Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 964: Vật Dụng Cho Trẻ Em





Trong phòng khách, ông cụ Thích, ba của Thích Ngôn Thương và bác của Thích Ngôn Thương đều có mặt ở đây.
Thích Ngôn Thương và Phương Nhu bước vào, Phương Nhu nhìn thấy mọi người trong phòng có chút căng thẳng.
Người đàn ông bên cạnh có lẽ nhìn thấy sự lo lắng của cô, anh liền nắm chặt lấy tay cô.
Nhưng vẻ mặt của ông cụ Thích vẫn dửng dưng, ngồi ở đó tựa như núi Thái Sơn, một khuôn mặt nghiêm túc khiến cho người ta nhìn không ra ông đang nghĩ gì.
“Ngôn Thương, con đang làm cái gì vậy?”
Ba của Thích Ngôn Thương, Thích Đông Thành ngồi trên ghế gỗ màu đỏ bên cạnh, ánh mắt u ám nhìn Thích Ngôn Thương và Phương Nhu từ đầu đến chân.

Cuối cùng nhìn anh đang nắm chặt tay cô.
Ánh mắt đó, chất chứa ý vị sâu xa.
“Hồ đồ! Con đã định hôn với nhà họ Diêu rồi.”
“Ngôn Thương, sao con lại không nghe lời như vậy?”
“Đây là ai?”
“Đứa nhỏ trong bụng cô ta của Ngôn Thương à?”
Trong phòng khách, bác của Thích Ngôn Thương ngồi đó nhìn anh với ánh mắt phức tạp, chỉ về phía Phương Nhu.
“Ông, ba, các chú các bác, cô ấy tên là Phương Nhu, đứa con trong bụng cô ấy là của con.

Hôm nay dẫn cô ấy đến đây để gặp mọi người vã cũng muốn nói với mọi người, con sẽ kết hôn với cô ấy.”
Anh nói rất thẳng thắn, không có chút giấu giếm nào.
Phương Nhu có chút bất ngờ, cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, đây là lần đầu tiên cô nảy sinh ra cảm giác lạ như vậy.

Cảm giác này phảng phất là một loại che chở và dựa vào, làm cho cô bất giác cảm thấy an tâm.
“Hoang đường!”
Ba của Thích Ngôn Thương tức giận đập tay xuống bàn: “Nhà họ Thích ta tuyệt đối không cho phép Phương Nhu gả vào nhà này!”
Ông ta dứt khoát phản đối.
Từ đó có thể biết, chuyện năm đó ông và ba của Thích Ngôn Thương không những là người biết mà còn biết rõ ràng tình hình cụ thể.
Chỉ có điều Ông cụ Thích lại không biết những chuyện này nên mới điềm tĩnh như vậy.
“Đúng vậy, tuyệt đối không được.”
“Giá nghiệp lớn như chúng ta, sao có thể để một đứa con gái quê mùa này gả vào chứ.”
“Anh hai, anh biết cô bé này là ai à?”
Lời những người đó nói đều không quan trọng, Thích Ngôn Thương không để ý cũng không quan tâm.
Ánh mắt anh dừng ở trên người cụ ông Thích nói: “Đối với đàn bà, từ trước đến nay cháu đều không để ý, nhưng cháu để ý con của mình.

Phương Nhu mang cốt nhục của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Về phía nhà họ Diêu, cháu sẽ tự mình đến nhà họ xin lỗi.”
Thích Ngôn Thương nói với một thái độ có tính trách nhiệm.
Những lời đó ở trong tai của mọi người thì anh là người dám chịu trách nhiệm, nhưng đối với Phương Nhu mà nói, nó khiến cô cảm thấy…
Chỉ vì cô mang thai con của anh, nên anh mới đành chịu trách nhiệm, đồng ý cưới cô, chỉ vì muốn con có một gia đình hoàn chỉnh.
Vốn dĩ đứa con sẽ là người phụ thuộc vào cô, nhưng giờ cô phải phụ thuộc vào đứa con này.
“Ngôn Thương, cháu đi vào đây với ông.”
Ông cụ Thích trầm mặc rất lâu giờ mới đứng dậy, hay tay chắp sau lưng, đi vào trong phòng.
Phương Nhu có chút căng thẳng, bất giác nắm lấy tay của Thích Ngôn Thương.
Cho dù là một hành động vô ý nhưng cũng khiến cho Thích Ngôn Thương nhận ra cô đang rất hoảng sợ.
Anh câu mày, quay đầu lại nhìn cô: “Ở đây đợi tôi.”
Bỏ tay cô ấy ra, thuận tiện xoá đầu cô, giả vờ dịu dàng kề sát tại cô nói: “Chuyện không nên nói thì đừng nói.”
Nói xong không đợi Phương Nhu trả lời anh đã đi vào trong phòng rồi.
Trong phòng khách rộng lớn, đối diện với một đám người lạ không quên biết còn toàn là những người có máu mặt nữa chứ, làm sao mà Phương Nhu có thể không căng thẳng cho được?
Nhưng dù sao cũng là người đã từng trải, từng đấu tranh với vô số công ty, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cho dù có một chút căng thẳng cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
“Có phải là cô quyến rũ Ngôn Thương không?”
“Đứa con này có phải là con nhà họ Thích chúng tôi hay không còn chưa biết, chỉ dựa vào câu nói của cô mà dám khẳng định đứa bé này là của nhà họ Thích à?
“Dựa vào khuôn mặt để dụ dỗ đàn ông, không có năng lực kiếm tiền liền dở chút thủ đoạn đê tiện.”

