả.
Không biết vì sao, lời nói của người phụ nữ trước mặt vừa thốt ra, rơi vào tai Thích Thương Ngôn là chói tai đâm vào tim như vậy, làm cho anh ta không hiểu sao lại xuất hiện một trận phiền não.
“Tự biết mình như vậy là rất tốt.”
Thích Thương Ngôn lại nói: “Yên tâm, trước khi đứa nhỏ được sinh ra, tôi sẽ không làm phiền em.


“Còn đứa nhỏ thì sao? Có phải anh đã tính toán xong để đưa đứa nhỏ đi rồi? ”
Phương Nhu truy vấn.
Đôi mắt Thích Thương Ngôn trầm đi vài phần, xoay người rời đi, lúc đóng cửa, một loạt thanh âm mơ hồ vọng lại: “Chuyện sau này, sau này nói sau.



Lời nói rất không rõ ràng, khiến trong lòng Phương Nhu cảm thấy bất lực.
Nhưng từ ngày đó trở đi, Thích Thương Ngôn đã rời đi, quả nhiên đã thực hiện lời hứa, thật sự không có quấy rầy cô.
Ngày thứ ba, lễ kết hôn của Cố Khinh Nhiễm.
Trong biệt thự, Trần Trương ngồi trước gương trang điểm, được chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô.
Mộ Thiển đứng ở một bên, nhìn Trần Trương, không khỏi cảm thán: “Chị dâu, hôm nay chị thật xinh đẹp.


“Em cũng rất đẹp nha.”
Trần Trương không dám xoay đầu, sợ ảnh hưởng đến công việc của chuyên viên trang điểm.
Cô thông qua gương trang điểm nhìn Mộ Thiển, hôm nay cô mặc một bộ phù dâu màu hồng nhạt, tóc ngắn búi cao lên, trang điểm nhạt nhạt, rất thanh lịch.
“Thiển Thiển, Chị còn chưa mặc váy cưới nữa, lần trước từ cửa hàng váy cưới lấy mấy bộ váy cưới, chị cũng không biết mặc bộ nào đẹp, em giúp chị thử có được không?”
Trần Trương vừa trang điểm vừa nói.
Mộ Thiển mày liễu nhíu lại, lắc đầu: “Không thích hợp đâu chị dâu, hôm nay chị là nhân vật chính, muốn thử váy cưới thì chị có thể trang điểm rồi xem bộ váy cưới nào phù hợp hơn rồi thử sau.


Lần trước trong cửa hàng váy cưới là cô thử váy cưới, hiện tại lại để cô thử váy cưới, trong lòng Mộ Thiển có chút kháng cự.
“Thời gian không còn sớm, Thiển Thiển, em giúp chị thử xem xem, bằng không chịu tự mình mặc chị sẽ không biết được có phù hợp với chị không, được không?”
Trần Trương nói nói một hồi, lại thở dài một tiếng: “Chuyện lớn trong đời chị chỉ có lần này thôi, em cũng không muốn giúp đỡ sao? Nghĩ thử xem anh hai của em…”
“Được rồi, em thử, em thử, chị đừng nói nữa.”
Mộ Thiển vừa nghe Trần Trương muốn bắt đầu nói những lời này, liền cảm thấy đầu óc đau nhức rồi, đúng lúc cắt đứt lời Trần Trương, tự mình ngoan ngoãn đi thử váy cưới.
Bộ váy cưới đầu tiên là váy cưới kiểu bó thân khoe được cả ba vòng, thiết kế váy đuôi cá, Mộ Thiển thật sự không muốn thay đồ nữa.
Sau khi mặc ra, Trần Trương cũng không phải rất thích.
Bộ váy cưới thứ hai là một chiếc nơ lớn trước ngực lệch vai, Trần Trương hỏi ý kiến của Mộ Thiển, Mộ Thiển cảm thấy quá cầu kỳ và cũng không đẹp..