Bố cô cuối cùng cũng ra đến nơi và đẩy Barrie sang một bên. “Anh là ai?” ông hỏi, giọng vẫn cực kỳ gay gắt.
Zane điềm tĩnh quan sát người đàn ông có thể sẽ là cha vợ của anh. “Zane Mackenzie,” cuối cùng anh cũng lên tiếng sau khi quan sát, đánh giá xong. Khuôn mặt rám nắng của anh bình thản, không hề nao núng, nhưng nét sắc sảo đặc trưng trong đôi mắt màu xanh thẫm của anh khiến Barrie đột nhiên nhận thức ra rằng người đàn ông này có thể nguy hiểm đến mức nào. Điều đó không hề làm cô sợ hãi, tình huống này đó chính là điều cô cần.
Willian Lovejoy ở tình trạng cảnh giác khi bước ra, nhưng bây giờ da mặt ông tái xanh và biểu hiện trên mặt ông hoàn toàn đóng băng. Tuy nhiên ông vẫn cố nói một cách cứng rắn, “Tôi chắc là anh nhận ra rằng chẳng tốt cho Barrie chút nào nếu nó gặp lại anh lần nữa. Nó đang cố gắng bỏ lại đằng sau-”
Zane nhìn qua vai Lovejoy đến chỗ Barrie đứng, rõ ràng đang run rẩy khi cô nhìn anh chăm chăm với đôi mắt màu xanh vẻ cầu xin. Anh đã không nhận ra rằng màu mắt của cô lại xanh thẫm đến như vậy, anh cũng đã không nhận ra rằng đôi mắt của cô lại diễn cảm như vậy. Anh có cảm tưởng rằng cô không phải đang cầu xin anh hãy lịch sự với bố mình, mà cô đang cầu xin được giúp đỡ một cái gì đó. Bản năng chiến đấu của anh được khuấy động, các giác quan của anh được đẩy lên mức cao nhất. Anh không biết chính xác rằng cô định cầu xin anh giúp đỡ về điều gì, nhưng sẽ sớm tìm ra, ngay sau khi giải quyết xong tình huống hiện tại. Đến lúc phải cho vị cựu đại sứ này biết chính xác vị trí của anh.
“Chúng tôi sẽ kết hôn,” anh nói trong khi vẫn tiếp tục chăm chú nhìn Barrie, khi anh cắt ngang lời giải thích của vị đại sứ về việc tại sao lại tốt đẹp cho cả hai nếu anh rời khỏi đây ngay lập tức. Giọng nói cứng rắn của anh, cái mà thường xuyên ra lệnh đòi hỏi sự chú ý ngay lập tức của một đám chiến binh thiện chiến nhất thế giới, đã cắt ngang không hề thương tiếc lời giải thích đầy vẻ kẻ cả của Lovejoy.
Vị đại sứ sững sờ, vẻ hoảng loạn lướt trên khuôn mặt ông. Rồi ông cũng nói, “Đừng có lố bịch như vậy,” giọng căng thẳng. “Barrie không bao giờ lấy một lính thuỷ người cho rằng mình đặc biệt chỉ bởi vì anh ta là một tên ám sát được đào tạo.”
Đôi mắt điềm tĩnh của Zane chuyển từ Barrie sang bố cô và chuyển thành lạnh lẽo như băng, màu xanh chuyển thành màu xám càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo chết người. Lovejoy vô thức lùi lại một bước, da mặt ông trở nên trắng bệch.
“Barrie, em sẽ cưới anh chứ?” Zane hỏi một cách thong thả trong khi vẫn tập trung nhìn chăm chăm Lovejoy.
Cô liếc nhìn anh rồi nhìn bố, người đang căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô.
“Vâng,” cô trả lời trong khi đầu óc cô hoạt động. Zane. Cô không biết phép mầu nào đã đưa anh đến đây, nhưng cô đã quá tuyệt vọng đến nỗi cô sẵn sàng cưới anh kể cả cô có không yêu anh. Zane là một SEAL; nếu có ai đó có thể giữ cho cô an toàn khỏi những kẻ thù giấu mặt thì đó phải là Zane. Cô đang mang trong mình giọt máu của anh và rõ ràng khả năng đó chính là lý do đã khiến anh đến Virginia để tìm cô. Anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Cô muốn anh quan tâm đến cô cũng sâu sắc như cô quan tâm đến anh, nhưng bây giờ cô sẵn lòng chấp nhận những gì có thể. Cô biết rằng anh bị hấp dẫn bởi cô nếu không cô đã không có thai.
Cô sẽ cưới anh và rồi cùng với thời gian anh sẽ dần dần yêu cô.
Bố cô nao núng trứơc câu trả lời của cô, quay lại phía cô, ông van nài, “Con yêu, con không muốn cưới một người như anh ta mà. Con luôn luôn có những thứ tốt nhất, và anh ta không thể cho con những thứ đó.”
Nhún vai, cô nói, “con sẽ cưới anh ấy - càng sớm càng tốt.”
Nhìn thấy vẻ cứng đầu, kiên quyết trong biểu hiện của cô, bố cô quay lại nhìn Zane. “Anh sẽ không có một đồng xu nào từ gia tài thừa kế của nó đâu,” ông nói vẻ cay độc.
