Hầu như không có thời khắc nào của phần còn lại ngày hôm đó mà họ không làm tình, nghỉ ngơi sau khi làm tình hay nghỉ ngơi để rồi làm tình. Những thanh âm của khu bến tàu vang lên xung quanh họ, tiếng rúc trầm của những con tàu, còi xe tải, âm thanh của những xích sắt và cần trục, nhưng bên trong căn phòng nhỏ mờ tối này, dường như chẳng còn gì tồn tại trên thế giới này nữa, ngoài họ với nhau. Barrie như chìm vào trong sức mạnh của những lạc thú không kiềm chế nổi nơi anh và khám phá ra trong chính bản thân mình một niềm đam mê nối liền với anh. Sự lặng im cần thiết cũng chỉ tăng thêm cường độ mãnh liệt của cảm xúc.
Anh hôn vào những vết bầm tím trên bầu ngực cô và mút lấy núm vú của cô cho đến tận khi chúng nhức nhối vì khoái cảm. Cái cằm mọc ria lởm chởm của anh sướt vào bầu vú cô, ngực cô, nhưng anh vẫn luôn cẩn thận không làm cô đau khi anh tìm kiếm những vết thâm tím khác trên cơ thể cô và cũng dành cho chúng sự dịu dàng tôn kính như vậy.
“Nói cho anh biết chúng làm tổn thương em như thế nào” anh lầm bầm “và anh sẽ làm mọi chuyện tốt hơn”
Lúc đầu Barrie xấu hổ tránh tiết lộ chi tiết, thậm chí là với anh, nhưng khi buổi chiều nóng bỏng phủ xuống và anh cứ thỏa mãn cô, khiến cô say trong những cảm xúc tràn lấp không chịu nổi, và nó bắt đầu dường như không thể giữ lại được một điều gì xa khỏi anh. Cô bắt đầu thì thầm những thứ đó với anh.
“Như thế này à?” anh hỏi, lặp lại những hành động đã khiến cô khổ sở - nhưng nó không giống. Những gì đối với bàn tay của kẻ bắt cóc có nghĩa là trừng phạt thì lại trở thành niềm khoái lạc trong trẻo nhất trong tay Zane Mackenzie. Anh vuốt ve cô cho tới tận khi cơ thể cô quên đi tất cả những sự đụng chạm khác, cho tới tận khi nó chỉ nhớ có duy nhất mình anh.
Cô thì thầm một chi tiết khác, và anh cũng quét sạch những kí ức đó đi, thay thế những điều xấu xa đó thành sự ve vuốt đưa cô lên đỉnh điểm sau những đỉnh điểm xác thịt. Cô không thể tưởng tượng một sự tiếp xúc nào dịu nhẹ hơn cái cách mà anh âu yếm cô, hoặc sung sướng bằng đó. Anh không hề cố gắng che giấu là anh thích ngắm cô, âu yếm cô, và làm tình với cô nhiều đến thế nào. Anh ham mê thích thú cơ thể cô, cả sự đối nghịch giữa những đường cong mềm mại của cô và những cơ bắp cứng chắc nơi anh. Sự tập trung hoan lạc nam tính mãnh liệt đến nhường này đã kích động cô, để cảm thấy anh đang hút lấy từng nếp phẳng da cô, lấy đường cong bầu vú cô và cái đang đâm ngập chật khít giữa đôi chân cô. Anh khám phá cô, cưng nựng cô, làm cô chìm lấp đi trong xác thịt. Vùng đất xung quanh họ vẫn rất bận rộn, họ không dám trao đổi với nhau nhiều, vì vậy họ giao tiếp bằng cơ thể của chính họ.
Ba lần, và khi họ vẫn uể oải nằm trong dư âm của tình yêu, anh xem đồng hồ và với đến bộ điện đàm. Anh nhấn một lần, lắng nghe, sau đó đặt nó sang một bên.
“Đồng đội của anh?” cô hỏi, sau lần đầu tiên.
Anh gật đầu. “Họ đang ẩn nấp, đợi khi nào an toàn sẽ gặp nhau tại nơi hẹn.”
Rồi những âm thanh vỡ vụn bên ngoài trở lên ồn hơn khi một ai đó tới, và họ lại chìm vào im lặng.
Chiều buông xuống, và ánh sáng bắt đầu mờ dần. Cô không thấy thực sự đói, nhưng Zane nằng nặc bắt cô ăn. Anh kéo quần lên; và cô lại một lần nữa mặc áo anh. Hiện tại với trang phục tử tế hơn, họ ngồi cạnh nhau trên tấm vải và ăn nốt bánh mì hoa quả, nhưng cả hai không muốn ăn thêm chút phomat nào nữa. Nước âm ấm và vẫn còn vị hóa chất. Barrie ngồi gọn trong vòng tay anh và ghét phải rời đi.
Cô vẫn muốn an toàn và thoải mái, nhưng cô ghét phải mất đi cảm giác gần gũi với Zane, sự tin tưởng hoàn toàn, mối gắn kết và cả sự thân mật. Cô không muốn thúc ép anh tiếp tục mối quan hệ của họ, trong hoàn cảnh này, anh có thể cảm thấy trách nhiệm, và nghĩ anh sẽ phải dần dần từ bỏ cô và cô không muốn đặt anh vào tình thế đó. Nếu anh thể hiện rằng sau này anh muốn gặp cô, sau đó...tại sao, rồi trái tim cô sẽ bay bổng.
Nhưng thậm chí nếu anh như thế, họ cũng khó gặp nhau thường xuyên. Anh không chỉ là một người lính; anh là SEAL. Nhiều cái anh làm không thể bàn cãi. Anh sẽ có một căn cứ thường xuyên, những trách nhiệm, và nhiệm vụ. nếu họ trốn thoát được một cách an toàn, sự nguy hiểm đối với anh vẫn chưa chấm dứt ở đó. Một cơn lạnh giá bao lấy trái tim cô khi cô nghĩ đến khoảng thời gian tương lai khi đó, bởi vì đó là công việc của anh, anh sẽ điềm tĩnh và cẩn trọng bước đi trong những tình huống chết người. Khoảng thời gian họ ẩn nấp trong căn phòng nhỏ này có thể là những thời khắc duy nhất cô chắc chắn anh an toàn và không bị tổn hại.