Những người này nói chuyện vô cùng khó nghe.
Phương Nhu chịu đựng sự sỉ nhục của bọn họ suýt nữa phản bác lại, nhưng cô đều kìm nén lại trong lòng không nói lời nào.
Mà lúc này trong phòng ngủ
Thích Ngôn Thương bước vào phòng cùng Thích Hoa Thành.
Thích Ngôn Thương chủ động đóng cửa lại, vừa quay người một cây gậy đã đáng tới, đánh liên tiếp vào người anh.

Ông cụ Thích không nói lời nào nhưng ra tay rất đau.
Cây gậy được làm từ gỗ lim, mỗi một gậy dùng đủ lực đánh xuống đau đến tận tâm can.
Thích Ngôn Thương hai tay nắm chặt, đứng đờ người ra nhận lấy một gậy.
Anh không nói, ông cụ Thích cũng không nói, ông lại nhấc cây gậy lên và đánh xuống.
Vụt!
Cây gậy phát ra âm thanh nặng nề.
Một cái, hai cái, bà cái…
Đánh liên tiếp bảy, tám cái mà Thích Ngôn Thương đều cắn chặt răng sống chết cũng không phát ra bất kì tiếng động nào.
Có lẽ là vì thương Thích Ngôn Thương, dù sao từ nhỉ đến lớn ông chưa bao giờ đánh anh,..
Sắc mặt Thích Ngôn Thương lạnh nhạt: “Cháu nói rồi, cháu làm như vậy chỉ vì nghĩ cho đứa trẻ.”
“Vì đứa bé? Cháu nghĩ ông già hồ đồ rồi phải không? Cho dù đứa bé là của nhà họ Thích chúng ta, chỉ cần đứa trẻ ra đời xong thì để ai chăm sóc nó mà chẳng được, nhưng cháu lại nhất định để cho con bé Phương Nhu kia chăm sóc?”
Ông cụ Thích chỉ một câu nói toạc ra khiến Thích Ngôn Thương có chút lúng túng.
“Diêu Nguyệt Như chỉ là một cô bé, ông để cô ấy chăm sóc đứa trẻ sao?”
Thích Ngôn Thương im lặng rồi lại nói: “Chỉ sợ đến tự chăm sóc bản thân còn chẳng xong.”
“Cho dù không có Diêu Nguyệt Như, lẽ nào nhà họ Thích chúng ta thuê không nổi bảo mẫu à?”
Cụ ông Thích hơi nheo mắt: “Cháu thích Phương Nhu rồi?”
Chất vấn và phân tích liên tục rất dễ để phát hiện ra tâm ý của Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương mắt hơi lóe lên, sắc mặt hơi trầm xuống: “Cháu nói rồi, cháu không bao giờ coi trọng tình yêu nó chỉ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu.”

“Vậy bây giờ cháu đang làm cái gì? Hủy hôn với nhà họ Diêu, nhất quyết phải cưới Phương Nhu làm vợ?”
“Mặc dù nhà họ Diêu với nhà họ Thích môn đăng hộ đối, nhưng…”
Cháu cần gì phải phụ nữ không liên quan đến mình chứ.
Mặt Thích Ngôn Thương không chút biểu cảm, dáng vẻ…, quả thực khiến người ta phải tin phục.
Nhưng cụ ông Thích thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra tâm tư của anh cơ chứ.
“Haizz.”
Một tiếng thở dài: “Ngôn Thương, cháu có thể không lấy Diêu Nguyệt Như nhưng tuyệt đối không thể kết hôn với Phương Nhu.

Cả một biển người, trong nước hoặc ngoài nước, cháu muốn lấy con nhà nào cũng được, ta đều có thể đồng ý.
Đây là nguyên tắc và sự nhượng bộ cuối cùng của ông.
Nhưng đây không phải là những thứ mà Thích Ngôn Thương muốn.
“Cháu và Phương Nhu đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi.”
Lời của Thích Ngôn Thương đối với Ông cụ Thích mà nói chính là một đòn đả kích lớn.
Cả người Ông cụ Thích cứng đờ ra, trợn tròn mắt: “Mày…mày muốn làm tao tức chết à?”
Ông ta đi qua đi lại, đi đến trước mặt Thích Ngôn Thương, hung hăng đạp vào chân của anh ta: “Tên nghiệp chướng này, lời của ông già này mày không để vào trong lòng chứ gì? Tạo luôn cho rằng mày là đứa trẻ nghe lời, nên lúc đầu mày muốn để Phương Nhu ở lại biệt thự tạo mới không từ chối.

Đây chính là câu trả lời của máy cho tao à?”
Sự tức giận bất thường của ông cụ Thích, ông càng thất vọng đối với Thích Ngôn Thương hơn..