Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!

Chương 23: Bỏ trốn



“Tôi mong, sáng mai em không quên hết những gì đã xảy ra. Nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

“Thì em, sẽ khó sống!”

Thập Thất bàng hoàng choàng tỉnh, khi lởn vởn trong cơn mơ, là những câu hội thoại cuối cùng từ cuộc vui đêm qua.

Vừa bật người ngồi dậy, cô đã vén chăn nhìn lại thân thể mình. Tới khi xác định trên người vẫn còn chiếc áo choàng ngủ chỉnh tề, mới thở phào nhẹ nhỏm.

Trở lại nét mặt phờ phạc, đầu bù tóc rối, môi thì khô khan, như thể đã mấy tháng liền không uống nước vậy. Thật ra, là do người đàn ông ấy đã chiếm tiện nghi quá sạch sẽ trong đêm qua, mới khiến cô ra bộ dạng này.

Cô nhớ rõ mồn một hết đấy, nên bây giờ mới hoang mang, lo lắng tột cùng, vì không biết phải đối mặt với nam nhân ấy như nào…

Cũng may, bây giờ Mặc Phi không có ở trong phòng, coi như tránh được một kiếp.

Ngồi trên giường, Thập Thất không ngừng dùng hết tốc độ vận hành của bộ não, để nghĩ ra cách nào đó vẹn toàn nhất.

“Nghĩ đi, nghĩ đi Thập Thất. Họa là do mày gây ra đấy, bây giờ phải gánh vác bằng cách nào đây?” Cô luôn miệng lẩm bẩm, rối tới mức vò đầu bức tóc cũng không thông suốt.

Tất cả cũng tại tên khốn nạn đó. Nếu hắn không cắm sừng, thì cô cũng không uống say tới mức đi quá giới hạn với người khác. Giờ thì hay rồi, hối hận cũng đã muộn màng.

Trong ba mươi sáu kế, chuồn luôn là thượng sách.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thấy ý nào hay hơn ý đó. Nhưng muốn tránh được kiếp nạn này, thật không dễ dàng tẹo nào, nên cô cần phải tìm thêm đồng minh. Ít nhất có thể cho cô tạm lánh nạn một thời gian. Bởi vì nếu trở về, mà thuê khách sạn trong thành phố, thì trốn cũng như không thôi.

Mặc Phi, nhìn đơn giản chứ không phải vậy. Cô biết!



Nghĩ là làm, Thập Thất lập tức tìm gặp điện thoại bên sofa và nhanh chóng thực hiện cuộc gọi, cầu cứu một người. Tại vì, cô phải rời khỏi đây trước khi người đàn ông ấy trở về.

Sau vài tiếng chuông, cô cũng nhận được tín hiệu trả lời từ đối phương. Ngay lúc đó, liền tức khắc cất lời:

“Ân Ân, cứu mình đi…”

…----------------…

Thành phố B, về đêm…

Dù thời tiết giữa thu không hề lạnh, nhưng tại sân bay lúc này, đặc biệt là khoảng không gian gần kề Mặc Phi lại lạnh cóng, vì hàn khí từ cơ thể và trong ánh mắt anh toát ra.

Vợ anh đã bỏ trốn! Chính điều đó đã khiến “con quỷ” băng giá trong anh trỗi dậy, tức tốc lên máy bay trở về để tìm người.

Sẽ không ai biết được nét mặt lúc anh trở về phòng khách sạn và không tìm thấy Thập Thất, đã tức giận thế nào. Càng tệ hơn, là khi anh liên tục gọi điện cho cô hàng chục cuộc đều không thể liên lạc được.

Thực tình mà nói, nếu không có Lý Gia Uy giúp anh moi thông tin từ Lý Gia Ân, mới biết Thập Thất trở về thành phố B, thì chắc chắn Mặc Phi đã tìm tới Điền Giai Khang để truy tìm người phụ nữ của mình.

Trong khi anh đang điên tiết chạy đi tìm, thì Thập Thất đang ở nhà riêng của Lý Gia Ân tại chung cư Win, nhàn hạ ăn lẩu, uống bia.

Thôi thì, sướng được khúc nào hay khúc ấy vậy.

Cô thong thả, nhưng Lý Gia Ân không tốt được thế. Cô nàng đang trưng ra nét mặt lo ngại, rồi dè dặt hỏi:

“Thất Thất, đêm nay cậu định ở lại chỗ mình thật hả?”

“Thật chứ! Mà có vấn đề gì hửm? Hay cậu muốn đuổi mình về?” Thập Thất nhướng mày nhìn đối phương.



“Cậu thừa biết mình không có ý đó mà. Nhà mình cũng như nhà cậu thôi, chỉ sợ nơi này không thể chống lại cơn bão tối nay thôi à.” Lý Gia Ân nhăn mặt, tỏ vẻ lo ngại thấy rõ.

Thập Thất nhận ra vấn đề ngay lập tức. Cô bắt đầu nghiêm túc, dò hỏi:

“Cậu đang ám chỉ Mặc Phi?”

“…” Cô gái gật gật đầu, nét mặt đầy tội lỗi.

“Lý Gia Ân, cậu lại dám bán đứng mình nữa rồi hả?” Thập Thất sửng sốt, thanh giọng ngạc nhiên nâng cao tone rõ ràng.

Sợ bị hiểu lầm, Lý Gia Ân liền lắc đầu như trống bỏi.

“Mình không có gọi điện cho anh ấy. Hồi trưa anh ấy gọi, mình cũng nói không biết cậu đi đâu hết.”

“Vậy thì có gì đâu mà sợ. Uống tiếp đi! Đang vui, tự nhiên nhắc tới anh ta, làm mất hứng à.” Thập Thất tỏ vẻ chán ngán.

Nói xong, cô liền nâng lon bia lạnh, uống liên tục mấy ngụm. Mà trông qua sắc mặt Lý Gia Ân, thì rõ ràng cô còn có điều chưa nói.

“Mà… Thất này, sao tự nhiên cậu bỏ trốn vậy? Lỡ anh Mặc Phi tìm cậu không được, sẽ báo cảnh sát thì sao? Chưa kể tới chuyện ba mẹ hai bên mà biết chuyện, anh ấy biết giải thích như nào?” Lý Gia Ân dịu dàng hỏi.

Nghe vậy, nét mặt cô gái cũng chùng xuống.

Ăn nốt miếng rau vừa gắp, cô mới nói:

“Thật ra thì… Tối qua trong lúc say rượu, mình đã vượt rào, đi quá giới hạn với anh ta. Nên sáng ngủ dậy, nhất thời cảm thấy hổ thẹn với hối hận nữa, nên đành bỏ trốn trước, rồi từ từ nghĩ cách sau.”

“Biết ngay, thế nào cũng xảy ra chuyện đó mà.”