Nỗi sợ hãi và sự không chắc chắn hầu như làm cô phát điên, nhưng cô sẽ chịu đựng chúng, cô sẽ cam chịu bất cứ thứ gì, để có cơ hội được nhìn thấy anh, được trở lên gần gũi với anh hơn. Mối quan hệ của họ, nếu đó là một mối quan hệ, sẽ phải lớn lên trong trật tự trái ngược. Thường người ta đến để biết về nhau, trở lên tin tưởng và quan tâm, và rồi thành tình nhân; Họ đã trở thành tình nhân của nhau gần như ngay lập tức, và bây giờ họ phải biết về nhau, tìm ra tất cả những kiểu cách và quá khứ riêng tư, nếm trải những điều đó lại khiến họ chia cách.
Khi cô trở lại, cô sẽ phải đối mặt với cha. Ông chắc hẳn là điên lên, và một khi cô đã an toàn ở nhà, ông sẽ thậm chí sẽ còn hoang tưởng và độc đoán hơn. Nhưng nếu Zane muốn cô, lần đầu tiên trong đời cô sẽ phải cẩn thận để không làm tổn thương tình cảm của cha cô; ông sẽ bị bỏ ra khỏi ngôi vị số một trong cuộc đời cô. Phần lớn cha mẹ sẽ đối mặt với sự thay đổi trong cuộc đời của con cái họ bằng sự hạnh phúc ngạc nhiên với sự lựa chọn bạn đời tử tế, nhưng Barrie biết là dù người cô yêu là ai đi chăng nữa, cha cô cũng phản đối anh ta thôi. Không một người đàn ông nào, đối với cha, là đủ tốt cho cô. Thậm chí còn hơn thế, ông sẽ ghét cay ghét đắng bất cứ ai, điều gì mang cô ra khỏi vòng bảo vệ của ông. Cô là tất cả những gì còn lại được từ gia đình của ông, và điều không thể giúp gì được cho cô là cô hoàn toàn giống mẹ. Một ngài đại sứ, bố cô có một cuộc sống xã hội rất năng động, nhưng ông đã chỉ yêu duy nhất một người, và người đó là mẹ cô.
Cô sẽ không bao giờ quay lưng lại với cha, bởi vì cô yêu ông vô cùng, nhưng nếu có một cơ hội cho mối quan hệ này, có thể là cho cuộc đời cô, với Zane đặt lên bàn cân, cô sẽ tạo một khoảng cách giữa bản thân mình và cha khi cần thiết cho đến tận khi ông chấp nhận chuyện này.
Cô đang lên kế hoạch cuộc đời cô quanh những giấc mơ, cô nhăn nhó nghĩ khi cô hất những vụn bánh mì ra khỏi tấm vải. Cô sẽ cố gắng hơn để tương lai có thể được cân nhắc tử tế và liên quan đến chính cô nữa với việc họ sẽ ra khỏi Benghazi như thế nào.
“Khi nào ta rời đi”
“Sau nửa đêm. Chúng ta sẽ cho mọi người nhiều thời gian để lắng lại khi đêm xuống” Anh quay sang cô với một cái nhìn với bờ mi trĩu nặng, cô đã thấy được tín hiệu của ham muốn xác thịt này, và, với sang, anh bắt đầu cởi nút áo cô “Hàng giờ” anh thầm thì.
Và sau ấy họ nằm gần bên nhau, mặc cho cái nóng, lơ mơ ngủ. Cô không biết là đã mất bao lâu đến khi cô thức giấc, nhưng khi đó trời đã hầu như hoàn toàn tối hẳn. Không như đêm trước, vì, khi đó cô nằm trong nỗi khiếp sợ cô đơn và lạnh lẽo, giờ đây cô được kéo sát vào một bên Zane, cánh tay anh ôm lấy cô an toàn tin cậy. Đầu cô gối lên vai anh, một bên chân trần của cô ngoắc lên hông anh. Cô vươn ra một chút và ngáp, rồi cánh tay anh siết chặt lại, báo cho cô biết là anh đã thức. Có lẽ là anh đã chưa bao giờ ngủ cả, nhưng đã ôm cô, canh gác cho cô. Tiếng ồn bên ngoài tòa nhà đổ nát đã lụi đi, thậm chí những âm thanh của bến tàu đã câm bặt, như thể màn đêm đã giấu biến chúng đi vậy.
“Bao lâu nữa?” cô hỏi, khi ngồi lên lóng ngóng tìm chai nước. Cô thấy nó và uống; vị nó không quá tệ, cô quyết định. Có thể cô đang trở lên quen với những vị hóa học đó, dù chúng là gì đi nữa.
Anh lật mặt đồng hồ lên để có thể nhìn rõ mặt số. “Một vài giờ nữa. Anh cần kiểm tra với đồng đội trong một vài phút nữa.”
Cô chuyền chai nước qua cho anh, và anh uống. Họ nằm xuống, cô cuộn mình lại thật gần. Cô đặt tay phải lên ngực anh và cảm thấy nhịp đập khỏe mạnh và dữ dội của trái tim anh. Vô lơ đãng xoắn những ngón tay mình vào đám lông xoăn đó, sung sướng với trật tự của cơ thể anh.
“Sau đó thì sao? Ý em là khi chúng ta rời đi đó”
“Chúng ta sẽ ra khỏi thành phố này, đến điểm hẹn lúc trời vừa mọc, và chúng ta sẽ được đón đi.”
Anh làm cho điều đó nghe có vẻ quá đơn giản, quá dễ dàng. Cô nhớ đến chiếc quần bơi anh mặc, và nhướn đầu lên để cau mày với anh, thậm chí khi cô biết anh không thể nhìn thấy cô. “Địa điểm hẹn gặp của ta ở đất liền?”
“Không chính xác là vậy”
“Em hiểu. Em hy vọng là anh có một cái thuyền?” Đó là một câu hỏi, không phải là câu khẳng định.
“Không chính xác là vậy”
Cô nắm lấy đám lông ngực của anh và giật một cái. “Thế thì chính xác anh có những cái gì?”
