Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 920: Ở Lại Bên Cạnh Anh





Lầu hai, anh đi đến một trong số gian phong phía trước, đẩy cửa ra: “Sau này cô hãy cứ ngủ ở đây.


Đi vào bên trong, là một phòng ngủ chính rất lớn.

Phong cách phòng ngủ chính là tông màu trắng đen hệ thiết kế điềm tĩnh, tùy thiết kế khá khiêm tốn không xa hoa, nhưng vừa nhìn là biết ngày phong cách của đàn ông.

Hàm răng của Phương Nhu khẽ cắn vào môi: “Nơi này… Anh đã từng ngủ qua ở đây rồi đúng không?”
“Tôi ngủ qua rồi sao thế?”
Anh nghiêng mắt nhìn cô ấy, con ngươi hơi lim dim trầm giọng nói: “Ngủ cũng ngủ qua rồi, bây giờ lại còn bắt đầu chê bài giường mà tôi đã ngủ qua sao?”
Khẽ hừ lạnh lùng: “Lát nữa tôi sẽ dặn người làm thay ga giường mới cho cô.


“Nhưng mà tôi… Quần áo gì đó của tôi đều còn ở bên kia.


“Đợi lát nữa sẽ có người giao qua đây.


Một câu nói của Thích Ngôn Thương bèn khiến cô ấy cứng họng, sau đó anh ấy nắm tay cô ấy đi ra khỏi phòng ngủ, đi dạo lầu hai một vòng rồi nói: “Bên này là phòng sách, những lúc cô không có gì làm có thể đọc sách, bên này lòng phòng đàn, khi nào muốn nghe nhạc gì cứ nói một tiếng, người làm sẽ gọi con gái của Tiểu Cô, cô bé rất giỏi chơi đàn.


“Anh… Hình như đối với những người làm… Rất hiểu rõ họ?”
Một câu nói bâng quơ, mang theo chút mùi vị thâm sâu, lại không thể tránh được ánh mắt sắc bén của Thích Ngôn Thương.

Anh ấy quay đầu, đột nhiên dừng lại bước chân, Phương Nhu đang cúi đầu, không có phòng bị, nên đụng hai cái vào anh ấy.


“Ơ…”
Một tiếng kêu như trẻ nhỏ, cô ấy bị dội ngược lại, thiếu chút nữa là ngã ngửa.

“Cẩn thận.


Thích Ngôn Thương đưa tay kéo lại, cơ thể cô ấy trực tiếp sà vào lòng anh ấy, đôi bàn tay của cô ấy vô thức đặt lên vào vị trí ngực của anh ấy, tư thế của hai người vô cùng thân mật.

Phương Nhu nhìn Thích Ngôn Thương, đôi gò mã khẽ ửng hồng, chớp chớp đôi mi cong dài như lông vũ, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Dường như đã quên mất nên phản bác lại như thế nào.

“Cô đã là mẹ của một đứa nhỏ rồi, có thể cẩn thận chút không?”
Rõ là giọng điệu như đang dạy bảo, nhưng lời nói lọt vào tay của Phương Nhu, bản thân cô ấy lại cảm giác có chút… Ấm áp?
Ấm áp?
Phương Nhu mày cô điên rồi, lại cảm thấy Thích Ngôn Thương có chút ấm áp.

“Nhìn tôi như thế, chẳng lẽ là thích tôi rồi sao? hả?”
Đôi tay như ngọc của anh ấy nâng cằm dưới của cô ấy lên: “Thích tôi rồi có thể nói một tiếng, nhưng còn tôi có thu nhận cô hay không còn phải xem tâm trạng.


“Anh buông tôi ra.


Phương Nhu đẩy Thích Ngôn Thương ra, nào ngờ Thích Ngôn Thương không có ý buông tay, ngược lại còn chồm lên ôm lấy cô.


Thân thể bị nhấc bổng lên đột ngột khiến cô ấy mất thăng bằng, Phương Nhu bị giật mình một cái, đưa tay bá lấy cổ của Thích Ngôn Thương: “Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống.


Cô ấy rêu rao một tiếng, nhưng người đàn ông này đã bế cô ấy đi vào phòng, chân còn tiện thế đá chốt cửa lại.

“Ê, Thích Ngôn Thương, thả tôi ra đi.


Đôi tay của Phương Nhu vỗ vỗ lòng ngừng của anh ấy, người đàn này lại dịu dàng đặt cô ấy trên mặt đất, cúi đầu hôn vào đôi môi của cô ấy.

Đôi môi mát lạnh đặt lên đôi môi mềm mại, cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, lại là cảm giác nỗi khát khao cực độ trong trái tim.

Thích Ngôn Thương nhắm mắt lại nhẹ nhàng cắn nhẹ vào môi của cô ấy, cảm nhận một chút nơi tuyệt đẹp đó.

Cả người Phương Nhu có xíu mông lung, hoặc là mang thai một lần ngu ba năm, phản ứng của cô ấy chậm chạp hơn rất nhiều.

Một hồi sau mới biết từ chối, tay của cô ấy vỗ vỗ lòng ngực của anh ấy: “Anh làm gì thế? Hức hức… Thích Ngôn Thương, anh đừng như thế…”
Cô ấy có chút sợ.

Đầu ngờ đôi tay anh ấy nắm lấy tay cô ấy, mở đôi mắt sắc bén tựa như mắt chim ưng nhìn cô ấy: “Phương Nhu, em rốt cuộc đã làm gì anh vậy?”
“Hả? Cái gì chứ?”
Căn bản không hiểu ý của anh ấy muốn nói gì?
“Em có biết mấy tháng em không có ở đây, tôi đã trải qua như thể nào không?”
Anh tha thiết thì thào, Phương Nhu lại không dám tiếp lời.


