Mạch Lộ Quy Đồ

Chương 33



Sau khi Trần Trạm nói xong câu đó, Thẩm Mạc Thành không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén, mang theo sức ép và sự dò xét.

Tuy trong lòng Trần Trạm cảm thấy hơi áp lực với ánh mắt bức bách của hắn, nhưng không biểu lộ gì, vẫn giữ nụ cười ấm áp nhìn thẳng hắn, anh ta chắc chắn Thẩm Mạc Thành sẽ đồng ý.

Thật vậy, một khắc sau Thẩm Mạc Thành nói: “Nói nghe xem.”

Thẩm Mạc Thành thu lại vẻ uy hiếp, Trần Trạm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thán một câu không hổ là người bề trên, chậm rãi nói: “Tôi cũng đã từng điều tra anh, nhưng đường đi không đủ, những thứ điều tra được không nhiều lắm, nhưng cũng biết mười hai năm trước Thẩm gia các người đã từng tuyên bố với bên ngoài rằng anh bị bệnh liệt giường phải nghỉ ngơi.”

“Cậu muốn nói gì” Thẩm Mạc Thành hỏi.

“Có chuyện tôi rất tò mò, tuy anh có thể điều tra chuyện của La Thiếu Hằng, nhưng không nghĩ rằng tư liệu anh điều tra được là giả sao Giữa người nhà của anh và La Thiếu Hằng, anh chọn tin vào một người xa lạ mà anh hoàn toàn không nhớ sao” Trần Trạm hỏi.

Thẩm Mạc Thành không trả lời anh ta ngay, ngón tay khẽ vuốt ve mép tách giống như đang suy nghĩ những lời này của anh ta, lát sau mới chậm rãi nói: “Dù là giả, cũng sẽ có ngày chân tướng được phơi bày, tôi nghĩ các người còn chưa đến mức dùng những việc này để gạt tôi, cái giá cho việc lừa dối tôi không hề nhẹ.”

Giọng nói của Thẩm Mạc Thành rất nhẹ, ánh mắt quyết đoán nhìn Trần Trạm khiến người ta không rét mà run, sau đó giống như nghĩ tới chuyện gì đó, lệ khí trong mắt lập tức tan biến, thay đổi giọng điệu nói: “Hơn nữa tôi tin tưởng em ấy.”

Hắn tin La Thiếu Hằng, cho dù không nhớ lại chuyện của hai người, nhưng trong tiềm thức vẫn chọn tin anh.

Không có trí nhớ vẫn chọn tin tưởng không lý do sao Lời nói của hắn khiến cho Trần Trạm cười một tiếng, thả lỏng phòng bị trong lòng, vẻ mặt thành tâm hơn so với lúc nãy, cười nói: “Đã như vậy thì tôi yên tâm, Thiếu Hằng không tin lầm người. Anh muốn hỏi gì”

“Những gì cậu biết tôi đều muốn biết.” Thẩm Mạc Thành nói, chỉ cần có liên quan đến La Thiếu Hằng, hắn đều muốn biết.

“Vậy hình như hơi nhiều.” Trần Trạm nói, anh ta nhìn thiết kế của phòng trà, hỏi, “Đúng rồi, ông chủ của nhà hàng này, tôi đoán là anh đúng không”

“Không sai.” Thẩm Mạc Thành gật đầu.

Trần Trạm thu hồi tầm mắt, nâng tách trà lên nhấp một hớp: “Tôi đã từng xem qua bản thiết kế tương tự trong tập tranh của Thiếu Hằng, cậu ấy đã từng thiết kế một nhà hàng nhỏ, lúc nãy tới tôi có để ý thiết kế của bên anh một chút, rất giống thiết kế của cậu ấy.”

Thẩm Mạc Thành nhớ lại lúc trước tới ăn cơm, La Thiếu Hằng có phản ứng thất thần khi nhìn thấy nhà hàng, lúc ấy hắn cho rằng người kia ngạc nhiên với thiết kế cổ điển của nhà hàng, không hề nghĩ rằng hoá ra là vì nguyên nhân này Nhưng vì sao không nghe em ấy nhắc

“Anh đã từng xem bản thiết kế của cậu ấy sao” Trần Trạm thấy hắn im lặng lại hỏi.

“Không.” Thẩm Mạc Thành nói xong, lại thấy không đúng nên nói thêm một câu, “Có lẽ lúc trước đã xem, tôi không nhớ rõ.”

“Có lẽ vậy, lúc cậu ấy thiết kế cũng là lúc sống với anh.” Trần Trạm nói, “Có thể nói cho tôi nghe nguồn gốc của nhà hàng không”

“Có thể.”