"Ouch!" nắm lấy tay cô, anh gỡ ra, và đưa chúng lên miệng anh, quét môi dịu nhẹ lên những khớp ngón tay cô. “Chính xác, chúng ta có một Zodiac, một cái xe trượt nước cho 7 người. Đội của anh đến thiếu 2 người, vì vậy chỉ còn 6 người. Như thế là chúng ta có vừa vặn cho em”
“Vui đấy” cô ngáp và rúc mình một cách tin cẩn vào chỗ hõm trên vai anh. “Anh đã để ai đó lại để có chỗ trống cho em ư?”
“Không phải” anh trả lời ngắn gọn “ bọn anh thiếu người vì một rắc rối anh sẽ phải giải quyết khi anh quay về. Nếu có bất cứ đội nào khác có thể, bọn anh đã không ở đây, nhưng bọn anh là đội ở gần nhất, và chúng ta cần đưa em ra khỏi đó gấp, trước khi chúng chuyển em đi.”
Giọng của anh cảnh báo cô không nên hỏi về cái vấn đề đã khiến anh có tâm trạng xấu đến vậy, nhưng cô đã chứng kiến anh hành động; cô biết cô sẽ không muốn là người đón nhận cái kết cục cơn giận dữ của anh khi anh quay về. Cô đợi khi anh nhặt điện đàm lên và kiểm tra với các đồng đội của anh rồi quay lại những câu hỏi của cô.
“Chúng ta sẽ đi đâu trên chiếc Zodiac”
“Ra biển,” anh trả lời đơn giản. “Chúng ta điện báo trước, và sẽ một máy bay lên thẳng đón khỏi tàu Montgomery, một máy bay lên thẳng. E sẽ được bay thẳng về nhà.”
“Còn anh?” cô thầm thì. “Anh sẽ đi đâu?” cô chỉ cho phép bản thân được hỏi về kế hoạch tương lai của anh ở mức độ gần đến thế mà thôi.
“Anh không biết. Đội anh đang diễn tập trên tàu Montgomery, nhưng bây giờ nó đáng bị cút xuống địa ngục, hai người trong bọn anh bị thương. Anh sẽ phải dọn sạch đống rác rưởi đó, và anh không biết là sẽ mất bao lâu.”
Anh không biết anh sẽ đi đâu, hay làm gì, anh sẽ không nói. Anh cũng không nói là sẽ gọi cho cô, dù anh thực sự biết cô ở đâu. Barrie nhắm mắt lại và đau đớn lắng nghe tất cả những gì anh không nói. Nỗi đau đớn này còn tồi tệ hơn cả cô dự đoán, nhưng cô sẽ cất kĩ nó ở sâu bên trong lòng mình. Rồi nó sẽ lại ùa ra thôi, nhưng cô chỉ còn được vài giờ với anh, cô không định lãng phí chúng để khóc vì những gì có thể đến. Rất ít người đàn bà từng có cơ hội biết một người đàn ông như Zane Mackenzie, càng ít hơn cơ hội yêu anh. Cô tha thiết muốn tất cả, muốn mọi thứ, nhưng thậm chí một chút nhỏ này thôi cũng hơn rất nhiều điều mà con người có thể trải qua, và cô sẽ phải biết ơn về điều đó.
Dù điều gì xảy ra, cô có thể sẽ không bao giờ quay trở lại cái kén nhỏ cha cô đã nhào nặn cho cô. Cô không thể để bản thân quên việc bắt cóc này và lý do chưa được biết đến của nó. Tất nhiên, cha cô sẽ biết tại sao; bọn bắt cóc có lẽ đã đưa yêu cầu với ông rồi. Nhưng Barrie cũng muốn biết lý do, sau tất cả, cô chính là người chịu ảnh hưởng trực tiếp hơn bất cứ ai.
Zane chạm nhẹ vào phần nhũ hoa, xoáy tròn chúng trong những ngón tay chai sần của anh, khiến chúng dựng đứng. “Anh biết là em đau,” anh nói, trượt tay xuống bụng dưới và để nó chìm vào giữa hai chân cô. “Nhưng em có thể đến với anh lần nữa không?” Với sự âu yếm nhất mực anh ấn một ngón tay dài vào trong cô; Barrie rún mình lại, nhưng không lùi ra khỏi anh. Ừ, cô đau; cô đã đau kể từ lần đầu tiên. Cô đã khám phá ra rằng sự không thỏa mái đó dễ dàng giảm đi khi phần thưởng cho nó là quá lớn.
“Em có thể bị thuyết phục” cô khẽ khàng, trượt tay xuống dưới bụng anh để đo lường mức độ nghiêm túc của anh. Cô phát hiện ra rằng anh thực sự thành thật. Lạy chúa, cô không có kinh nghiệm đối với chuyện này để đem ra so sánh, nhưng cô đã đọc trên những bài ở tạp chí và cô biết rằng hầu như chỉ những thanh niên tuổi đôi mươi và những anh chàng rất trẻ mới có thể giữ được nhịp độ thế này. Có thể đó là bởi vì anh đang đang ở trong điều kiện thể lực tuyệt vời như thế này. Có thể cô chỉ là may mắn, dù 24 giờ trước cô không nghĩ thế. Nhưng hoàn cảnh thay đổi, và cô cũng đổi khác.
Định mệnh đã đưa cho cô người đàn ông này ở thời khắc này, và chỉ thêm một vài giờ nữa thôi, cô nghĩ khi anh tì lên trên cô và miệng anh tước đoạt lấy cô. Cô sẽ giữ lấy nhiều nhất có thể.
* * *
Một lần nữa anh lại dẫn cô băng qua những ngóc ngách mê cung rối rắm, nhưng lần này cô được bao phủ bởi một lần áo thụng đen, và một chiếc mạng che đầu giấu kín lấy tóc cô. Đôi bàn chân cô được bảo vệ bởi đôi dép, dù chúng hơi quá to cứ trượt lên trượt xuống ở gót chân cô, nhưng ít nhất là cô không phải đi chân trần. Cảm giác thật lạ lùng khi mặc quần áo, đặc biệt là mặc quá nhiều, thậm chí cô cũng không phải trần truồng bên dưới lớp áo thụng này nữa.