“Bố,” cô hét lên thực sự sốc. Cô có tiền riêng của mình, thừa kế từ mẹ và ông bà ngoại, nên cô không phải lo lắng về việc nghèo túng nếu ông thực sự thực hiện lời đe doạ của mình; nên lời đe doạ của ông chỉ là cách ông cố gắng thực hiện để phá hoại tương lai của cô với Zane bằng thái độ làm cô tổn thương và đau đớn mà thôi.
Zane nhún vai. “Tốt thôi,” anh nói với vẻ nhẹ nhàng giả tạo. Barrie nghe thấy cứng rắn đáng sợ ẩn sâu dưới giọng nói có vẻ điềm tĩnh, hoà nhã ấy. “Làm bất kỳ điều gì ông muốn với đống tiền của ông, tôi không cần. Nhưng ông là một kẻ ngu ngốc nếu ông nghĩ rằng ông có thể giữ rịt cô ấy bên cạnh mình suốt cuộc đời. Ông có thể hành động như một kẻ đần độn ngu ngốc và đối xử lạnh nhạt với các cháu ngoại của ông nếu ông muốn, nhưng chẳng có gì trong những điều ông nói và làm có thể thay đổi được điều gì cả.”
Lovejoy đứng như trời trồng, gương mặt ông nhăn lại vì đau đớn. Nỗi đau đớn làm mắt ông thẫm lại khi ông nhìn con gái. “Đừng làm thế,” ông cầu xin, giọng run run.
Bây giờ đến lượt cô nhăn mặt, bởi vì bất chấp tất cả mọi thứ, cô ghét việc làm ông đau đớn. “Con có thai,” cô thì thầm, đứng thẳng người lên để chống lại những điều tổn thương mà ông có thể sẽ nói. “Và chúng con sẽ cưới nhau.”
Ông quay ngoắt lại, sửng sốt vì thông báo của cô. Cô đã nghĩ rằng khuôn mặt của ông không thể trắng bệch hơn nữa, vậy mà mặt ông trắng bệch lại không còn một giọt máu. “Cái gì?” ông rên lên. “Nhưng - nhưng con nói là con không bị cưỡng bức mà.”
“Cô ấy không bị cưỡng bức,” Zane nói. Vẻ dịu dàng đầy sở hữu trong giọng nói của anh.
Đôi mắt họ gặp nhau. Barrie mỉm cười dịu dàng với anh. “Con không bị cưỡng bức,” cô xác nhận, và bất chấp tất cả, đột nhiên, khuôn mặt cô ửng đỏ vì e thẹn.
Bố không thể nghĩ được bất cứ điều gì để nói. Ông há hốc miệng nhìn họ trong một lúc, không thể nào suy nghĩ được gì trước tình huống đột ngột này. Rồi đột ngột mặt ông đỏ bừng vì giận dữ thay thế cho vẻ trắng bệch. “Mày đồ khốn kiếp! Mày đã lợi dụng nó khi nó yếu đuối-”
Barrie giật mạnh cánh tay ông và kéo lại. “Dừng lại,” cô hét lên, cơ thể mảnh mai của cô cứng lại vì giận dữ. Các giây thần kinh của cô đã bị nát vụn từ sáng nay và sự đối đầu này chỉ khiến cho chúng tệ hơn mà thôi. Sự xuất hiện đột ngột của Zane, mặc dù là điều khiến cô gần như choáng váng vì hạnh phúc, vẫn khiến cho hệ thần kinh của cô bị tổn thương, và cô đã không còn có thể chịu đựng được nữa. “Nếu có ai đó lợi dụng tình thế thì đó chính là con. Nếu bố muốn chi tiết sự việc thì con sẽ nói cho bố biết, nhưng con không nghĩ rằng bố thực sự muốn biết.”
Đầu lưỡi của cô định hỏi ông có phải ông nghĩ ông có thể giữ cô mãi mãi là một trinh nữ, nhưng rồi cô kiềm chế được. Điều đó sẽ quá đau đớn, tổn thương, và một khi cô đã nói ra thì sẽ không có khả năng rút lại được. Ông yêu cô, có lẽ hơi quá đáng; sự sợ hãi mất cô là lý do khiến ông quá đáng như vậy. Và bất chấp mọi thứ cô cũng vẫn rất yêu ông. Nỗi đau đớn làm cô quặn thắt khi cô nhìn ông, mọi sự giả vờ đều biến mất. “Con biết tất cả,” cô thì thầm. “Bố có hiểu không? Con biết hết mọi thứ. Con biết lý do tại sao bố lại quá hoảng loạn mỗi khi con rời khỏi nhà. Con phải đi.”
Ông thở một cách khó nhọc, sự hoảng loạn làm mất đi hoàn toàn sự kiềm chế cuối cùng của ông. Ông không thể chịu đựng được cái nhìn như thiêu đốt của cô liền ngoảnh mặt đi. “Hãy giữ cho nó được an toàn,” ông nói với Zane với một giọng nói khó nhọc và lê bước một cách khó khăn về phía phòng làm việc.
“Tôi cũng định như vậy.” Vậy là khó khăn đã được giải quyết, anh ném cho ông một cái liếc nhìn và rồi nhanh chóng quay sang Barrie. Một nụ cười dịu dàng, đẹp đến đứng tim nở trên môi anh, “Hãy thu xếp hành lý,” anh nói.