“Nghĩ xem cả cuộc đời Thích Ngôn Thương tôi phong lưu, bên cạnh có biết bao nhiêu cô gái, lai chỉ yêu mình em…”
Một câu nói đột ngột khiến cho cảm giác yêu thương giữa lại tăng thêm một bậc.

Trong giây lát đó, Thích Ngôn Thương cảm thấy dường như có chút xem thương từ trong ánh mắt của Phương Nhu, anh lập tức nói: “Mùi hương trên cơ thể em, em nói coi, có phải là em đã bỏ bùa tôi rồi không?”
“Thích Ngôn Thương, anh đừng có quậy nữa mà, tôi không biết anh rốt cuộc muốn cái gì?”
“Còn có thể muốn gì được, đương nhiên là muốn ăn…” Đưa tay nâng cằm cô ấy lên, trán của anh ấy chạm lên trán của cô ấy, hơi thở có chút nặng nhọc: “Em”
Lời nói xấu hổ như thế nói ra cũng không chút ngại miệng, đôi gò má của Phương Nhu ửng đỏ, nuốt nước miếng, đôi tay phòng vệ đưa lên bảo vệ trước ngực: “Dù cho không phải anh hại chết mẹ của tôi, cũng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua hết tất cả mọi chuyện khốn nạn mà anh đã làm với tôi.

Thích Ngôn Thương, anh và tôi chung quy chỉ là người dưng ngược lối, ngoài con nhỏ ra, chúng ta vốn dĩ không còn bất kỳ quan hệ nào hết.

Không biết tại sao, nghe thấy những lời này của Phương Nhu, trái tim của Thích Ngôn Thương co thắt lại, cảm giác khó thở khiến anh hơi khó chịu.

“Nếu như, tôi muốn em ở lại bên cạnh tôi thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay to lớn của anh ấy đặt lên bụng của cô ấy: “Miễn cưỡng vì đưa bé, tôi có thể miễn cưỡng tiếp nhận em.


“Ở… Ở lại bên cạnh anh?”
Phương Nhu chưa bao giờ ngờ được là Thích Ngôn Thương lại nói những lời này, ngoài việc kinh ngạc thì là thấy kỳ lạ.

Cô ấy rất hiểu rõ và biết là, nhà họ Thích là gia đình quyền quý, là nơi mà ngay cả nghĩ cô ấy cũng không dám nghĩ, chỉ dựa vào thân phận tầm thường của cô ấy, căn bản là không bước chân vào được của nhà họ Thích.

Mãi mãi, vĩnh viễn không thể nào.

Nếu y như lời Thích Ngôn Thương vừa nói, chính là muốn giữ cô ấy lại bên cạnh Thích Ngôn Thương, cả đời làm một người tình.

Bị người đời mắng chửi là “Kẻ thứ ba” và còn là tên gọi mà cô ấy không bao giờ xóa bỏ được.

“Chỉ cần em đồng ý, cơm no áo ấm, tôi đều có thể cho em, bao gồm luôn cả đứa nhỏ, cũng sẽ ở bên cạnh em.


Những lời nói của Thích Ngôn Thương khiến người ta phải tỉ mỉ tính toán, giống như đang nhường bước.


Nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, anh ấy chỉ là ích kỷ nghĩ cho cái tính độc đoán muốn bá chiếm lấy cô ấy mà thôi, cuộc sống sau này không cần lo lắng.

“Hớ hớ hớ.


Lòng ngực của Phương Nhu quặn đau, tự chế giễu cười một cái: “Không thể nào.


Cô ấy nhìn anh ấy, khoan mắt của cô ấy ẩm ướt: “Phương Nhu tôi dù cho có nghèo có khổ có vô dụng, tôi cũng có thể nuôi sống con của mình, cũng có thể tự cho mình một căn nhà.

Dù sao, còn tốt hơn làm tình nhân của anh!”
Bất luận nói như thế nào, cô cũng có chút vốn để dành, dù cho không thể tìm được một người đàn ông vô cùng ưu tú, cũng có thể tìm được một người đàn ông bình thường cùng người đó sống suốt đời, vẫn còn tốt hơn ở cùng Thích Ngôn Thương.

“Sao vậy, cảm thấy tôi không thể thỏa mãn cho em?”
Anh dùng ngón tay xoa nhẹ từ bùng lên các đường nét trên khuôn mặt của Phương Nhu và nói: “Hay là em tham lam vô bờ bến, muốn dựa vào đứa con để được hưởng phú quý giàu sang?”
“Xin lỗi, đều không phải.


Phương Nhu nói thẳng: “Nếu có thể, tôi thà rằng cả đời không vướng bận nhà họ Thích của anh, càng không muốn nhìn thấy anh, như vậy thì tôi còn cảm thấy là thế giới này tốt đẹp.


Phải ha, cô ấy từng đầy ảo tưởng về thế giới muôn màu.

Chính sự xuất hiện của Thích Ngôn Thương đã khiến cô ấy rơi vào tuyệt vọng sợ hãi.

“Em…”
Giống như bị nghẹn lại ở cổ họng
Thích Ngôn Thương nghẹn họng thật lâu không nói ra được lời nào, cuối cùng nắm chặt tay hỏi: “Tôi ở trong lòng em không đáng đến vậy sao?”.