Zane đeo lại lớp mạng thiết bị, trang bị lại vũ khí, và với những thứ đó trên người, anh trở lên cách biệt hơn, hầu như là tự chủ một cách lạnh lùng, nhue cái cách mà anh đã làm ở buổi tối trước khi mà anh tìm thấy cô lần đầu tiên. Barrie nhận ra sự tỉnh táo sắc lạnh của anh và đoán rằng anh đang hoàn toàn tập trung vào cái công việc ngay đó. Cô lặng lẽ theo anh, giữ đầu cô cúi hơi thấp như một người phụ nữ đạo Hồi truyền thống sẽ làm.
Anh ngừng lại ở góc của tòa nhà và ấn hông xuống, ra hiệu cho cô làm theo. Cô bắt chước anh và sự cảnh giác cao độ hằn trên tấm mạng che ngang mặt cô
“Hai, đây là Một. Nó trông thế nào?” Anh lại đang nói với giọng không thanh sắc, hầu như không thể chuyền tới cô, mặc dù cô ở ngay đằng sau anh. Sau một khắc anh nói. “Gặp các anh tại số 10.”
Anh liếc xung quanh Barrie. “Đi thôi. Chúng ta không phải chuyển qua kế hoạch C”
“Kế hoạch C là gì” Cô thì thầm.
“Chạy như điên đến Ai Cập” Anh nói bình tĩnh. “Khoảng hai trăm dặm về hướng đông”
Anh cũng sẽ làm điều đó, cô nhận ra. Anh sẽ ăn cắp vài loại phương tiện và đi tới đó. Dây thần kinh của anh chắc hẳn phải được làm bằng thép cứng. Của cô thì không, cô đang run lên căng thẳng, nhưng cô cũng đang cố nén lại. Hoặc có thể đó không phải là căng thẳng, có thể đó là sự hứng khởi khi nguy hiểm và hào hứng khi hành động của việc trốn chạy. Họ càng ở Benghazi, Libya lâu bao nhiêu, họ lại càng chưa thực được tự do bấy nhiêu.
Mười phút sau anh dừng ở dưới bóng một dãy kho đổ nát xiêu vẹo. Hình như anh ấn vào điện đàm, tối quá, cô cũng không chắc. Nhưng đột nhiên 5 bóng đen hiện hình ra khỏi bóng tối, và họ tụ xung quanh trước khi có có thể chớp mắt.
“Các quý ông, đây là Cô Lovejoy” Zane nói “Nào bây giờ ra khỏi cái chỗ quỷ tha ma bắt Dodge này”
“Sẵn lòng, thưa chỉ huy” Một trong số những người đàn ông cúi đầu chao Barrie và giữ lấy tay cô “Lối này, cô Lovejoy”
Có một sự mạnh mẽ thô giáp về họ làm cô cảm thấy rất uyển chuyển, dù họ cũng không để cái đó ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệm vụ của mình. Sáu người đàn ông ngay lập tức bắt đầu di chuyển vào theo trật tự, và Barrie mỉm cười với người đàn ông vừa nói với cô và cô vào chỗ mà anh ta đã chỉ sẵn ở trong hàng. Cô ở sau Zane, người thứ hai trong hàng sau một người đàn ông di chuyển rất lặng lẽ, anh hòan toàn vào lẫn vào bóng đêm, thậm chí biết rằng anh ở đó mà thỉnh thoảng cô không thể nhìn thấy anh. Bốn người đàn ông sắp lượt sau cô với những khoảng cách khác nhau, và cô nhận ra rằng cô cũng không thể nghe thấy tiếng gì từ họ. Thật sự thì cô là người duy nhất trong nhóm gây ra tiếng động, và cô cố gắng để đặt bàn chân trơn trượt của mình cẩn thận hơn.
Họ luồn lách qua các ngóc ngách và cuối cùng dừng lại bên cạnh một cái mini bus méo mó. Thậm chí trong bóng tối cô cũng có thể thấy được những vết lõm lớn và những đốm đen rỉ sét điểm xuyết trên thân xe. Họ dừng lại bên cạnh nó, và Zane mở cái cửa trượt ra cho cô. “Xe ngựa của em” anh lầm bầm.
Barrie gần như bật cười khi anh dắt tay cô vào trong chiếc bus nhỏ: nếu cô chưa có kinh nghiệm mặc những bộ dạ tiệc dài thượt, cô chắc hẳn sẽ lóng ngóng với cái gấu áo thụng lượt bượt, nhưng cô đã xoay sở được với nó như thể cô là một quý phu nhân thế kỉ 19 chuẩn bị bước về nhà chồng. Bọn họ trèo lên vòng quanh cô. Chỉ có hai bên ghế dài, nếu đã từng có một chiếc ghế thứ 3 ở phía sau, thì nó cũng đã bị tháo đi từ lâu, có lẽ là dành chỗ trống để hàng. Một người đàn ông đen từ đầu tới chân trẻ dẻo dai vào ngồi sau bánh lái, và Zane cũng lấy chỗ ngồi còn lại ở đằng trước. Một người khác im lặng một cách kì quái ngồi chen bên phía trái cô, và một thành viên SEAL khác ngồi bên phía phải cô, cẩn thận đặt cô giữa vòng người bảo vệ. Hai thành viên SEAL còn lại thì hạ chân xuống sàn bên cạnh mọi người, những cơ thể cường tráng và các thiết bị mang trên người họ đã choán hết cả không gian chật hẹp.
Chúng ta đi nào, Bunny Rabbit” Zane nói, và người đàn ông đen sì trẻ trung kia nhăn nhở cười khi anh ta khởi động. Chiếc mini bus trông như thể quẳng đi đến nơi rồi, nhưng động cơ vẫn kêu rừ rừ.
“Hôm qua anh nên ở đó” Người đen sì nói. “Có một phút rất căng, thực sự căng thẳng” Anh ta lên giọng sôi nổi như thể đang miêu tả một buổi tiệc tuyệt vời nhất mà anh ta đã từng đến
“Chuyện gì vậy?” Zane hỏi.