Cô nhanh chóng quay về phòng và thu xếp hành lý, cô bỏ qua những chiếc áo ngủ và những bộ quần áo sang trọng chọn những bộ đồ tiện lợi hơn. Bộ váy dài đến đầu gối mà cô đang mặc đủ thoải mái dành cho việc di chuyển, cô mặc thêm một áo choàng. Mọi tế bào trong cơ thể cô thúc giục cô nhanh chóng hoàn thành mọi việc.
Cô kéo lê những chiếc va ly đi ra phía cầu thang. Điều này không cần nhiều nỗ lực, chúng đều có bánh xe, nhưng khi Zane nhìn thấy cô, ngay lập tức anh đứng thẳng người dậy khỏi cánh cửa đang dựa vào, bước một bước hay bậc thang tiến đến chỗ cô, “Đừng có nhấc cái nào cả,” anh ra lệnh, lấy những chiếc va ly ra khỏi tay cô. “Em nên gọi anh mới phải.”
Giọng nói của anh hệt như khi anh sử dụng để ra lệnh cho lính của mình, nhưng Barrie quá lo lắng để tranh cãi với anh về điều đó bây giờ. Anh nhấc bổng cả ba chiếc va ly dễ dàng đến nỗi cô nhìn không chớp mắt. Cô vội vàng bước theo anh. “Chúng ta sẽ đi đâu? đi máy bay hay đi xe ôtô?”
“Las Vegas. Bằng máy bay.”
“Anh đã có sẵn vé máy bay?” cô ngạc nhiên hỏi.
Anh dừng lại và nhìn qua vai, trán nhăn lại. “Tất nhiên rồi,” anh nói và đi tiếp.
Sự chắc chắn và tự tin quá mức của anh làm cô nản chí. Đột nhiên cô tự hỏi, không biết cô đang dấn thân vào cái gì đây. Càng ngày cô càng nhận ra Zane Mackenzie tự chủ và sắt đá đến mức nào đối với bản thân anh và tất cả mọi thứ xung quanh anh. Cô có thể chẳng bao giờ có thể đạp đổ cái bức tường đó. Có lẽ chỉ trừ trên giường. Những ký ức chợt tràn ngập tâm trí cô, làm má cô ửng đỏ. Khi đó anh đã mất kiểm soát, và điều đó thật thật tuyệt diệu, ngoạn mục.
“Máy bay cất cánh lúc mấy giờ?” một lần nữa cô vội vàng bắt kịp anh. “Chúng ta có thời gian để đến nhà băng không? em cần rút một số tiền-”
“Em có thể chuyển nó đến một nhà băng địa phương khi chúng ta về đến nhà.”
Trong khi anh mang hành lý của cô ra chiếc xe thuê mà anh lái đến đây, Barrie đi về phía phòng làm việc và gõ cửa. Không có tiếng trả lời; tuy nhiên cô vẫn mở cửa đi vào. Bố cô đang ngồi bên bàn, đang úp mặt vào tay.
“Tạm biệt bố,” cô nói một cách nhẹ nhàng.
Bố cô không trả lời.
“Con sẽ cho bố biết nơi con đến.”
“Không,” ông nói giọng ông như bị ai bóp nghẹn. “Đừng.” ông ngẩng đầu lên. Đôi mắt ông đầy nỗi thống khổ. “không phải bây giờ. Hãy đợi...đợi một thời gian nữa.”
“Được ạ,” cô thì thầm, cô hiểu điều ông muốn nói. Như thế sẽ an toàn cho cô hơn. Chắc ông nghi ngờ đường dây điện thoại bị nghe lén.
“Con yêu, bố-” ông nghẹn lại. “Bố chỉ muốn con được hạnh phúc - và an toàn.”
“Con biết.” Cô cảm thấy má mình ẩm ướt liền vội vàng gạt đi những giọt lệ đau đớn.
“Anh ta không phải là kiểu người mà bố muốn cho con. SEAL luôn - thôi, không cần thiết nữa.” ông thở dài, “có thể an ta có khả năng giúp con được an toàn. Bố hy vọng là như vậy. Bố rất yêu con, con gái. Con luôn luôn là trung tâm của cuộc đời bố. Con nên biết là bố không bao giờ muốn,” ông dừng lại, không thể kết thúc.
“Con biết,” cô nói. “Con cũng rất yêu bố.”
Cô nhẹ nhàng cánh cửa lại và đứng yên lặng bên ngoài đầu cúi xuống. Cô không nghe thấy tiếng anh đến gần, nhưng đột nhiên Zane đứng ngay bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc của anh vòng quanh eo cô và dìu cô ra xe cùng anh. Anh không hề hỏi gì cả, chỉ mở cửa xe cho cô và giúp cô ngồi vào bên trong, rồi đóng cửa với vẻ dứt khoát, mạnh mẽ và đáng tin cậy.
Cô ngồi một cách căng thẳng suốt quãng đường đi tới sân bay, quan sát hoạt động giao thông quanh mình một cách vô thức.
“Đây là khoảng thời gian riêng tư nhất của chúng ta trong khoảng thời gian tới đây,” Zane nói khi thành thạo lái xe tình trạng giao thông tồi tệ của giờ cao điểm. “Tại sao em không nói cho anh biết có chuyện gì đang xảy ra đi?” Anh vừa đeo vào một cặp kính râm và đôi mắt của anh hoàn toàn được che đậy dưới cái nhìn của cô, nhưng cô không cần nhìn chúng để có thể đoán ra được đôi mắt đó điềm tĩnh, lạnh lùng và lạnh nhạt đến mức nào.