Nhà hàng cũng giống như Panna Cotta, chỉ là một khái niệm mơ hồ trong đầu Thẩm Mạc Thành, Panna Cotta không tồi, các bước làm bánh không tính là phiền phức, hắn tìm một đầu bếp làm đồ ngọt nghiên cứu một hồi là có thể làm được, còn nhà hàng mất nửa năm mới có thể hoàn thành bản thiết kế.

“Không ngờ anh quên đi chuyện quan trọng nhất, mà lại có ấn tượng với những thứ này.” Trần Trạm nghe xong nở nụ cười.

Thẩm Mạc Thành nghe vậy khẽ cau mày, có chút không vui với cách nói này của anh ta, nhưng sự thật là thế nên hắn cũng không phản bác lại.

“Thật ra tôi rất tò mò, tại sao sau khi tỉnh lại anh nhớ chuyện trước kia, nhưng chỉ quên chuyện của La Thiếu Hằng Còn người nhà của anh, vì sao lại muốn che giấu rằng anh không gặp tai nạn mười hai năm trước mà là mười năm trước” Trần Trạm hỏi.

Thẩm Mạc Thành khẽ cau mày, cái này hắn cũng thấy kỳ lạ, nếu có thể mơ hồ nhớ lại một vài chuyện liên quan đến La Thiếu Hằng, nhưng vì sao lại không có chút ấn tượng nào với chính anh

“Trong y liệu có một cách nói thế này, sau khi con người bị thương thì tiềm thức sẽ ép người đó quên đi những chuyện quá đau khổ, khiến cho một phần ký ức bị hỗn loạn hoặc biến mất, nhưng tôi cảm thấy anh không thuộc loại này, dù sao với hai người mà nói, thật sự đau khổ chỉ có La Thiếu Hằng, không phải anh.” Trần Trạm nhìn hắn, ánh mắt vừa mới nhã nhặn liền tỏ vẻ hung hăng, “Nếu cậu ấy chưa từng quên, vậy sao anh có thể quên Chẳng lẽ trong lòng anh, cậu ấy vốn không quan trọng”

“Đương nhiên quan trọng!” Thẩm Mạc Thành không chút nghĩ ngợi phản bác lại anh ta.

Làm sao có thể không quan trọng, dù không có trí nhớ, với hắn mà nói La Thiếu Hằng cũng là người có thể chạm đến đáy lòng hắn, thấy những chuyện anh đã trải qua trong quá khứ hắn sẽ đau lòng, sẽ hận mình không chăm sóc tốt cho anh, hận không thể thay anh chịu đựng những đau khổ mà anh phải chịu.

Bởi vì La Thiếu Hằng nói hắn từng mất trí nhớ, nhưng hắn không nắm bắt được, vừa mới suy nghĩ liền cảm thấy trong não đau đớn, ngăn cản hắn tiếp tục tìm tòi.

“Tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra, loại tình huống này cũng không chắc là không có.” Trần Trạm thấy sắc mặt hắn có chút không ổn, gân xanh trên trán căng ra như đang chịu điều gì đó đau khổ, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, thay đổi đề tài, “Năm trước có lần tôi và La Thiếu Hằng gặp nhau, trên đường về đột nhiên cậu ấy đuổi theo một chiếc xe, lúc đó tôi lo lắng có chuyện nên đuổi theo, đến bên kia cầu vượt thấy cậu ấy đứng đó thất hồn lạc phách, tôi hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói nhìn thấy anh.”

Cầu vượt…

Trong đầu Thẩm Mạc Thành hiện lên một khả năng, hỏi tới: “Cầu vượt chỗ nào Thành phố A”

“Thành phố A, cầu vượt Lâm Giang… Thật sự là anh” Trần Trạm kinh ngạc.

Thẩm Mạc Thành biết, người đuổi theo sau bọn họ lúc đó không phải ai khác, chính là La Thiếu Hằng, còn hắn lại cho Thẩm Vân bỏ rơi. Nhớ lại lúc đó La Thiếu Hằng liều mạng đuổi theo họ, hắn không thể nào tưởng tượng nổi, sau khi La Thiếu Hằng đuổi tới cầu vượt lại phát hiện mình bị đùa giỡn sẽ có bao nhiêu khó chịu.

Thẩm Mạc Thành khẽ cúi đầu, bàn tay cầm tách trà siết lại, dùng lực quá lớn khiến cho gân xanh trên mu bàn tay hắn nhô ra.

“Thật ra lúc đó tôi cũng không tin, mà cho rằng cậu ấy phát bệnh.” Trần Trạm nói tiếp, “Anh có biết không, cậu ấy đã từng có ảo giác, ảo giác có liên quan đến anh.”

