Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 979: Diêu Nguyệt Như Lắm Lời





Thái độ của Thích Ngôn Thương đối với Phương Nhu vẫn thờ ơ, ngay cả ánh mắt đang nhìn cô cũng không có một chút ấm áp nào.
Cũng giống như mọi khi anh và cô yêu nhau, anh rất vô tình ngay cả khi làm những điều thân mật nhất khiến Phương Nhu cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Phương Nhu bước tới phòng ăn, ngồi đối diện với Thích Ngôn Thương, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, cô bắt đầu dùng bữa.
Mấy ngày nữa sắp sinh em bé, cô vẫn không biết thái độ của nhà họ Thích đối với cô như thế nào, cũng không biết Thích Ngôn Thương có thân với nhà họ Thích hay không.
Bây giờ cô, mặc dù đã ở cùng anh, nhưng dưới cùng một mái nhà, cô lại cảm giác anh và cô như hai người xa lạ.
Khi ăn, Phương Nhu rất yên lặng, thỉnh thoảng cầm đũa gắp rau, vừa nhai kỹ, cô vừa ngước mắt lên nhìn Thích Ngôn Thương.
Đường nét khuôn mặt sắc cạnh, lông mày đen như mực, lông mi lại rất dài, mũi cứng và môi mỏng vừa phải.

Những đường nét trên khuôn mặt với tỷ lệ chuẩn như vậy giống như một món đồ thủ công hoàn hảo không có một chút khuyết điểm.

Nhưng khuôn mặt đẹp cho thấy một chút lạnh lùng, cho người ta một cảm giác xa lánh hàng ngàn dặm, nhưng lại thiếu đi một hơi ấm và sự nồng nhiệt.
Phương Nhu từ từ hạ mí mắt xuống và không thể nhịn được cười với chính mình.
Cô trở thành thành viên của “Hội đam mê ngoại hình” khi nào? Lại bị Thích Ngôn Thương mê hoặc.
Cô cảm thấy rằng mình thực sự điên rồi.
Bỗng một tiếng cạnh vang lên.
Người đàn ông đặt đôi đũa lên bàn, đứng dậy nói: “Công ty còn có chuyện cần giải quyết, có việc gì nhớ gọi cho anh.”
Nói dứt câu, anh không cho Phương Nhu cơ hội trả lời nào đã quay người rời đi.
Phương Nhu không nói mà im lặng ăn, không thèm ngẩng đầu lên.
Cô chắc đã quen với sự thờ ơ của Thích Ngôn Thương, còn anh thì cũng đã quen với việc không coi trọng cô.Hai người sống với nhau hoàn toàn chỉ vì đứa con trong bụng cô mà thôi.


Chính Phương Nhu cũng không biết đó là niềm vui hay nỗi buồn.
Không lâu sau, có tiếng động cơ xe khởi động từ trong sân, anh lái xe rời đi.
Phương Nhu ăn xong, đã hơn tám giờ.

Cô đi lên lầu và thay một chiếc áo khoác màu đen thoải mái, quàng một chiếc khăn kẻ sọc và mũ dệt kim, mang theo một chiếc túi và đi ra ngoài.
“Thưa cô, cô đi đâu vậy ạ, cô có cần chúng tôi đi cùng không?” Cô vừa đi ra khỏi đại sảnh, người hầu ở cửa lập tức bước tới, quan tâm: “Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, mặt đất cũng đóng băng.

Thật không an toàn.”
“Không sao tôi có thể tự lo được.”
Phương Nhu không thích bị giám sát, cô cười và lắc đầu, một mình bước ra ngoài.
Rời khỏi biệt thự Thanh Nhã, cô một mình đi trên vỉa hè, đôi giày đi tuyết của cô giẫm lên lớp tuyết dày, phát ra âm thanh kẽo kẹt.Miễn là không giẫm phải băng thì sẽ không dễ dàng bị ngã.
Tít tít tít.
Vừa đi chưa được bao lâu, cô chợt nghe thấy tiếng còi ô tô.
Lúc đầu Phương Nhu không chú ý, nhưng tiếng còi đã vang lên 5 6 lần liên tiếp trước khi cô nhận ra chiếc xe đã đến bên cạnh.
Liếc ngang, cô nhận ra đó là một chiếc Cadillac màu đỏ.
Cửa kính xe được hạ xuống, cô nghiêng đầu nhìn sang, mới nhận ra người ngồi trong xe thật ra là Diêu Nguyệt Như.
Hôn thê của Thích Ngôn Thương.
Không, chính xác thì đó là một cựu hôn thê.
“Cô Nguyệt Như, sao cô lại ở đây?”
Phương Nhu hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại gặp Diêu Nguyệt Như ở đây.
“Chị mau lên xe đi.”
Diêu Nguyệt Như nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười đó vô cùng dễ lây lan, trông thật trong sáng cho người ta một cảm giác tin tưởng.
Phương Nhu choáng váng vì gió lạnh, cô muốn đi đến bệnh viện, nhưng không ngờ sau khi ra ngoài trời lại rất lạnh.
Đơn giản chỉ cần mở cửa và lên xe.
“Chị ơi, em định tìm chị.