Cô hếch cằm lên nhìn thẳng về phía trước, và cân nhắc có phải cái cách mà anh đề nghị là một lời ra lệnh hay không. Điều này thật chẳng dễ dàng gì, nhưng anh phải được biết mọi thứ. Cô cần sự bảo vệ của anh, ít nhất trong khi cô vẫn đang còn mang trong mình giọt máu của anh. Anh sẽ không thể hoàn toàn cảnh giác cho đến khi anh biết được thực chất của sự đe doạ là ở đâu. Cô cần phải thành thật với anh. “Em muốn anh biết rõ rằng - một trong những lý do mà em đồng ý cưới anh là em cần được bảo vệ, và anh là SEAL. Nếu có chuyện gì đó... nguy hiểm... xảy ra, anh biết cách làm thế nào để giải quyết cho thoả đáng.”
“Nguy hiểm, như thế nào?” anh hỏi vẻ đầy thực tế, gần như vô tư, chẳng hề lo lắng. Cô cho là, với nghề nghiệp của anh, nguy hiểm là một điều gì đó quá bình thường đối với anh, nó là một thói quen hơn là một ngoại lệ, một điều đặc biệt.
“Em nghĩ bọn bắt cóc có thể thử lại một lần nữa. Và bây giờ em không chỉ còn phải lo lắng cho mỗi mình mình nữa.” Vô thức cô đưa tay lên bụng theo cái cách đầy bản năng mà những người phụ nữ mang thai chạm vào để đảm bảo rằng đứa con đang lớn dần của mình được hoàn toàn an toàn. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, bình tĩnh quan sát dòng xe lưu thông đằng sau và xung quanh họ. Sau một lúc cân nhắc, anh đi thẳng vào vấn đề chính. “Em đã trình báo với cảnh sát hoặc FBI chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao chưa?”
“Bởi vì em nghĩ rằng bố em có thể liên quan đến,” cô nói, gần như bị nghẹn giọng.
Một lần nữa anh kiểm tra gương chiếu hậu. “Liên quan theo cách nào?”
Giọng anh nói cực kỳ lạnh nhạt. Cô nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, cố gắng giữ sự kiềm chế. Nếu anh dễ dàng tự kiềm chế được thì cô cũng vậy cô cũng có thể làm được. Cô cố gắng giữ giọng của mình điềm tĩnh. “Lý do bắt cóc em không phải vì tiền chuộc, nên chắc cái chúng muốn là thông tin từ bố em. Em không thể nghĩ về lý do nào khác cả.”
Anh im lặng trong một lúc, khéo léo điều khiển xe lách qua một loạt xe khác. Cô có thể hình dung ra cái đầu lạnh lùng, điềm tĩnh, đầy logic của anh đang phân tích vấn đề và tính toán các giải pháp. Cuối cùng anh lên tiếng, “Bố em chắc chắn là có liên quan đến vấn đề nay nhưng cũng có thể bản thân ông đã đến chỗ FBI. Em nên được đưa đến một chỗ an toàn và được bảo vệ bởi một rừng đặc vụ.”
Anh đi đến chính xác cái kết luận mà cô đã có. Nhưng điều đó cũng chẳng làm cho cô cảm thấy khá hơn. “Từ khi hai bố con trở về Virginia, bố em trở nên không thể tưởng tượng nổi. Ông không muốn em đi ra khỏi nhà một mình, và ông kiểm tra tất cả các cuộc gọi. Ông thường xuyên che chở bảo vệ em, nhưng chưa bao giờ đến mức như thế này. Đầu tiên em nghĩ ông ấy chỉ là phản ứng quá thái một chút thôi bởi vì những gì xảy ra ở Athens, nhưng khi em nghĩ đi nghĩ lại, em nhận ra rằng mối đe doạ vẫn còn hiện hữu. Em đã chuẩn bị tinh thần cho việc chốn đi tối nay và biến mất một thời gian.”
Nếu Zane đợi chỉ một ngày nữa thôi, thì cô đã ra đi. Anh sẽ không có cánh nào tìm ra được nơi cô ở, và cô sẽ không có cách nào để có thể liên lạc được với anh. Nước mắt dàn dụa trên mặt cô khi nghĩ đến điều đó, ôi chúa ôi, suýt chút nữa thì mọi việc đã thành ra như thế.
“Giữ chặt nhé,” anh nói và giật mạnh tay lái sang bên phải, cắt ngang một giòng xe cộ và rồi rẽ sang một hướng khác. Bánh xe nghiến mạnh trên đường, mặc dù anh đã cảnh báo, cô may mắn mới kịp xiết chặt dây an toàn trước cú giật mạnh.
“Có chuyện gì thế?” cô hét lên, cố gắng ngồi thẳng dậy.
“Có vẻ như chúng ta có bạn đi cùng. Anh không muốn mắc phải sai lầm, không thể mạo hiểm được.”
Giật mình, Barrie quay ngược lại nhìn về phía sau, cô gắng một cách vô vọng quan sát xem có ai trông quen thuộc hoặc là bất cứ phương tiện nào có vẻ muốn vượt qua một đám xe cộ để theo sau họ. Mọi việc có vẻ bình thường.
