"Thật ra... Tôi muốn vay anh một số tiền, với điều kiện sẽ chi trả trong vòng mười hai tháng."
Một thiên kim tiểu thư đang bày tỏ ý nguyện được vay tiền, trong khi người đó còn có thân phận đặc biệt là anh chồng dựa trên hợp đồng của mình.
Nhưng từ nguyên tố nào tác động, khiến một cô gái kiên nghị như Thập Thất phải hạ mình đi vay tiền chứ?
Mặc Phi nghe xong, trong lòng bắt đầu hứng thú.
Anh buông bút xuống, thong thả tựa lưng vào thành ghế da cao cấp.
"Là người kinh doanh, tôi không thích đồng tiền mình bỏ ra bị giam mãi một chỗ."
Rất nhanh, người đàn ông đã đưa ra ý kiến của mình một cách điềm nhiên, mà Thập Thất nghe xong cũng thấu hiểu tường tận.
"Lãi suất ba mươi phần trăm, anh cứ viết hợp đồng cho vay rõ ràng, tôi sẽ ký và trả nợ đúng thời hạn."
Thấy đối phương sòng phẳng như vậy, Mặc Phi bất giác mỉm cười thích thú. Sau đó, anh nhanh chóng thao tác bàn phím trên laptop, những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ chữ, chỉ mất ít phút đã thành công in ra một tờ hợp đồng hẳn hoi, rành mạch.
Thập Thất lúc bấy giờ vẫn hết sức kiên nhẫn chờ đợi, cho tới khi được người đàn ông bước tới, đưa ra tờ giấy.
Cô không nói gì, trực tiếp mở ra xem, thì một phút sau đó liền tá hỏa với nội dung vỏn vẹn trong câu đầu tiên.
"Yêu cầu làm theo mọi điều anh muốn? Mặc Phi, anh bị hâm à? Tôi vay tiền, anh cần lợi nhuận thì tôi trả bằng lãi suất, chứ nhất định không để bản thân mình bị người khác lợi dụng. Thật không thể ngờ, con người anh tâm cơ như vậy đấy." Thập Thất nổi giận đùng đùng, dứt khoát mắng như tát nước vào mặt đối phương.
Cuối cùng thì, sau bao giây phút nhường nhịn, cô nàng cũng đã thành công chọc giận người đàn ông.
Chỉ thấy sau khi cô hùng hổ nói xong, sắc mặt anh ta hiện đầy vạch đen, ánh mắt quỷ dị, cơ thể tràn ra luồng hàn khí lạnh thấu xương và hai chân bắt đầu bước tới, dồn ép cô gái, vì vô thức e sợ mà lùi về chân tường.
"A...anh...anh đừng có cái kiểu thẹn quá hóa giận rồi làm bậy nha. Tôi...tôi la lên đó." Thập Thất bị dọa sợ thật rồi, câu từ thốt ra cứ ngập ngừng, cao, thấp bất ổn.
Bởi ta nói, đừng bao giờ thử thách sức chịu đựng của người đàn ông. Vì khi họ giận lên, hậu quả sẽ khó lường...
"Chẳng phải, cô cho rằng tôi sẽ lợi dụng thân xác của cô sao? Còn nói tôi tâm cơ, nham hiểm, vậy tôi sẽ chứng minh cho cô xem." Mặc Phi dứt câu, liền túm tay cô gái giơ lên khỏi đầu, ấn mạnh vào vách tường.
Mặt mày Thập Thất lúc này, sợ tới tái mét cả rồi. Bởi vì, trông anh ta rất đáng ngại, cặp mắt cứ bén như dao, cái yết hầu nam tính trượt lên trượt xuống biểu thị trạng thái thèm muốn, làm trái tim nhỏ bé của cô đã treo lơ lửng trên cổ họng, lòng dạ bất an.
"Mặc...Mặc Phi, anh đừng làm càn nha. Tôi la lên thật đó..."
Người đàn ông nhoẻn cười trào phúng, rồi đáp ngay:
"Chúng ta là "vợ chồng", cô nghĩ xem nên la như thế nào, để mọi người biết cách giải cứu? Hay để tôi nghĩ hộ vài câu..." Vừa nói, Mặc Phi vừa đưa mặt tiến tới gần mặt đối phương.
Khoảng cách được rút ngắn thấy rõ, thậm chí Thập Thất còn cảm nhận được hơi thở nóng ấm, mang một mùi hương đặc biệt đang xuyên vào cánh mũi của mình, mà lúc đó thì hai đôi môi dường như đã sắp chạm vào.
Mạch đập nơi con tim điên cuồng bấn loạn. Loại cảm giác chấn động bất thường này là sao chứ? Rõ ràng cô đã và đang trong một tình yêu với người khác, nhưng loại cảm xúc đặc biệt này trước nay chưa từng tồn tại.
Cô sắp không thở nổi nữa rồi. Vì hồi hộp, ngượng ngùng đến sắp bỏng cả da mặt vì nóng. Tại sao, cô có thể đứng im để người ta thao túng như thế này chứ?
Nghĩ là phản ứng ngay tức khắc.
Thập Thất bất chấp vị trí va chạm là vùng cổ của người đàn ông, vẫn dứt khoát cúi xuống mà cắn như ma cà rồng hút máu.
Kết quả, thành công giải cứu bản thân. Còn Mặc Phi thì đau đớn sờ vào vết cắn trên cổ, ai oán nhìn cô gái đanh đá trước mặt.
"Thập Thất, xem ra cô không bị dạy dỗ sẽ không học được cách ngoan ngoãn."
Bấy giờ, mới thật sự là khoảnh khắc phẫn nộ bùng nổ của người đàn ông.
Thập Thất tưởng được thoát, nhưng tới khi bị đối phương lao tới cưỡng đoạt đôi môi nhỏ nhắn, mới nhận ra mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Giờ có hối hận, cũng đã muộn màng.
Vành môi non nớt, cả năm qua chưa từng được ai chạm vào, giờ đang bị anh ta cho ăn hành không chút tiếc thương.
Khi đó, cô có thể làm gì khác, ngoài việc dùng sức đẩy đối phương ra, nhưng Mặc Phi thì đã sớm dùng tay định hình tại phần gáy của cô.
Suy cho cùng, một khi đàn ông đã chiến thì kẻ thiệt thân luôn là phụ nữ.
Cũng tại Thập Thất tự dưng nghĩ xấu cho người ta. Nếu không tại cái miệng láu lỉnh, cũng không hại cả khoang miệng bị chiếc lưỡi ranh ma của Mặc Phi càn quét, dưỡng khi sinh tồn cũng chẳng từng giây hao hụt.