Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!

Chương 46: Tự hạ thấp tôn nghiêm



Reng reng reng…

Trời vừa hửng sáng, chuông điện thoại của Mặc Phi đã reo liên tục, nhờ vậy mới đánh thức được con ma men trong người anh, do đêm qua vì buồn bực nhất thời mà lỡ trót dại quá chén hơi say.

Mò mẫm tìm được điện thoại, chả cần nhìn là ai gọi, anh đã trực tiếp bật chế độ trả lời. Vừa kề máy vào tai, giọng nói đầy oán trách của Lý Gia Ân đã vọng tới:

[Mặc Phi, anh đang ở đâu vậy hả? Có biết đêm qua Thất Thất gặp tai nạn, hiện giờ còn đang nằm trong phòng cấp cứu không? Con người của anh sao lại vô trách nhiệm như thế chứ?]

Những gì vừa lọt vào tai, ngay lập tức khiến người đàn ông bàng hoàng choàng tỉnh, nét mặt hoảng hồn đến biến sắc.

“Bệnh viện nào?”

[Bệnh viện Quốc tế SAE, anh mà không tới thì đừng có hối hận.]

…----------------…

Từ lúc nhận được điện thoại của Lý Gia Ân, chỉ hai mươi phút sau Mặc Phi đã có mặt tại bệnh viện. Anh gấp gáp chạy đi tìm phòng bệnh trong bộ dạng quần áo xốc xếch, sắc mặt phờ phạc, chứ còn đâu phong tái đỉnh đạc, dáng vẻ tôn nghiêm như thường khi.

Mất năm phút để tìm được phòng bệnh, người đàn ông vừa mở cửa bước vào đã thu hút tất thảy mọi người. Ông bà Thập và Lý Gia Ân đều nhìn anh bằng ánh mắt bất mãn, riêng Thập Thất chỉ lướt qua, rồi thờ ơ chuyển tầm nhìn sang hướng khác.

Vốn dĩ anh muốn nhanh chóng đi tới chỗ vợ mình để thăm hỏi tình hình sức khỏe, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị ông Thập đứng ra ngăn cản.

Chát…

Khi đó, Mặc Phi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt tức giận của ông ấy, thì nơi gò má đã lãnh trọn một cái tát.

Âm thanh đó, đều khiến cả ba người phụ nữ giật mình. Anh biết mình sai, bị đánh là đúng, nên chỉ dám cúi đầu nhận lỗi.

“Xin lỗi ba mẹ! Do con không tốt, mới để vợ mình xảy ra chuyện.”

“Xin lỗi sao? Cậu có biết con bé đang mang thai không? Tại sao lại dám đối xử với con gái tôi như thế, hả?”



Nghe như sét đánh ngang tai, hai chữ “mang thai” khiến người đàn ông chết trân ngay tại chỗ. Thập Thất bị đụng chạm tới nỗi đau, nên cũng nghẹn ngào bật khóc.

“Vợ con mang thai sao? Vậy đứa bé thế nào rồi? Ba cho con qua với vợ con.” Nói xong, Mặc Phi liền tức tốc chạy tới chỗ cô gái.

Vội vã nắm tay cô, nhưng vẫn bị hờ hững chối bỏ.

“Anh đi về đi, mẹ con tôi không cần anh quan tâm.”

“Anh thề, là anh và cô ta không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Để cô ta lợi dụng đúng là lỗi của anh, nhưng anh chỉ yêu em và con, bây giờ em thế này thì sao anh có thể nhẫn tâm bỏ mặc chứ?”

“Yêu tôi và con ư?”

Cô nhìn anh bằng đôi mắt trào phúng, nhếch môi cười, rồi lại nói: “Yêu thì anh chứng minh đi, biết đâu tôi sẽ cảm động mà tha thứ cho anh.”

“Được! Em muốn thế nào cứ nói đi, anh nhất định chứng minh cho em thấy.” Mặc Phi trả lời nhanh chóng, mà không cần phải suy nghĩ.