“Chỉ một trong số những chuyện thôi, chỉ huy ạ” người đàn ông bên phải Barrie tiếp, chỉ với một cái nhún vai là bằng chứng của giọng nói anh ta. “Một tên khốn đã lần theo Spook, và chuyện đó dường như sắp fubar.”
Barrie đã ở biết đủ về lính tráng để biết fubar có nghĩa là gì. Cô vẫn ngồi yên và không nhận xét gì.
“Lần theo bên phải tôi” Một thành viên SEAL ngồi bên trái cô nói với giọng khổ sở. “Hắn ta bắt đầu la hét ngư một con mèo phải bỏng, bắn vào mọi thứ chuyển động và vào tất cả những cái không chuyển động. Đôi lần làm tôi điên tiết” Anh ta dừng lại “nhưng tôi không ở đây để làm đám ma.”
“Khi nhận được ám hiệu của anh, bọn tôi quay ngược lại và chạy như điên,” người bên trái cô tiếp tục. “Anh chắc phải đã sẵn sàng mang cô ấy ra ngoài từ trước, bởi vì bọn chúng theo sau chúng tôi như một lũ chó săn. Chúng tôi án binh bất động, nhưng đôi lần tôi nghĩ bọn tôi sẽ phải giải quyết theo cách của chúng ta. Chỉ huy, tất cả chúng đang cố triệt hết bọn tôi, chúng cứ săn lùng suốt cả đêm.”
“Không, bọn tôi vẫn ở bên trong” Zane bình tĩnh trả lời” Chúng tôi chỉ chui vào phòng bên cạnh. Chúng không nghĩ đến việc kiểm tra nó”
Người đàn ông kia khịt mũi hài hước, thậm người kì quái bên trái cô cũng khúc khích khoái trá, dù nó chẳng tạo chút âm thanh nào như thể anh ta rất hay làm thế nên xoay xở rất tốt.
Zane quay người lại trên ghế của anh và gửi cho Barrie một nét mỉm nhanh của nụ cười. “Em có muốn một vài lời giới thiệu hơn, hay là em không thích biết về những gã chăn bò bốc mùi ăn bám này hơn?”
Bầu không khí trong xe bus thực dự có mùi giống một căn phòng khóa, chỉ là tệ hơn thôi. “Làm ơn giới thiệu“ Cô nói, và nụ cười hiện rõ trong giọng nói của cô.
Anh chỉ vào người lái xe. “Antonio Withrock, lính biển cấp độ 2. Anh ta lái xe bởi vì anh ta lớn lên trên những chiếc ôtô nát bét ở những con đường bẩn thủi xuôi xuống phía Nam, vì vậy anh ta có thể xoay xở với bất cứ tình huống nào.”
“Ma’am” Anh lính biển Withrock lịch sự nói.
“Bên phải cô là Ensign Rocky Greenberg, chỉ huy phó”
“Ma’am” Ensign Greenb đáp lời.
“Bên trái cô là lính biển cấp độ 2 Winstead Jones”
Seaman Winstead Jones làu bàu một thứ gì đó khó hiểu. "Gọi anh ta là Spooky hoặc Spook, không phải Winstead," Zane thêm vào.
“Ma’am” Seaman Jones nói.
“Bên cạnh cô là Lính biển cấp 1 Eddie Santos, bác sĩ của chúng ta, và Paul Drexler, người bắn tỉa của đội.”
“Chào bà” hai giọng bên cạnh cô vang lên.
“Rất vui được gặp tất cả mọi người” Barrie nói, thể hiện sự chân thành rõ ràng. Cô đã được dạy để ghi nhớ các hàng tá những trách nhiệm thuộc về nghi thức, vì vậy cô đã thuộc nằm lòng tên họ. Cô chưa được nhìn mặt Santos hay Drexler, nhưng từ tên của anh ta cô đoán Santos có thể là gốc Tây Ban Nha, cái mà sẽ rất dễ phân biệt.
Greenberg bắt đâu kể cho Zane chi tiết mọi thứ xảy ra. Barrie lắng nghe và không chen vào. Thật ra, lái xe nửa đêm băng qua Benghazi cảm giác như có một sự chút siêu thực. Cô đang được bao quanh bởi những người đàn ông được trang bị đến tận răng, họ đang đi qua một vùng đất mà vẫn còn hoàn toàn thức thậm chí vào đêm quá muộn như thế này. Có một vài phương tiện khác trên đường pedestrians trên vỉa hè. Họ thậm chí còn dừng ở chờ đèn giao thông, với những phương tiện khác xung quanh. Người lái xe,Withrock, khẽ ngân nga trong hơi thở. Dường như không ai để ý. Đèn giao thông chuyển màu, chiếc minibus xập xệ tiến về trước, và không một ai mảy may chú ý đến họ cả.
Vài phút sau họ đã rời thị trấn. Thỉnh thoảng cô có thể thấy lập lòe hình ảnh biển Mediterranean bên phải họ, thế có nghĩa là họ đang đi về phía Tây, hướng về phía trung tâm của bờ biển Libya. Khi ánh nắng bắt đầu ngả bóng lên họ, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc bồng bềnh trong sự mệt mỏi. Giấc ngủ cô đã có suốt ngày hôm đó, giữa những lượt làm tình, không đủ để bù đắp để làm dịu đi phần lớn sự căng thẳng đã chụp lên cô. Dù vậy cô không thể để bản thân dựa vào bất cứ ai trong hai người ngồi bên, nên cô bắt bản thân ngồi thẳng lưng và giữ cho mắt mình mở.
Cô ngờ rằng mình có vẻ hơn cả một người chớm say chếnh choáng.
Sau một lát Zane nói, "Kính đỏ.”
Cô mệt đến mức tưởng đó là một loại mật mã, hoặc là cô đã hiểu nhầm ý anh. Cả hai đều không, hiển nhiên. Mỗi người đàn ông đều lấy ra một đôi kính từ trong túi và đeo chúng. Zane liếc cô và giảng giải, “ Màu đỏ bảo vệ tầm nhìn ban đêm của em. Bây giờ chúng ta sẽ để tầm nhìn của ta thích nghi với nó, trước khi Bunny tắt hết đèn pha.”