“Ảo giác” Thẩm Mạc Thành chợt ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Lúc điều tra anh cũng phải biết chứ Cậu ấy từng có khuynh hướng tự sát.” Trần Trạm thấp giọng nói, “Sau này tôi hỏi cậu ấy vì sao ngã xuống từ tầng hai, chẳng lẽ thật sự không có chút lưu luyến gì với thế giới này sao Cậu ấy nói cậu ấy nhìn thấy anh, nghe thấy anh gọi cậu ấy, đây là lần đầu tiên xuất hiện ảo giác, sau đó tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Ảo giác lần thứ hai là vào hai ngày sau, một mình cậu ấy ở trong phòng lẩm bẩm, tôi biết cậu ấy hai năm, lần đầu tiên nghe cậu ấy nói nhiều như vậy, nhưng nói với người vốn không hề tồn tại.” Trần Trạm suy nghĩ một chút nói, “Thật ra cảnh tượng đó có chút kinh khủng, nhưng anh biết không Cậu ấy lúc đó cho tôi cảm giác còn sống, nhưng không như người bình thường, chỉ là một cái xác không hồn.”

“Những người khác đối với sự xuất hiện ảo giác của mình, phản ứng đầu tiên là sợ sệt, còn cậu ấy lại chờ mong, cậu ấy xem ảo giác như mục đích sống tiếp của mình, sống trong ảo cảnh không tồn tại, tôi cũng không dám tuỳ tiện đánh thức cậu ấy, vì lo một khi tôi gọi cậu ấy dậy, thì ngay cả sức lực chống đỡ cuối cùng cậu ấy cũng không có.”

Trần Trạm nói đến đây ngừng lại, làm bác sĩ tâm lý, anh ta có thể nắm rõ lòng người, lúc này tuy Thẩm Mạc Thành trông như giữ vững tỉnh táo, nhưng từ biểu cảm nhỏ bé, anh ta có thể cảm nhận được những chấn động mà lời nói của mình mang đến cho Thẩm Mạc Thành, nên không tiếp tục nói hết, mà cho hắn thời gian hoà hoãn.

Hai người không nói gì thêm, sau một lúc lâu, Thẩm Mạc Thành mới lên tiếng hỏi: “Còn gì nữa không…”

“Thiếu Hằng vào trại an dưỡng năm hai mươi mốt tuổi, khác với những người khác bị người nhà hoặc bạn bè đưa vào, cậu ấy tự mình vào.” Trần Trạm nói đến đây dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm túc, “Đó không phải trại an dưỡng bình thường, mà giống như một kiểu bệnh viện tâm thần, anh biết đó là chỗ nào không Có vài người suốt đời đều không thể ra khỏi chỗ đó, cũng có người vào lúc sống… nhưng không sống tiếp để đi ra.”

Tay Thẩm Mạc Thành đột nhiên siết lại, trước mắt hiện lên tấm ảnh của La Thiếu Hằng đứng trước cửa sổ phòng bệnh trong tư liệu, lời nói của Trần Trạm khiến hắn không khỏi nghĩ đến nếu La Thiếu Hằng không khỏi bệnh, có phải cũng sẽ… Không! Không!

Suy nghĩ đột nhiên thoáng qua này khiến hắn sợ hãi, hắn vội vàng kìm lại suy nghĩ của mình để không nghĩ thêm nữa, chỉ tưởng tượng ra cũng thấy sợ hãi.

“Lúc tôi mới gặp Thiếu Hằng, cậu ấy đã vào nửa năm, cậu ấy lúc đó cho tôi cảm giác rất nhỏ bé, không hề giống người khoảng hai mươi tuổi, có lẽ vì quá gầy nên cằm cậu ấy rất nhọn, khuôn mặt rất nhỏ, có cảm giác như… một loài vật nhỏ.” Trần Trạm suy nghĩ một chút, lấy ví dụ, “Loài vật nhỏ mất đi người bảo vệ và ỷ lại, rất yếu ớt, tình trạng lúc đó của cậu ấy rất không tốt.”

Trại an dưỡng mà Trần Trạm nói là do bạn anh ta mở, nghe nói anh ta học xong về nước nên lập tức nhờ anh ta tới giúp một tay, Trần Trạm mới về nước không rõ giá thị trường trong nước nên không từ chối.

Lần đầu tiên nhìn thấy La Thiếu Hằng, bạn bè nói cho anh ta biết La Thiếu Hằng tự vào, ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng, từ chối bất kì ai đến thăm, từ chối tất cả hoạt động giao lưu trong viện, cũng từ chối nói chuyện với người khác.