Không ngờ lại gặp chị trên đường.

Chị đi đâu vậy?”
Vừa lên xe, Diêu Nguyệt Như liền nâng cửa sổ lên, cũng tăng cả nhiệt độ điều hòa trong xe.
“Ôi,trời thật sự quá lạnh rồi.”
Phương Nhu cười và nói: “Hôm nay tôi không có việc gì làm nên định đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.”
“Có cần tôi đi cùng chị không?”
Diêu Nguyệt Như thật sự rất nhiệt tình.
Sự nhiệt tình đó khiến Phương Nhu cảm thấy hơi khó chịu.
Nói cách khác, bản năng của con người sẽ cảm thấy có chút nghi ngờ trước sự nhiệt tình quá mức của người khác.
Tuy rằng đó là kiểu suy nghĩ vụng về, nhưng lại là ý thức phòng bị bản năng.

“Không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi.”
“Chị, có phải là chị thấy không an tâm khi ở cùng tôi không?”
Lời này của Diêu Nguyệt Như đã nói trúng suy nghĩ trong lòng của Phương Nhu khiến cô ấy rất xấu hổ.
“Chị, tôi thực sự rất thích Anh Ngôn Thương.”
Diêu Nguyệt Như khởi động xe và lái từ từ, rất chậm, như thể đang nghĩ cho người phụ nữ đang mang thai trên xe.
Cô ấy vừa lái xe, vừa nói: “Thật ra, tôi rất đố kỵ với chị, cũng ghen tị với chị.

Tôi cũng biết rằng chị chắc chắn nghĩ rằng tôi có âm mưu gì đó với chị.

Nhưng thực ra thì… tôi chẳng có âm mưu gì cả.”
Cô lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn: “Thích một người không có nghĩa là ta phải chiếm hữu người đó, có lẽ tôi với anh Thương là có duyên nhưng không phận.Nhưng không sao cả.

Anh Thương không có được tôi đó là tổn thất của anh ấy.

Chưa nói, tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi.

Còn anh ấy sắp trở thành một con lợn già rồi.

Anh ấy sẽ hối hận chết nếu không lấy tôi thôi.”
“Con lợn già?”
Diêu Nguyệt Như phá ra cười khiến Phương Nhu dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng cười theo.
Trước giờ chưa từng có ai dùng từ con lợn già để mô tả Thích Ngôn Thương.
Mặc dù đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng anh đầy vẻ điềm đạm.

Ông trời đối xử thật tốt với anh ấy còn ban cho anh một khuôn mặt điển đẹp, trông có vẻ điềm đạm hơn chú lợn con, người anh ta toát lên khí chất của quý tộc giống như một hoàng tử cao quý, vừa khiêm tốn vừa hòa nhã.


Nó hoàn toàn không khớp với từ “già” xíu nào.
“Chị, chị cười cái gì, lời tôi nói đều là thật đấy.

Đừng thấy tôi vẫn luôn gọi anh ấy là “Anh Ngôn Thương”, kỳ thật, tôi thật sự cảm được anh ấy lại càng giống một ông chú hơn ấy.”
Cô ấy vẫn tiếp tục nói, bất kể Phương Nhu có thích hay không.
“Anh Ngôn Thương thật sự rất lạnh lùng.

Chị ở bên một người đàn ông như vậy, tôi nghĩ cũng rất khổ tâm.

Thật ra, tôi cũng biết nếu tôi lấy anh ấy, tôi cũng sẽ phải chịu khổ, nhưng tôi thích anh ấy chỉ muốn kết hôn với anh ấy mặc đù tôi cũng có chút sợ lấy anh ấy, lại thêm hai gia đình vẫn luôn muốn chúng em kết hôn.

Vì vậy, bây giờ khi biết tin chị và anh Ngôn Thương đã có giấy đăng ký kết hôn, em nửa vui, lại nửa buồn.”
Cô bé nói chuyện như thể một bà cụ non.
Mặc dù Phương Nhu không chắc 100% nhưng cô chắc chắn ít nhất 80% rằng Diêu Nguyệt Như phải là một cô gái tốt, bởi vì bất kỳ những người có dã tâm nào nói chung đều không giỏi ngôn từ, và sẽ không nói ra lời như cô ấy.

Đối với ai cũng sẽ như vậy thôi.
“Thế cô không ghét tôi sao?” Phương Nhu hỏi.
“Ghét chị? Tại sao tôi lại ghét chị? Thực ra, chuyện của chị và anh Thương tôi đều nghe nói cả rồi, tôi cũng biết anh ấy vẫn luôn ép hiếp chị.

Nhưng chị à, dù chị đã có gia đình nhưng em nghĩ chị vẫn phải học cách bảo vệ mình.” không được để lão lợn Thương đó bắt nạt chị mỗi ngày được, chị thật là oan ức biết bao.”.