Mọi người xung quanh đều im lặng chờ cô mở lời, họ cũng muốn xem người đàn ông này sẽ thể hiện như thế nào.

“Vậy anh có dám quỳ xuống, thề độc để chứng minh không?” Thái độ của Thập Thất đầy kiên định.

Khi đưa ra yêu cầu này, cô cho rằng Mặc Phi sẽ không thể nào đồng ý. Vì đàn ông coi trọng tôn nghiêm của mình, sao có thể dễ dàng gạt bỏ sỉ diện để quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ.

Điều đó, không thể nào xảy ra.

Nhưng ngay sau đó, cô mới biết mình nghĩ sai hoàn toàn. Mặc Phi đã quỳ xuống và giơ tay sẵn sàng thề độc.

“Trên có trời, dưới có đất, trước mặt có ba mẹ vợ làm chứng. Tại đây, Mặc Phi xin thề, nếu có làm chuyện gian dối vợ mình, tôi nguyện…”

“Gian dối hay không tự lương tâm anh rõ. Tôi không muốn nghe nữa, anh đi về đi.”

Lời thề chưa được lập, đã bị Thập Thất cắt ngang, rồi ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác.

Cô không muốn nghe, hay sợ lời thề linh nghiệm đây? Dù gì cũng thấy anh hạ mình quỳ xuống, lẽ nào cô không hề dao động?



Thập Thất thế nào không ai rõ, nhưng mẹ cô đã bị anh thuyết phục thành công. Bấy giờ, bà mới lên tiếng:

“Thôi con về trước đi, đợi khi nào Thất Thất nguôi giận rồi hãy tới thăm. Yên tâm, sức khỏe của hai mẹ con nó vẫn ổn.”

Nghe vậy, nhưng Mặc Phi vẫn mặt dày mày dạn cố tình nắm tay cô, hòng năn nỉ. Vậy mà, lòng dạ cô ấy cũng thật sắc đá, một cái chạm cũng ích kỷ không cho.

Thấy thế, Lý Gia Ân liền đi tới khều khều anh, rồi nói:

“Anh nghe lời bác gái đi. Có gì, từ từ rồi giải quyết.”

Biết không thể cưỡng cầu thêm, Mặc Phi mới chịu đứng dậy. Nhưng trước khi về, vẫn nhỏ nhẹ nói với cô gái của mình vài câu:

“Anh sẽ sớm chứng minh bản thân trong sạch cho em thấy. Còn nữa, giận thì giận cũng không được tự ngược đãi bản thân, anh xót.”

Nói xong, anh lại nhìn qua ba mẹ vợ, tiếp lời:

“Phiền ba mẹ chăm sóc vợ con ít hôm. Nhất định, con sẽ cho mọi người một lời giải thích đàng hoàng.”

Hết lời, anh lại cúi đầu với ông bà, rồi mới rời đi.

Lý Gia Ân cũng theo anh ra ngoài, đi được mấy bước, cô mới nói:

“Anh đừng quá lo lắng cho mẹ con cậu ấy. Thật ra, Thất Thất nhập viện không phải do tai nạn gì đâu, mà sáng nay cậu ấy đột nhiên ngất xỉu, đưa vào viện mới biết là do hạ canxi thai kỳ thôi à. Còn lúc gọi điện cho anh là tại em còn giận, nên mới cố tình nói như vậy, để thử coi anh như nào.”

Thái độ của Lý Gia Ân dành cho Mặc Phi đã ôn hòa hơn. Nhưng anh không quan tâm điều đó, nên chỉ cười trừ cho qua.

“Anh không quan tâm việc người khác nghĩ gì về mình, ngoại trừ cô ấy.”

Nói xong, Mặc Phi tạm dừng bước để nhìn qua cô gái, nhẹ giọng nói lời nhờ vả:

“Nhớ an ủi em ấy hộ anh. Bây giờ, anh có việc quan trọng phải làm.”