La Thiếu Hằng là bệnh nhân đầu tiên Trần Trạm tiếp xúc sau khi về nước, anh ta tốn gần ba tháng mới khiến cho La Thiếu Hằng mở miệng nói câu đầu tiên với mình, hai chữ “xin chào” khàn khàn, giọng nói rất nhỏ, giống như chính bản thân anh, như một vũng nước đọng.

Sau khi ở đó, Trần Trạm không bỏ cuộc câu thông với La Thiếu Hằng, dùng thời gian một năm để La Thiếu Hằng gỡ bỏ phòng bị với anh ta, thường ngày cũng có chút câu thông với anh ta.

Từ trong tư liệu biết được La Thiếu Hằng là học sinh của học viện mỹ thuật thành phố A, Trần Trạm mua giá vẽ và hoạ cụ cho anh, lúa nhìn thấy những thứ này, ánh mắt tro tàn của La Thiếu Hằng hơi sáng lên, đứng trước giá vẽ rất lâu, khẽ nói “Cảm ơn” với trần Trạm, mang theo chút nghẹn ngào không dễ phát hiện.

Tình trạng của La Thiếu Hằng cũng không tốt, ngoại trừ mất ngủ, áp lực tinh thần, biếng ăn và các chứng bệnh khác, anh thậm chí còn xuất hiện ảo giác, nghiêm trọng hơn là khi xuất hiện ảo giác anh còn khá hơn so với thực tế, có chút giống hoạt nhân, rất không bình thường.

Mà nguốc gốc sinh ra ảo giác của anh chỉ vì một người, đó chính là Thẩm Mạc Thành.

Lần đầu tiên Trần Trạm biết Thẩm Mạc Thành là hai năm sau khi quen biết La Thiếu Hằng, lần đầu tiên La Thiếu Hằng nhắc tới cái tên này, vừa mới nói xong nước mắt liền rơi xuống, như những hạt ngọc bị đứt dây rơi xuống cỏ, không hề biến mất vào những bụi cỏ.

Anh ta không thể nào hình dung được vẻ mặt lúc đó của La Thiếu Hằng, ánh mắt trống rỗng, không có bất kì tâm tình gì, cũng không có tức giận, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống, cả người bị đau thương to lớn bao phủ. Anh không khóc thành tiếng, nhưng khóc không thành tiếng còn khiến người ta áp lực hơn cả khóc nức nở, thậm chí Trần Trạm còn sợ rằng anh sẽ khóc hết nước trong cơ thể, sau đó chết đi.

Trong giây phút đó, anh ta lại nghĩ rằng, e rằng trong lòng La Thiếu Hằng, chết cũng là một kiểu giải thoát.

“Vì an toàn của người bệnh, nếu trường hợp này nghiêm trọng, chúng tôi sẽ lắp đặt camera trong phòng bệnh, tận mắt nhìn thấy dù sao cũng chân thật hơn so với tôi miểu tả.” Trần Trạm lấy một cái USB trong túi xách ra đưa cho Thẩm Mạc Thành, “Anh lấy về đi.”

Thẩm Mạc Thành nhận USB, nắm trong lòng bàn tay, thành khẩn nói với anh ta: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ hi vọng Thiếu Hằng có thể sống tốt hơn một chút mà thôi.” Trần Trạm thở dài, “Tuy đã ra viện, nhưng bệnh của cậu ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ dựa vào chính mình để đè nén mà thôi, hy vọng anh có thể mang may mắn đến cho cậu ấy, đừng để cho cậu ấy lại mất mười năm tới địa ngục.”

“Sẽ không.” Thẩm Mạc Thành nói, chỉ hai chữ đơn giản, nhưng tỏ rõ quyết tâm và hứa hẹn.

“Vậy thì tốt.” Trần Trạm cười nói, “Đúng rồi, tôi nghe Thiếu Hằng nói năm đó anh và cậu ấy có ước hẹn, mấy năm nay cậu ấy chạy khắp nơi là để hoàn thành ước hẹn với anh, tuy anh có thể không nhớ rõ, nhưng nếu có thể, xin anh hãy hoàn thành những điều còn lại với cậu ấy.”

“Tôi biết rồi.” Thẩm Mạc Thành bỏ USB vào túi quần mình, “Tôi còn việc phải đi trước, Thẩm Vân sẽ tiếp đãi cậu.”

“Cứ tự nhiên.” Trần Trạm đoán được hắn còn có chuyện gì, dùng tay mời.

Thẩm Mạc Thành gật đầu với anh ta, đứng dậy rời khỏi phòng.
— QUẢNG CÁO —