Ánh mắt, thái độ lẫn giọng nói của người đàn ông, khiến Thập Thất bỗng dưng không rét mà run, đôi môi nhỏ chúm chím, ngập ngừng:
“Vậy… Vậy chứ… Chứ anh nghĩ gì?”
Mặc Phi bật cười trào phúng. Anh đưa ngón tay thon dài vuốt ve trên chiếc gò má nhỏ cô gái, dùng cặp mắt quỷ dị nhìn vào gương mặt xinh xắn, e dè, rồi chất giọng trầm thấp đó lại vang lên:
“Trong mắt em, tôi chỉ đáng giá một đêm?”
“Ý tôi không phải vậy! Tôi…tôi…”
“Chính em uống say, rồi câu dẫn tôi. Lúc bổn thiếu gia từ chối, em lại cả gan xông vào phòng tắm, lén lút ôm ấp, ve vãn, dụ dỗ tôi lên giường. Trong mắt em lúc đó, chỉ xem tôi như công cụ trả thù tên người yêu cũ khốn nạn kia. Nhưng không sao, Mặc Phi này là người rộng lượng nên không chắp nhặt. Bây giờ, nói phũ là phũ, trở mặt là trở, xem tôi không đáng một xu. Em muốn như tình một đêm, tôi lại càng phải biến giả thành thật, từ một đêm thành nhiều đêm, đến khi nào em si mê đắm đuối…”
Nói đến chừng đó, ánh mắt của người đàn ông đã chứa đầy dục vọng. Sau đó, trực tiếp dùng tay bóp cằm cô gái để cố định và anh thì từ từ đưa mặt tiến xuống.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt ngày càng gần…
Thập Thất bắt đầu hoảng, ra sức vùng vẫy, nhưng lực bất tòng tâm. Cuối cùng, vẫn là cam chịu cảm giác vành môi nhỏ nhắn, đáng thương của mình, bị người đàn ông nuốt chửng.
Trước đó, cô chỉ kịp hớp một ngụm khí lạnh, rồi cả khoang miệng bắt đầu bị chiếc lưỡi linh hoạt càn quét khắp mọi ngóc ngách. Lượng oxy có thể dung nạp vào khoang ngực nhất thời bị trì hoãn.
Anh ta hôn rất bạo, hôn như thể muốn nuốt hết môi lẫn lưỡi. Muốn chiếm tiện nghi tất thảy mọi thứ của cô thành của riêng.
Nhưng cô tưởng, Mặc Phi sẽ dừng lại ở bấy nhiêu đó ư? Chuyện đó, căn bản không có phần trăm khả năng nào xảy ra.
Nụ hôn đang tiếp tục và bàn tay đã bắt đầu hành động. Xuyên qua cổ áo, anh thành công chạm vào phần nội y bằng ren che chắn vòng một. Mạnh dạn lần nữa xuyên qua, anh đã chạm được vật thể căng múp, tròn trĩnh ấy, chủ động bóp mạnh một cái.
“Ưm…” Tiếng rên la chống cự trong cổ họng vụt ra yếu ớt, cũng là minh chứng cho sự bất lực.
Thập Thất dùng hẳn hai bàn tay bấu vào ngực đối phương, tạo lực đẩy anh ta ra, nhưng không tài nào đẩy nổi.
Âm thanh ướt át từ môi lưỡi va chạm, là chất kích thích khiến người đàn ông phải phóng hết những ham muốn đang tích tụ bên trong.
Chắc anh xem ngực cô như tảng bột mềm, nên vẫn đang ra sức xoa nắn và nụ hôn chỉ kết thúc khi chỉ còn chừng vài giây, là Thập Thất không thể thở nổi nữa.
Chát…
Sau giây phút tình cảm, là cái tát như trời giáng vào mặt người đàn ông, được cô nàng ban phát.
Xoạc…
Và sau cái tát, cũng là lúc người đàn ông trút giận vào mảnh vải trên người cô đang mặc. Anh đem nó xé rách thành hai mảnh, dọa đối phương một phen kinh hồn bạt vía, vội vàng nhắm mắt, hét toáng lên:
“Anh mà dám làm điều xằng bậy, tôi sẽ kiện anh cố tình quấy rối đấy.”
Được nhắc nhở, Mặc Phi chỉ nhếch môi cười nhạt một cái. Sau đó, chẳng những không sợ, mà còn mạnh dạn đưa tay vuốt từ đùi cô gái vuốt lên, trầm giọng cất lời:
“Kiện đi, để ba mẹ hai bên đều biết bản chất mưu mô, xảo quyệt của em, biết em vì một tên cặn bã mà nhẫn tâm làm tổn thương người đàn ông tốt như tôi, làm xấu mặt gia đình. Chưa kể tới việc, em sẽ giải thích như thế nào về số hình cưới trong hôn lễ của chúng ta, khi tôi đưa ra làm bằng chứng, chứng minh bản thân vô tội. Liệu ván cược này, em nắm được bao nhiêu phần thắng?”
Thập Thất mở mắt, kinh ngạc vì những gì Mặc Phi đưa ra có vẻ thuyết phục.
Nhưng cô cũng không thể cứ chịu trận như cá nằm trên thớt thế này được. Càng không thể phóng túng cùng người đàn ông quỷ quyệt này.
Cô phải thoát, thoát bằng mọi cách.
“Chúng ta, có thể thương lượng lại được không?” Thập Thất chọn cách hạ giọng, xuống nước nói ngọt.
“Phải! Coi như tôi xin lỗi anh, vì những gì vừa nói từ nãy giờ. Anh xem xí xóa, bỏ qua cho tôi nha? Chúng ta hòa nhau, tiếp tục chung sống trong hòa bình đến khi hết hạn hợp đồng.” Cô gái nhẹ nhàng, hai mắt long lanh, chớp chớp, nhằm câu dẫn đối phương.
Tưởng rằng, phen này đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nào ngờ, chỉ cần nghe xong câu cuối, là nhiệt độ trên mặt anh ta đã nóng lên, vầng trán xuất hiện chật ních vạch đen.
Thế là, hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Tiếp đến chỉ thấy nụ cười quỷ dị hiện lên trên khuôn miệng người đàn ông. Thập Thất liền thấy lành lạnh sống lưng, cho tới khi nghe thấy câu nói:
“Tôi chiều em quá, nên lá gan cũng ngày càng to ra, đúng không?”