“Hai người da trắng, khoảng 30 đến 40 tuổi, cả hai đều đeo kính đen,” Zane nói không hề có chút nhấn giọng nào cả như thể anh đang quan sát một đám mây trên trời vậy. Cô nhớ lại sự điềm tĩnh phi thường này là cái vốn có của anh. Ở Bengazi, tình thế càng căng thẳng, anh lại càng điềm tĩnh, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào cả. Nếu anh phải hành động như vậy, thì anh hoàn toàn chắc chắn họ bị theo đuôi. Bụng cô quặn thắt và đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn. Nghi ngờ rằng mình có thể đang gặp nguy hiểm là một việc, còn việc xác nhận chắc chắn về điều đó là việc khác, nó đáng sợ hơn nhiều.
Đột nhiên những lời nói của anh thoáng qua đầu cô, “da trắng.” cô lặp lại. “Nhưng-” cô dừng lại, đột nhiên mọi việc trở nên trở nên rõ ràng, hợp lý. Khi mà cô theo tiềm thức tìm kiếm những người Libyan, cô quên mất là vụ này còn dính dáng cả đến Mack Prewett và quân của anh ta, với tầm ảnh hưởng của anh ta, cô chắc chắn phải nghi ngờ tất cả mọi người không chỉ mình người Trung Đông. Người da đen, người da trắng hoặc có thể là người Châu á, cô không thể tin tưởng được bất kỳ ai - ngoại trừ Zane.
“Vì chúng đã biết được chúng ta ở trên xe này rồi, chúng ta phải bỏ chiếc xe này thôi.” Zane ngoặt sang một con đường khác lần này thì nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn chẳng hề có xin đường hay chậm lại một chút nào cả như bình thường cả. “Anh sẽ gọi một cuộc điện thoại và chiếc xe sẽ được quan tâm đến. Chúng ta sẽ đi taxi đến sân bay.”
Cô không hỏi anh sẽ gọi cho ai; khu vực này đầy những khu quân sự với đủ kiểu quân chủng.
“Dù thế nào đi nữa bọn chúng có thể có khả năng tìm thấy em,” cô đột nhiên nói, nghĩ đến chiếc vé mang tên cô.
“Đúng là vậy. Nhưng cũng mất một thời gian, và chúng ta sẽ có khoảng thời gian nhất định.”
“Có thể không.” cô cắn môi. “Em nghe lén được bố nói chuyện với Mack Prewett sáng nay. Mack là điệp viên CIA, phó chỉ huy CIA ở Athens. Bố nói với anh ta rằng bố muốn mọi việc phải được kết thúc, rằng bố không bao giờ muốn em bị dính dáng vào như thế này.”
Zane nhíu mày, “Anh hiểu rồi.”
Cô đoán là anh hiểu. Nếu bố cô làm việc với CIA về các vấn đề hợp pháp, ông đã có thể có khả năng bảo vệ được cô thông qua những kênh hợp pháp. Sự dính líu của Mack vào vụ này đã thay đổi nhiều thứ. Anh ta có thể truy cập được vào những thông tin mà người bình thường không thể. Mặc dù CIA không chính thức hoạt động trong nội địa nước Mỹ, nhưng ảnh hưởng rộng lớn của họ thì chỗ nào cũng chạm tới được. Nếu Mack muốn biết được thông tin cô đã bắt chuyến bay nào, ở phi trường nào, đến phi trường nào, anh ta sẽ biết được thông tin đầy đủ trong vòng vài phút.
“Nếu chúng đủ tinh nhạy để nhìn thấy được biển số xe, thì chúng sẽ nhanh chóng có được tên tuổi của anh,” anh nói. “Còn nếu chúng không nắm được biển số xe thì chúng sẽ không có đầu mối nào về nhân dạng của anh. Cả hai cách thì cũng đều quá muộn để lo lắng về nó rồi. Chúng có hay không cũng không cần phải thay đổi kế hoạch của chúng ta. Chúng ta sẽ vẫn bắt chuyến bay đến Las Vegas và sẽ bỏ rơi chúng ở đó, ít nhất là trong một khoảng thời gian nhất định.
“Làm thế nào mà chúng ta có thể đánh lừa được chúng đây? Nếu Mack có thể truy cập được vào hồ sơ của anh...”
“Anh đã từ chức và rời khỏi quân đội rồi. Anh không còn là SEAL nữa.”
“Ôi,” cô ngây ra. Cô sẽ phải gắng sức điều chỉnh để thay đổi môi trường một lần nữa. Cô đã hình dung và chuẩn bị về mặt tinh thần cho cuộc sống với vai trò là một người vợ của một quân nhân, với sự di chuyển thường xuyên. Đó chắc chắn là một cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với cuộc sống ở đại sứ quán, ở một cấp độ hoàn toàn khác. Bây giờ cô chợt nhận ra rằng cô không hề có một ý niệm nào về cuộc sống mà họ sẽ trải qua.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” cô hỏi.
“Anh nhận công việc của một cảnh sát trưởng ở một hạt ở Nam Arizona. Vị cảnh sát trưởng cũ chết ở văn phòng, nên thống đốc đã bổ nhiệm anh hoàn thành nốt nhiệm kỳ của ông ta. Còn hai năm nữa cho đến khi có cuộc bầu cử mới, nên chúng ta sẽ ở Arizona ít nhất hai năm, hoặc là hơn nữa.”
Cảnh sát trưởng. Đây rõ ràng là một sự ngạc nhiên lớn, và cái cách quá tự nhiên, thoải mái mà anh dùng để thông báo về nó chỉ càng khiến cô cảm thấy không thực, khó nắm bắt. Cô cố gắng trở lại tập trung vào những vấn đề chính yếu. “Công việc của anh là gì không quan trọng,” cô nói cố gắng ra vẻ cho giọng càng đều đều càng tốt, “kỹ năng của anh mới là cái đáng nói đến.”