Cô gật đầu, và nhắm mắt để giúp con ngươi mình quen dần. Cô nhận ra ngay lập tức rằng, nếu cô vẫn muốn thức, thì nhắm mắt vì bất cứ lý do gì cũng không phải là điều khôn ngoan nhất để làm, nhưng mí mắt cô quá nặng đến nỗi mà cô không thể cố mở chúng ra lần nữa được. Điều tiếp theo mà cô biết, chiếc minibus lắc lư nặng nề từ bên này sang bên kia, quăng cô sang bên Greenberg trước, rồi quật sang bên Spooky sau. Choáng váng với cơn ngủ, cô cố giữ bản thân thẳng lên, nhưng cô dường như không thể điều khiển nổi sự thăng bằng của bản thân, hay bất cứ thứ gì để giữ sự thăng bằng ấy. Cô gần chuẩn bị trượt hẳn xuống sàn xe khi, khuỷu tay của Spooky giơ ra trước như một thanh chắn thép giữ cô lại chỗ ngồi.
“Cảm ơn” cô nói nghiêng ngả
“Luôn sẵn lòng, thưa bà”
Thỉnh thoảng trong khi cô chập chờn cơn ngủ, Bunny thực sự đã triệt hết tất cả đèn pha, và họ chìm vào vòng màn chắn tối tăm. Cô lóa mắt khi một cái bóng sáng hiện lên đằng trước họ; Cô đã có một phần mấy giây hoảng sợ rối rắm trước khi cô nhận ra biển, lập lòe ánh sáng của sao đêm.
Chiếc minibus lắc lư rồi dừng lại. “Kết thúc hành trình” Bunny hân hoan thông báo. “Hiện tại chúng ta đã đến được nơi ẩn giấu một cái IBS (2). Tên mà quân đội gọi cho một cái thuyền nhỏ bơm hơi," Anh nói với qua vai cho Barrie nghe. “Những thứ này quá lạ lùng để bị gọi là những cái bè phẳng cũ kĩ”
Zane khịt mũi. Barrie nhớ rằng anh đã gọi chính xác là như thế, một cái bè.
Nhìn chúng qua chiếc minibus như nhìn một thủy ngân đang chảy. Nếu có bất cứ thứ gì xảy ra với ánh sáng trên đầu họ khi đội SEALs trưng dụng chiếc xe này, thì họ chắc chắn đã phải chú ý chi tiết dó, bởi vì không ánh sáng nào lọt vào khi cánh tách ra. Spooky luồn qua cô, không có một chỗ trống nào ở khoảng giữa những thiết bị anh ta đang mang, và khi Greenberg trượt một bên cửa mở ra vài inch, Spooky thót bụng anh ta lại và chui qua chỗ mở nhỏ. Một giây trước anh ta ở đó, giây sau anh ta đã biến mất.Barrie chằm chằm nhìn vào cánh cửa với đôi mắt mở to đầy ngưỡng mộ về cách anh ta chọn biệt danh. Anh ta hoàn toàn là một con ma (ma quỷ = spooky).
Những người còn lại ra khỏi chiếc minibus với cùng một cách như thế; nó như thể họ được làm bằng nước, và khi những cánh cửa mở, họ chỉ việc lọt qua. Họ như thứ chất lỏng đó, lặng lẽ như nó.Chỉ còn Bunny, người lái xe, vẫn còn ở bên cạnh Barrie. Anh ta ngồi chìm trong im lặng hoàn toàn, súng ngắn trong tay, khi anh ta tuần tự khảo sát bức màn đêm che phủ của bờ biển. Bởi vì anh ta không nói gì, cô cũng vậy. Cách tốt nhất để không gây bất cứ rắc rối gì cho họ, cô nghĩ, là bắt chước những điều họ làm.
Có một tiếng gõ nhẹ lên cửa sổ, và Bunny thì thầm “ Rõ rồi. Ta đi thôi, cô Lovejoy.”
She chuồn khỏi chỗ ngồi tới cánh cửa trong khi Bunny chui ra trơn tuột từ phía ghế lái. Zane ở đó, mở cửa rộng hơn, với ra giữ lấy cô khi cô trượt ra ngoài đỡ xuống đất. “Em đang giữ mình ổn chứ” Anh lặng lẽ hỏi.
Cô gật đầu, không tin tưởng vào giọng nói của chính mình, bởi vì cô quá mệt mỏi lời cô nói có thể nhòe vỡ ra mất
Như thường lệ, anh dường như hiểu hết những điều không nói.” Chỉ cố thêm trong một giờ hoặc hơn một chút, và chúng tôi sẽ để em an toàn ngoài khơi trên thuyền thoát hiểm. Rồi em có thể ngủ”
Mà không có anh, dù vậy, cái thực tế đó vẫn không cần tuyên bố ra. Thậm chí nếu anh có ý định tiếp tục mối quan hệ của họ, anh chưa đưa ra bất cứ một biểu hiện nào như thế, anh cũng sẽ không làm vậy ở ngoài khơi trên con thuyền đó. Cô có thể lần lữa việc ngủ suốt đời nếu điều đó trì hoãn giây phút cô phải thừa nhận, một lần cho mãi mãi, mối quan hệ của họ chỉ là một thứ tạm bợ đối với anh, được tạo ra bởi cả sự gần gũi trong căn phòng nóng ấm họ đã bên nhau cả ngày, và cả nhu cầu của chính bản thân cô.
Cô sẽ không khóc; cô thậm chí sẽ không phản kháng, cô tự nói với chính mình. Cô đã có anh trong một ngày, một ngày ham muốn xác thịt không thể tin được.
Anh dắt cô qua con đường nhỏ và lởm chởm dẫn xuống bãi biển, nơi bóng tối dồn đống trên chiếc IBS đã vào vị trí. Năm người đàn ông khác tụ lại xung quanh nó với những vị trí cụ thể. Mỗi người đứng quay lưng to với cái bè trong khi anh ta giữ vũ khí sẵn sàng, kĩ càng khảo sát xung quanh.
