Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 917: Mười Mấy Cái Tát





“Anh đánh em, có gan thì anh đánh chết em đi.”
Mất một lúc sau Đồng Nam mới đứng dậy, bỏ bàn tay đang ôm giữ lấy mặt mình, gương mặt đã sưng tấy lên, có thể thấy Bạc Dạ đã mạnh tay đến cỡ nào.
Cô hơi hất cằm lên, sự ngang bướng và không chịu khuất phục của cô làm cho người khác cảm nhận được sự kiên nghị khác thường hơn người.
Nhưng trong mắt Bạc Dạ, cô cũng chẳng gì hơn là một kẻ ngang bướng cố chấp.
“Đồng Nam, cô nghĩ rằng tôi không dám ra tay với cô hay sao? Cô nghe cho rõ đây, Mộ Thiển là người vô cùng quan trọng, không phải là kiểu cô có thể động vào.

Cô ấy còn chưa làm gì cô là bởi vì nể mặt tôi mà thôi, cô đừng có hết lần này đến lần khác làm tôi phải khó xử, cô có hiểu chưa?”
Nếu không phải vì quan hệ giữa hai nhà họ Bạc và nhà họ Đồng, anh cũng thực sự không muốn để tâm đến Đồng Nam.
Kết quả Đồng Nam cái gì cũng không hay không biết, suốt ngày nghĩ cách làm sao để “trả thù” Mộ Thiển, cứ tự đâm đầu tìm đường chết như vậy Bạch Dạ cũng thực hết cách với cô.
“Có gì mà làm anh khó xử? Anh là anh, còn em là em, tuy em và anh có quan hệ thân thiết với nhau, nhưng không có liên quan gì đến chuyện của Mộ Thiển cả.

Em cũng không cần Mộ Thiển bỏ qua cho em, nếu thật sự cô ta giết được em thì cứ giết, chỉ có em chết đi rồi mới không tiếp tục tìm cô ta tính sổ.”
Mỗi câu mỗi chữ cô nói ra đều là suy nghĩ thật trong lòng.
Nhưng những lời thật cô nói lại khiến cho Bạc Dạ vô cùng tức giận.
Anh nheo mắt nhìn cô, tay siết chặt thành nắm đấm: “Cô nói lại lần nữa!”

“Em có phải nói lại đến một trăm lần nữa cũng được.

Có gan thì anh để Mộ Thiển giết… Chát.”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Bạc Dạ lại cho cô một cái tát nữa: “Nói lại lần nữa!”
“Em nói, nếu có gan, thì anh để Mộ Thiển giết em đi… Chát…”
Lại là một cái tát nữa.
Bạc Dạ ra tay rất mạnh, không có chút nể tình nào, nhưng Đồng Nam vẫn ngoan cố không chịu thua,dù cho anh có tiếp tục đánh, Đồng Nam cũng nhất định không chịu nhận thua.
Cuối cùng, sau cả chục cái tát, khuôn mặt cô đã sưng vù đến không ra làm sao nữa, nhưng Đồng Nam vẫn không phục, vẫn tiếp tục giằng co với anh tới cùng.
Bạc Dạ nổi giận đùng đùng, cuối cùng tức giận đá vào bàn một cái, lập tức gọi điện thoại cho Đồng gia.
“Từ hôm nay, nhà họ Đồng mấy người không còn liên quan gì đến Bạc Dạ tôi nữa, sau này dù là bất cứ chuyện gì có liên quan đến Đồng Nam tôi cũng không hỏi tới nữa.

Cô ta hiện đang ở nhà tôi ở Thành phố Hải Thành, lập tức cho người đến đưa cô ta đi ngay đi, sau này sống chết mặc kệ, đừng đến tìm tôi nữa.”
Bạc Dạ cúp điện thoại, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô rồi lập tức rời đi.

Ở bên kia, Phương Nhu và Thích Ngôn Thương đã về đến nhà, vào nhà ngồi đó một lúc, Phương Nhu đi vòng quanh nhà vài vòng, sau đó vào phòng mẹ ngồi một lát.
Một lúc sau, Thích Ngôn Thương trong phòng khách nghe thấy tiếng nức nở của Phương Nhu.

Anh đứng dậy đi vào thì nhìn thấy Phương Nhu đang ôm lấy di ảnh của mẹ cô mà khóc.
Anh ta đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng cũng không bước vào, mà đi ra ngoài gọi điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, Phương Như từ trong phòng đi ra, đôi mắt đỏ hoe, nói “Tôi muốn đi gặp mẹ.”
“Chờ một lát.”
Thích Ngôn Thương ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc hút, lạnh lùng nói.
Phương Nhu không phản bác gì, cô chỉ ngây người nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: “Anh có thể ngừng hút thuốc được không, đối… đối với đứa bé không sẽ có hại lắm.”
Giọng nói rất nhỏ, tựa hồ cho rằng Thích Ngôn Thương chắc chắn sẽ không để tâm đến.
Nhưng không ngờ, Thích Ngôn Thương đã dập điếu thuốc đang cháy dở, bỏ vào gạt tàn.
Cốc cốc cốc–
Có người đang gõ cửa, Phương Nhu có chút khó hiểu, cô bước tới, mở cửa ra thì phát hiện người đứng bên ngoài là của đồn cảnh sát.
“Xin chào, xin hỏi có việc gì vậy?”
Phương Nhu hỏi.
“Xin chào, chúng tôi đến từ Chi nhánh Lâm An.