Anh nhún vai và vòng xe vào một khu đỗ xe. “Anh hiểu.” Giọng anh thẳng thừng, không cảm xúc. “Em đồng ý lấy anh bởi vì em nghĩ anh có khả năng bảo vệ em. Anh hạ cửa sổ xe và cúi xuống để lấy một chiếc vé từ quầy tự động. Thanh chắn nâng lên và anh lái xe qua.
Barrie xoắn xoắn những ngón tay vào nhau. Cảm giác hạnh phúc lúc ban đầu đã tan mất nhường chỗ cho nỗi lo sợ. Đúng là Zane đã tìm đến cô, và hỏi cô cầu hôn cô, nhưng có lẽ cô đã nhầm lẫn về sự cuốn hút, hấp dẫn giữa họ. Cô cảm thấy chênh vênh và mất cân bằng. Zane không có vẻ gì là hạnh phúc khi nhìn thấy cô, nhưng rõ ràng là cô đã đưa đến cho anh một vấn đề lớn, khó khăn. Anh phải trở thành một người cha, một người chồng trong bất ngờ, và trên hết anh phải bảo vệ vợ con mình khỏi một kẻ thù vô danh. Anh cũng chưa hôn cô, nghĩ đến điều đó nước mắt cô lại muốn rơi ra, và cô cảm thấy ngạc nhiên với chính mình về việc có thể nghĩ đến những điều như vậy trong tình cảnh hiện nay. Nếu anh đúng về việc có ai đó theo sau họ, thì nguy hiểm còn ở gần hơn nhiều so với sự sợ hãi của cô. Làm thế nào mà cô lại đi lo lắng về lý do anh cưới cô lúc này? Xét cho cùng sự an toàn của con là một trong những lý do cô cưới anh. “Em muốn anh bảo vệ con chúng ta,” cô nói. “Có nhiều lý do khác nhưng đó vẫn là lý do chính.” Cảm giác của cô đối với anh là điều bí mật mà cô muốn giữ riêng cho mình, cô không muốn mạo hiểm nói điều đó ra có thể nó sẽ ảnh hưởng đến an toàn của con cô.
“Em đúng, đó là việc quan trọng nhất.” Anh hơi liếc nhìn cô khi lái xe vào chỗ đậu. “Anh sẽ không để ai làm hại em và con.”
Anh bước ra khỏi xe sau khi nói ngắn gọn, “Đợi ở đây,” và bước về phía có chiếc điện thoại công cộng. Khi đến được chỗ điện thoại, anh vội vàng nhấn một loạt số, rồi quay lại để có thể quan sát cô và chiếc xe trong khi anh nói chuyện.
Barrie cảm thấy nôn nao khi cô nhìn về phía anh. Cô thực tế là sắp cưới người đàn ông này. Anh nhìn còn cao lớn hơn trong trí nhớ của cô, gầy hơn một chút, mặc dù bờ vai của anh thật rộng. Mái tóc màu đen của anh có dài hơn chút ít, cô nghĩ. Ngoại trừ việc hơi gầy đi một chút, anh chẳng có dấu hiệu gì của người bị bắn gần chết chỉ mới hai tháng trước thôi. Sự dẻo dai và bền bỉ của anh thật đáng ngạc nhiên. Con người anh thật đáng ngạc nhiên, kinh ngạc đến đáng sợ. Làm sao cô lại quên mất điều đó? Cô chỉ nhớ nhiều về sự quan tâm của anh, đam mê của anh, sự quan tâm dịu dàng của anh dành cho cô; nhưng anh chỉ bằng tay không, không vũ khí mà đã có thể giết tên lính gác đó. Trong khi cô nhớ về khả năng đáng sợ của anh và dự định dùng nó cho phục vụ cho lợi ích của riêng cô, cô đã quên mất rằng sự đáng sợ của anh là một phần nổi bật trong con người anh, không phải là một năng lực mà cô có thể gọi đến khi cô cần và cất đi vào một góc nào đó khi sự cần thiết qua đi. Cô phải đối với phần này của con người anh như những phần bình thường khác và chấp nhận bản thân anh như anh vốn có. Anh không phải và không bao giờ có thể là một con mèo nhà đã thuần hoá.
Cô thích mèo nhà, nhưng cô không muốn anh giống như vậy, cô chợt nhận ra điều đó.
Cô lại cảm thấy nôn nao, lần này là vì phát hiện về bản thân cô. Bây giờ cô cần được an toàn, bởi vì đứa con nhưng cô không muốn vĩnh viễn được bao bọc, che chở và bảo vệ. Cái chương đáng sợ ở Benghazi đã dạy cho cô biết rằng cô là người dẻo dai và giỏi giang hơn cô từng nghĩ, cô chưa từng hình dung mình có những phẩm chất đó trước đây. Bố cô chắc chắn sẽ đồng ý ngay nếu cô cưới một người nào đó tương lai sẽ trở thành đại sứ, nhưng đó không phải là cái mà cô muốn. Cô muốn có điều gì đó hoang dại và cuồng nhiệt hơn cho cuộc sống của mình, và Zane Mackenzie chính là điều đó. Ngoài khả năng kiềm chế, kiểm soát đến đáng ghét ra, anh còn là một người dữ dội, mãnh liệt và chưa được thuần hoá. Anh không phải là một vệt hoang dã mà anh chính là trung tâm của sự hoang dã.