Zane đưa cô vào trong chiếc IBS và chỉ cho cô chỗ ngồi. The IBS dập dềnh trên nước khi những người đàn ông đẩy nó ra khỏi bãi biển. Khi nước sâu đến ngực của Santos, người thấp nhất, tất cả họ nhún mình nhảy lên sàn nhẹ nhàng như là một lần thao diễn đã thực hiện đi thực hiện lại đến mức chẳng cần tí cố gắng nào. Spooky khởi động động cơ gần như không có tiếng ồn,và hướng chiếc IBS ra ngoài khơi.
Rồi có một tiếng nổ đùng tóe ra đằng sau họ và chận chiến khốc liệt bắt đầu.
Cô nhận ra tiếng rat - tat -tat của những khẩu súng tự động và quay nửa người để nhìn phía sau họ. Zane đặt tay lên đầu cô và ấn cô xuống lòng thuyền, quay lộn, lia khẩu súng trường tự động của anh ra xung quanh khi anh làm vậy. Chiếc IBS bắn về phía trước khi Spooky mở hết tốc lực. Đội SEALs bắn trả, chớp sáng lóe lên từ những khẩu súng, vỏ đạn rơi lộp độp trên người cô khi cô cuộn tròn người lại và kéo mạng che lên trên mặt để tránh bị những thứ nóng rẫy bằng đồng thau đó làm bỏng
"Drexler!" Zane gầm lên. "Đập lũ con hoang đó bằng chất nổ đi!”
"Rõ rồi, chỉ huy!”
Barrie nghe thấy một tiếng lẩm bẩm, và cái gì đó nặng nề và rất con người đổ xuống cô. Một trong số những người đàn ông đã bị bắn. Tuyệt vọng cô cố gắng ngoạy ngọ ra khỏi cái sức nặng đang ụp xuống để cô có thể giúp anh ta, những cô đã bị kẹp rất chặt và anh ta rên lên mỗi khi cô di chuyển
Cô biết tiếng rên này này.
Nỗi kinh hoàng cô chưa bao giờ cảm thấy trước đó chạy điên cuồng trong từng sợi dây thần kinh. Với một tiếng khóc khàn khàn cô rán nhấc cái trọng lượng nặng nề lên, cố gắng lật anh ta ngược lại. Chiến đấu để lột cái mạng che ra và thậm chí chẳng thèm bận tâm đến cái vỏ đồng nóng bỏng bắn tới và ngay lập tức sượt lên má phải cô.
Một vụ nổ bùng lên trong đêm, ánh sáng tung lên như một đêm pháo hoa, áp lực đó đập cô trở lại lòng thuyền. Cô bò bằng đầu gối, với đến Zane. "Không," cô khản giọng. "Không!”
Ánh sáng từ vụ nổ đã phơi ra rất nhanh mọi chi tiết trong màn sáng. Zane nằm dài nghiêng sang một bên người, quằn quại trong đau đớn, anh đang ấn tay lên bụng. Khuôn mặt anh mờ mờ không sắc, mắt anh nhắm, hàm răng nghiến chặt. Một vũng tối ướt lấp loáng phía trái trên chiếc áo phông đen của anh, và rất nhiều máu đang đọng thành vũng bên dưới anh.
Barrie lột chiếc mạng che, quận nó lại và ấn chặt vào vết thương. Một tiếng rít hoang dại rung lên trong cổ họng anh, và anh nhăm nhúm lại vì đau đớn. "Santos!" cô gào lên, cố ôm anh nằm xuống trong khi vẫn giữ tấm mạng che mặt ở chỗ đó "Santos!”
Với một tiếng càu nhàu chửi thề, người bác sĩ chắc nịch của đội lách qua một bên vai cô. Anh nhấc cái mạng che mặt lên trong một giây, rồi nhanh chóng ấn nó vào vị trí và túm lấy tay cô, hướng nó vào đúng chỗ. "giữ nó," anh ta cộc cằn. "Ấn mạnh xuống.”
Không có thêm tiếng súng chỉ có tiếng gầm gừ của động cơ. Bụi nước muối phủ lên mặt cô khi con thuyền phóng qua những đợt. Cả đội vẫn giữ kỉ luật của họ, ở nguyên vị trí được chỉ định "Tệ như thế nào?" Greenberg hét lên.
Santos đang cử động bồn chồn. "Tôi cần ánh sáng!”
Gần như ngay lập tức Greenberg ném một cái đèn pin xuống cho họ. Barrie cắn chặt môi khi cô nhìn thấy bao nhiêu máu đã đổ vũng quanh họ. Mặt Zane trắng nhợt nhạt, mắt anh nhắm hờ khi anh hổn hển thở.
"Anh ấy đang mất máu rất nhanh," Santos nói. "trông như vẻ đạn đã găm vào thận, hoặc có lẽ là lá lách của anh ấy. Bảo một cái máy bay khốn khiếp khởi hành ngay. Chúng ta không có thời gian với đường thủy." Anh ta giật lấy đầu ống tiêm xuống, hướng thẳng vào cánh tay Zane và khéo léo đâm mạnh nó vào tĩnh mạch "Giữ yên nào, chỉ huy. Chúng tôi sẽ đi kiếm một cái máy bay đưa anh ra khỏi đây.”
Zane không trả lời. Anh đang thở khó nhọc qua hàm răng nghiến chặt, nhưng khi Barrie liếc xuống anh cô có thể thấy một ánh lấp loáng trong mắt anh. Cánh tay anh giơ nhẹ, chạm vào tay cô, sau đó nặng nề rơi xuống một bên người anh.
"Chết tiệt, Zane Mackenzie," cô bật lên mãnh liệt. “Sao anh dám-" rồi nghẹn lại. Cô không thể nói lên lời, thậm chí không thể thừa nhận cái khả năng anh có thể chết.
Santos đang kiểm tra mạch cho Zane. Mắt anh gặp mắt cô, và cô biết rằng nó quá nhanh và quá yếu. Zane đang rơi vào trạng thái shock, dù có mũi tiêm của Santos cho anh.
''Tôi không quan tâm về cái việc chết dẫm là chúng tôi vẫn ở gần như thế nào!" Greenberg đang hét lên trong điện đàm. "Chúng tôi cần một lời đáp NGAY BÂY GIỜ. Chỉ cần đưa chỉ huy của chúng tôi ra khỏi đây và bọn tôi sẽ đợi chuyến khác!”