Trước khi mẹ cô qua đời, cô có đến đệ đơn lên đồn cảnh sát.


Bây giờ chúng tôi đã tiến hành điều tra sự thật về cái chết của mẹ cô nên đến báo cho cô biết.”
Bên kia giải thích tình huống một cách ngắn gọn.
Phương Nhu vô thức nghiêng đầu, liếc nhìn Thích Ngôn Thương một cái, sau đó trả lời: “Mời vào.”
Hai nhân viên cảnh sát bước vào, đặt cuốn sổ lên bàn, mở một đoạn video và nói với Phương Nhu: “Mặc dù cầu thang bên phía cô không có thiết bị giám sát, nhưng có một camera ở phía đối diện cầu thang.

Gia đình họ có người lớn tuổi, có mời bảo mẫu đến chăm sóc nhưng mà không được yên tâm lắm, nên đã lắp camera theo dõi, nên cũng vô tình thu được đoạn video này.

Cô xem qua thử.”
Ban đầu, Phương Nhu nghĩ rằng họ sẽ tìm một vài người để đưa ra lời khai làm ‘bằng chứng giả’, nhưng bây giờ họ lại cho cô video để làm bằng chứng.
Phương Nhu cau mày và do dự, sau đó nhìn Thích Ngôn Thương, chậm rãi đi đến chỗ cảnh sát, viên cảnh sát bấm vào video, Phương Nhu xem qua.
Video giám sát có góc nhìn rộng, quay phim rất rõ ràng, thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải, chính là thời gian mẹ cô qua đời.
Trong đoạn video còn có thể nhìn thấy tuyết đọng trên cây khô, rõ ràng là cảnh tượng mùa đông, điều đó càng cho thấy đoạn video này không phải là làm giả mà có.
Vào ngày mẹ cô xảy ra chuyện, Thích Ngôn Thương đã tiết lộ thân phận của mình, kết quả mẹ nhốt cô vào phòng, nói là có chuyện cần phải nói với anh ta, cuối cùng đợi đến lúc cô ra khỏi phòng được đã thấy mẹ mình mất rất nhiều máu.
Lúc đó cô còn cho rằng mẹ mình là do Thích Ngôn Thương giết chết, vì vậy đã ôm hận với anh từ rất lâu.
Nhưng mà xem đoạn video mới thấy rõ, sau khi mẹ đuổi cô vào phòng khách rồi, không rõ hai người đã nói gì với nhau, một lúc sau mẹ cô đưa tay lên sờ đầu rồi ngã xuống.
Có thể thấy được rất rõ ràng trên video, lúc mẹ cô ngã xuống, Thích Ngôn Thương đã vội vàng đưa tay đỡ lấy bà, nhưng chỉ kịp túm lấy góc áo thì người đã ngã xuống.
Bởi vì tốc độ ngã xuống quá nhanh, bà đập vào tường rồi bị bật ngược trở lại, sau đó đập vào phần trang trí bằng sắt rỗng dưới tay vịn cầu thang.


Thanh sắt tuy không sắc nhọn nhưng do lực va chạm rất lớn sau khi cơ thể bà Phương lăn qua nên đầu theo quán tính bị bật lại mười mấy cm, sau đó lại đập xuống.
Trong quá trình đó, cổ bị xây xát và bị cắt vào tấm sắt khiến vùng cổ chảy nhiều máu.
Đó chính là điểm mấu chốt của vấn đề.
Phương Nhu xem video, mắt ngân ngấn nước, trong mắt hỗn độn cảm xúc, cô ngước mắt nhìn Thích Ngôn Thương: “Đây là lời giải thích sao? Lẽ nào chỉ một đoạn video này là có thể chứng minh rằng anh không có liên quan gì đến cái chết của mẹ tôi ư? Nếu như không phải tại anh, mẹ tôi đã không xảy ra chuyện rồi.”
Cô gào lên với Thích Ngôn Thương, rồi quay phắt người chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Có liên quan gì hay không bây giờ đã rất rõ ràng rồi.
Phương Nhu biết mẹ cô sức khỏe kém, bị ba cao còn bị bệnh huyết quản, một khi bị kích động mạnh sẽ chóng mặt, có thể là do sau khi nói chuyện với với Thích Ngôn Thương bà mới bị kích động đến nỗi ngã cầu thang.
Đến bây giờ Phương Nhu cũng không biết chính xác mối quan hệ giữa hai nhà họ Phương và nhà họ Thích là như thế nào, chứ đừng nói đến chuyện đã xảy ra với mẹ cô và gia đình Thích, chỉ biết rằng có một vụ án mạng đã xảy ra.
Ngay từ đầu cô đã đổ lỗi cho Thích Ngôn Thương về cái chết của mẹ mình, đến một ngày cô biết rõ hết chân tướng sự việc rồi, trong lòng cũng không hề thấy vui vẻ lên, ngược lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô ngồi một mình trong phòng chưa được bao lâu, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cô nằm trên giường mẹ, không nói một tiếng nào.
Thích Ngôn Thương mang cơm trưa tới, bước vào phòng “Ăn cơm đi.”
Giọng lạnh lùng như ra lệnh, không có một chút dịu dàng nào.
“Tôi không muốn ăn.”
Phương Nhu quay mặt đi và nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nhìn anh.
Anh ta đặt đồ lên bàn, thái độ nặng nề, giọng không vui nói “Dù cho cô không ăn, đứa nhỏ trong bụng cũng phải ăn.”.