Sự căng thẳng giữa bọn họ làm cô phát điên lên. Cô đã mơ về việc anh đến tìm cô và ôm chặt cô vào vòng tay anh, vậy mà khi cô mở cửa cho anh hôm nay cho đã hy vọng, chờ đợi như một con ngốc rằng giấc mơ của cô sẽ trở thành hiện thực. Thực tế thật phức tạp hơn nhiều so với những giấc mơ.
Sự thật là, họ mới chỉ biết về nhau cộng lại có khoảng 24 giờ, và phần lớn trong đó đã hai tháng trước. Trong khoảng thời gian đó họ đã làm tình một cách đầy đam mê, nóng bỏng, và anh đã khiến cô mang thai nhưng thời gian vẫn chỉ là vậy.
Có lẽ anh đang dính dáng đến một người khác, nhưng ý thức trách nhiệm đã khiến anh tìm kiếm cô và kiểm tra xem những cuộc làm tình của họ có để lại hậu quả gì không. Anh chắc sẽ làm như vậy, cô nghĩ anh có thể quay lưng lại một người bạn gái thậm chí có thể là một vị hôn thê, để đảm đương trách nhiệm với đứa con của mình. Một lần nữa cô lại đâm đầu vào một bức tường mù mờ; cô không biết gì về cuộc sống riêng tư của anh, cô không biết gì về gia đình anh, nơi anh sống. Có thể anh nghĩ rằng không thèm quan tâm đến anh dù chỉ một chút để tìm hiểu về tình hình của anh, kiểm tra xem anh sống hay chết.
Anh đang quay lại xe, sải chân của anh thật uyển chuyển và mạnh mẽ như cô vẫn nhớ, những bước đi tĩnh lặng của loài báo, khuôn mặt anh bình thản bất chấp nỗ lực của cô để đọc thấy biểu lộ trên khuôn mặt anh.
Anh mở cửa và ngồi vào tay lái. “Xe sẽ đến đây trong vài phút nữa.”
Cô gật đầu, nhưng tâm trí cô lại bị choán ngập bởi mớ bòng bong diễn ra giữa họ. Trước khi mất hết can đảm, cô nói với anh một cách điềm tĩnh. “Em đã cố tìm anh. Họ đã đưa em về Athen ngay lập tức, trong khi anh vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật ấy. Em đã cố liên lạc với anh, cố tìm hiểu xem anh còn sống hay không, anh có phục hồi tốt không, bệnh viện nào anh đang nằm điều trị - mọi thứ. Cha em nhờ Chỉ huy Lindley chặn mọi hướng điều tra của em. Cha có nói rằng anh khỏe, nhưng đó là tất cả những gì em có thể biết.”
“Anh cũng đoán như vậy. Anh đã thử gọi cho em ở đại sứ quán vài tuần sau khi kết thúc nhiệm vụ. Những cuộc gọi đó được chuyển thẳng đến cho cha em.”
“Ông không hề nói là anh gọi.” Cô nói, sự tức giận và nỗi đau đớn thân quen lại quặn bên trong cô. Từ lúc bị buộc phải rời khỏi Montgomery, chúng trở thành hai cảm xúc chính trong cô. Vậy là anh có cố liên lạc với cô. Trái tim cô như rộn ràng thêm một chút. “Sau khi về đến nhà, em đã cố tìm anh lần nữa, nhưng Hải Quân không chịu nói cho em bất cứ điều gì.”
“Đội chống khủng bố là tối mật.” Giọng anh thật lơ đãng; anh đang nhìn qua kính khi có một chiếc xe khác chầm chậm chạy ngang qua họ để tìm chỗ đậu xe.
Cô ngồi im, thần kinh lại bị đánh động, cho đến khi chiếc xe đó mất hút khỏi bờ dốc đi lên tầng tiếp theo.
“Em xin lỗi.” Cô nói, sau vài phút yên lặng. “Em biết em đang khiến anh chịu nhiều rắc rối.”
Anh trao cho cô cái nhìn không thể đọc được, đôi mắt anh thật sáng và xanh biếc. “Anh sẽ không có mặt ở đây nếu như anh không muốn.”
“Anh có bạn gái không?”
Lần này cái nhìn anh trao cho cô dài đến nỗi để mặt cô ửng đỏ cả lên và cô phải cố tập trung chú ý vào hai bàn tay mình, lúc này đang vặn xoắn trên đùi cô.
“Nếu anh có, anh đã không làm tình với em.” Cuối cùng anh trả lời.
Ôi, trời ơi! Cô bặm môi. Chuyện này đi từ xấu đến tồi tệ. Anh lại càng ngày càng trở nên khó hiểu, giống như là đối thoại ngầm thoáng qua giữa họ khi anh lên tiếng cầu hôn với cô chưa bao giờ hiện hữu. Bao tử cô quặn lại, và cảm giác trở nên nóng bỏng quét ngang qua cô một cách thình lình.
Cô nuốt vào một cách khó khăn, cầu cho cơn ói mửa, được kiềm lại khá tốt từ sáng đến giờ, đừng có xuất hiện một cách không mong muốn trong lúc này. Chỉ vài giây sau, cô gần như là bò ra khỏi xe, nhìn ngó xung quanh một cách điên cuồng để tìm kiếm một cái toilet. Chúa ơi! Không biết cái chỗ đậu xe này có toilet hay không?
