Trở về căn phòng nồng ấm sau bao ngày trải qua phong ba bão táp. Đôi vợ chồng trẻ vẫn luôn không ngừng quấn lấy nhau, từ phòng ngủ cho tới phòng tắm.
Tắm xong, Mặc Phi lại chu đáo giúp vợ sấy tóc, sau đó thoa kem dưỡng da trước khi ngủ. Xong xuôi, đến lượt Thập Thất lại tận tụy bôi thuốc vào vết thương sau lưng chồng mình.
“Mẹ ra tay mạnh thật, để lại một vết hằn suýt xước cả da luôn.” Vừa bôi, cô vừa xót cho anh.
Đổi lại là người đàn ông lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Chịu đau một chút, mà được vợ thương, vợ lo như này, thì cũng thật xứng đáng.
“Đau không chồng?”
“A đau… Đau vợ…”
“Em làm nhẹ lắm rồi mà…”
Thập Thất, cô không sai đâu. Cô làm rất nhẹ, chẳng qua anh ta muốn được quan tâm nhiều hơn nữa, nên mới bày đặt giở thêm chút chiêu trò. Vậy mà cô nàng vẫn chưa hề hay biết.
“Như này không đau đúng không?”
Lần này, người đàn ông không trả lời nữa. Mà trực tiếp quay hẳn người lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô gái. Anh dùng ánh mắt mị tình ngắm nhìn đối phương, rồi từ từ nới lỏng khoảng cách giữa hai bờ môi…
“Vợ về rồi, vết thương trong lòng mới thật sự được chữa lành, nên không còn thấy đau.”
Lời nói tựa như đường mật kết thúc, cũng là lúc anh dùng tấm chân tình phủ lên đôi môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Từng cái chạm thật nhẹ, cảm nhận được độ mềm mại trên phiến môi, rồi dần dà bị anh nuốt chửng tất cả. Dùng đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng nhỏ, không ngừng càn quét tất thảy những dư vị mị ngọt. truyện teen hay
Đã mười ngày anh không được chạm vào vợ, nay xóa bỏ hiểu lầm, mắc xích hôn nhân càng thêm gắn chặt, anh phải tận dụng thật trọn vẹn một cách ý nghĩa nhất. Nên vừa “nấu cháo lưỡi”, vừa dùng bàn tay hư hỏng để thực hành ý định thoát y, đưa thăng hoa đi xa hơn nữa.
Nào ngờ, cổ áo chưa kéo xuống được bao nhiêu, thì bàn tay đó đã bị cô gái bắt lấy. Thậm chí, nụ hôn cũng bị dừng lại trong nuối tiếc.
Thập Thất nhìn người đàn ông, nghiêm túc nhắc nhở: “Em đang mang thai, nên hạn chế chuyện ấy anh ạ!”
“Hạn chế chứ đâu phải cấm tuyệt! Vợ cho anh đêm nay đi, coi như bù đắp tổn thất tinh thần.”
Nam nhân bá đạo, vừa xin xỏ xong đã muốn lao tới chiếm tiện nghi người phụ nữ của mình, nhưng rất nhanh sau đã phải dừng lại vì một âm thanh “ọt ọt…” vừa reo vang từ bụng cô gái.
Vì sức khỏe của vợ yêu, từ đó việc “ham muốn” kia tạm thời được gác lại.
“Vợ đói à?”
Thập Thất gật đầu, rồi mới nói:
“Không phải vợ muốn chồng nấu bữa khuya cho vợ, mà là con của chúng ta muốn nếm thử tay nghề của ba nó.”
Hết nói nổi với màn nũng nịu của cô vợ nhỏ đáng yêu, Mặc Phi chỉ biết trưng ra nụ cười chiều chuộng vô đối và sự đồng ý tự nguyện.
“Thế vợ hỏi xem con của chúng ta muốn ăn gì nào?”
Vậy là, Thập Thất liền đặt tay lên chiếc bụng chỉ vừa hơi nhô to hơn trước một tí của mình, rồi khẽ khàng cất câu hỏi:
“Bảo bảo à, ba hỏi con muốn ăn gì kìa?”
Thật không ngờ, cô vợ bướng bỉnh của Mặc Phi cũng có tài diễn sâu đến như vậy. Bé con chỉ mới gần ba tháng tuổi ở trong bụng, mà qua mắt cô lại giống như ba tuổi vậy, hỏi rồi còn chờ được đáp mới chịu cơ.
“Tưởng gì, cháo bào ngư có sẵn dưới bếp. Chờ chồng hâm nóng lại là có ngay.” Mặc Phi hân hoan thông báo, song cũng sựt nhớ ra điều gì đó, nên lại hơi chau mày nhìn cô.
“Ủa mà hồi nãy chồng có mang cháo bào ngư qua nhà ba mẹ vợ cho vợ rồi mà? Vợ chưa ăn hả?”
Nhắc tới vấn đề này thì thần thái của cô gái liền giảm xuống đáng kể, thay vào đó là nụ cười gượng gạo, bẽn lẽn trả lời:
“Lúc đó ghét chồng nên không chịu ăn, nên giờ mới đói.” Cô nhe răng cười nịnh.
Và cũng chính lúc này, cô lại vừa nhớ ra thêm một chuyện, nên đôi lông mày liền nhíu vào, rồi đanh mắt nhìn anh, nghiêm túc tra hỏi:
“Cơ mà em nghe Ân Ân nói anh đang bị bệnh, ở nhà không ai chăm sóc, sao giờ thấy anh mạnh khỏe như trâu chứ có mệt mỏi, nóng sốt gì đâu?”
Nói tới nói lui, lại thay phiên vạch mặt nhau chính là khúc này.
“Ờ thì…thì đúng là chồng bị bệnh. Nhưng nhờ có vợ về kịp thời, nên bây giờ bệnh gì cũng khỏi rồi. Thôi vợ ở đây đi, chồng xuống bếp hâm cháo.”
Cuối câu biện minh xảo trá, là nụ hôn anh tặng riêng cho cô gái. Sau đó nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, kẻo lỡ vợ anh mà lên cơn tam bành nữa, thì đêm nay lại nằm sofa.