Mặc cho sự dồi lắc của con thuyền, Santos vẫn đặt một ống truyền IV và bắt đầu bóp mạnh cái túi trong plasma vào tĩnh mạch của Zane."Đừng thả lỏng," Anh ta lẩm bẩm với Barrie.
"Tôi sẽ không đâu." Cô không rời mắt khỏi gương mặt Zane. Anh vẫn đang tỉnh, và đang nhìn cô. Miễn là sự liên kết này còn, anh sẽ vẫn ổn. Anh phải thế.
Cơn ác mộng trong lòng thuyền đầy máu dường như là cứ kéo dài vô tận. Santos đổ hết cái túi plasma và nối cái thứ hai vào IV. Anh chửi thề trong hơi thở, sự rủa xả của anh ta rất đa dạng và thẳng thừng.
Zane nằm yên lặng, dù cô biết anh đau khủng khiếp. Mắt anh tối lại vì đau và sốc, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy sự tập trung và quyết tâm của anh. Có lẽ cách duy nhất để anh có thể giữ được tỉnh táo là kiên quyết tập trung vào khuôn mặt cô, và anh đang gắng sức làm thế.
Nhưng nếu cái máy bay kia không đến sớm, thậm chí không một sự quyết tâm siêu việt nào có thể giữ được anh tỉnh táo chống lại sự mất máu không ngừng này. Cô cũng muốn chửi rủa, muốn nhìn chằm chằm vào bầu trời như thể cô có thể triệu hồi một chiếc máy bay từ trong làn không khí mỏng, nhưng cô không dám quay đi khỏi Zane. Miễn là họ còn giữ cái nhìn vào nhau, anh sẽ còn tỉnh.
Cô nghe thấy tiếng whap-whap-whap rõ ràng chỉ một giây trước khi chiếc máy bay Sea King gầm gừ bên trên họ, khe nứt ánh sáng chiếu rọi trên đầu họ. Spooky tắt ga,và con thuyền đứng lặng lẽ trân mặt nước. Chiếc máy bay bay vòng quanh họ và and lượn trực tiếp trên đỉnh đầu. Sức gió của cánh quạt quất vào mặt biển điên. Một cái rọ gần như rơi xuống đầu họ. Nhanh chóng tiến hành, Santos và đưa Zane vào trong cái rọ and buộc anh lại, thực hiện việc đó xung quanh Barrie trong khi cô vẫn ấn vào vết thương
Santos do dự, sau đó ra hiệu cho cô đi và di chuyển trở lại. Cô miễn cưỡng làm theo. Anh ta nhấc cái mạng che lên, rồi lập tức ép chặt nó vào chỗ cũ.Không một lời anh ta giạng chân bên cái rọ, ấn chặt vào vết thương. "Đi thôi!" anh hét lên. Greenberg bước lùi lại và giơ một ngón cái ra hiệu cho người kéo trục trên máy bay. Cái rọ được nhấc bổng lên hướng về phía con quái vật đang lượn lờ, với Santos lơ lửng swith Santos trên phía đầu Zane. Khi chiếc rọ chao nghiêng thậm chí với cái khung để mở, một vài đôi tay với ra và kéo nó vào trong. Chiếc máy bay lập tức bay lên, liệng nghiêng, rú lên hướng về phía con tàu thoát hiểm.
Bỏ lại một sự im lặng kì quái đằng sau. Barrie sụp xuống tựa vào một trong những chỗ ngồi, mặt cô cứng lại với nỗ lực giữ kiềm chế. Không ai nói một từ. Spooky khởi động động cơ một lần nữa, và chiếc bè nhỏ bắn đi trong bóng tối, theo sau những luồng sáng đã biến mất của chiếc máy bay.
Khoảng hơn một giờ sau một chiếc máy bay thứ hai đậu trên boong của chiếc tau thoát hiểm lớn. Bốn thành viên còn lại của đội nhảy ra khỏi máy bay hầu như trước khi nó chạm xuống. Barrie trèo ra sau, chạy theo họ. Greenberg đưa một tay ra kẹp chặt lấy tay cô để chắc chắn cô không bị bỏ lại.
Một ai đó mặc đồng phục bước lên trước họ. " Cô Lovejoy, cô ổn chứ?”
Barrie liếc anh ta một cái điên cuồng rồi lách vòng quanh. Một người mặc đồng phục khác chặn lên, nhưng đây là một cái hoàn toàn khác, như thể người mặc nó thuộc về con tau to lớn ngoài biển khơi này Người đàn ông đầu tiên đã ăn mặc một bộ đồng phục chải chuốt, khiến anh ta như là một phần thừa không phải thuộc thủy thủ đoàn.. Greenberg sừng lại nghỉ. "Thuyền trưởng-”
"Lieutenant-Commander Mackenzie đang phẫu thuật," người thuyền trưởng đó nói. "Bác sĩ không nghĩ là anh ta có thể phục hồi cơ bản với một lượng máu mất đi tới ngần ấy. Nếu họ không thể làm máu ngừng chảy, họ sẽ phải cắt lá lách của anh ta.”
Người đàn ông mặc đồng phục đầu tiên tiến đến họ. " Cô Lovejoy," anh nói một cách chắc chắn, giữ lấy cánh tay cô. "Tôi là thiếu tá Hodson. Tôi sẽ hộ tống cô về nhà.”
Quân đội chuyển động theo những bước nhịp và quy tắc của chính nó. Cô phải được đưa về nhà ngay lập tức; ngài đại sứ muốn con gái mình trở về. Barrie phản đối. Cô hét lên, cô gào khóc, cô thậm chí đã chửi thề với người thiếu tá gây phiền nhiễu. Chẳng cái gì tốt đẹp cả.Cô bị đẩy lên một cái máy bay khác, lần này là một máy bay chở hàng. Cái ý niệm cuối cùng của cô về Montgomery là khi ánh sáng mặt trời đầu tiên long lanh trên làn nước xanh thẳm biển Mediterranean, và ánh sáng ấy bị nhòe đi bởi làn nước mắt của cô.