“Barrie?” Zane đã ra khỏi xe, sải bước đến bên cô. khuôn mặt rám nắng của anh đầy cảnh giác. Cô có cảm giác anh định hạ đầu cô xuống thấp tuy vậy cô còn chưa chọn được chỗ để ói.
Cầu thang? Thang máy? Cô nghĩ rằng có người và bỏ cả hai phương án trên. Chỗ hợp lí nhất là ngay tại đây, trên sàn xi măng này. Nhưng mọi sự cảnh vẻ trong cô phản đối ý kiến này. Tuy nhiên bao tử cô lại có ý khác. Và cô phải bịt chặt miệng ngay khi Zane đụng vào cô.
Cặp mắt nhạy bén của anh dịu đi với sự thấu hiểu. “Ở đây”, anh nói, đưa tay đỡ lấy cô. Thanh rào chắn bên ngoài tầng đậu xe bằng tường xi măng cao đến thắt lưng, và đấy là nơi Zane nhanh nhẹn đưa cô đến. Cô chần chừ một lúc, kinh hoàng với ý nghĩ cô sẽ ói vào ai đó đang đi phía dưới, nhưng anh kìm chặt cô, và bao tử cô không thể chờ thêm được nữa. Anh giữ lấy cô khi cô nhoài người qua bức tường và không ngăn được mình nôn ra.
Cô rùng mình khi cơn buồn ói qua đi. Điều an ủi duy nhất cô biết, đó là khi cô mở mắt ra cô không thấy gì dưới ba tầng nhà ngoài một con đường nhỏ. Zane giữ lấy cô, để cô tựa vào người anh, lau khuôn mặt đầy mồ hôi của cô bằng khăn tay, sau đó đưa khăn tay cho cô để cô có thể lau miệng mình. Cô cảm thấy bị thiêu đốt vì sự xấu hổ. Sự dạy dỗ khắt khe ở ngôi trường tại Thụy Sĩ không hề đề cập tới chuyện một quí cô nên làm gì sau khi ói ở nơi công cộng.
Và rồi cô nhận ra anh đang vỗ về cô, giọng anh trầm và thì thầm hầu như khó nhận thấy khi anh hôn nhẹ lên trán, lên tóc cô. Một bàn tay khỏe mạnh xoa nhẹ quanh bụng cô như thể bao bọc cho đứa con của mình. Đầu gối cô mềm như bún, vì vậy cô cho phép mình tiếp tục dựa vào vào anh, để đầu cô ngả vào vai anh.
“Thoải mái đi cưng.” Anh thì thầm nho nhỏ, một lần nữa nhẹ hôn lên trán cô. “Em tự mình quay trở lại xe được chứ, hay em muốn anh bồng em?”
Cô chưa thể tập trung ý nghĩ mình đủ để cho anh một câu trả lời mạch lạc. Sau không hơn một giây, anh hiển nhiên nghĩ rằng anh đã cho cô đủ thời gian quyết định, vì vậy mà anh quyết định thay cho cô bằng cách bế cô lên trên tay mình. Chỉ bằng vài bước chân dài, họ đã trở lại xe. Anh quì xuống và cẩn thận đặt cô vào chỗ ngồi, nâng chân cô vào trong xe rồi kéo vạt váy xuống che phủ chân cô. “Em có muốn thứ gi đó để uống không? Thức uống nhẹ nhé?”
Một thứ gì đó lạnh lạnh chua chua nghe có vẻ thật tuyệt. “Không cafein.” Cô xoay xở nói.
“Em sẽ không rời khỏi tầm mắt anh nhiều hơn khoảng 20 giây, nhưng cứ để mắt đến những chiếc xe đi ngang qua, và cứ nhấn còi nếu có bất cứ điều gì làm em sợ.”
Cô gật đầu và anh khóa cửa xe để cô lại bên trong cái kén của sự yên tĩnh. Cô cũng muốn một chút khí trời nhưng cô cũng hiểu tại sao cô không nên đứng bên ngoài xe, quá lộ liễu để bị quan sát và trở thành mục tiêu. Cô tựa đầu ra sau và nhắm mắt lại. Cơn buồn nôn đã nhanh chóng biến mất như khi nó xuất hiện, dù vậy cô vẫn cảm giác như bên trong bụng mình bị đông lại. Cô mệt mỏi, buồn ngủ và một chút sửng sốt với sự dịu dàng thình lình của anh.
Dù đáng ra cô không nên ngạc nhiên, cô nghĩ. Cô đang mang trong bụng đứa con của anh. Và có khả năng rằng chính xác đó mới là những gì khiến anh tìm kiếm cô. Ngay khi anh nhận thấy cô bị ói mửa hành hạ, một trạng thái trực tiếp biểu thị tình trạng thai nghén hiện giờ của cô, để mà khẳng định rằng, anh không thể hiện gì khác ngoài sự quan tâm dịu dàng dành cho cô và một lần nữa lại khẳng định khả năng quyết đoán nhanh gọn của anh trong tình trạng khẩn cấp.
Tiếng gõ nhẹ lên kính khiến cô giật mình, bởi vì cô đang trong tình trạng buồn ngủ, cô không nghĩ rằng anh đã đi đủ lâu để hoàn tất nhiệm vụ của mình. Nhưng cái lon màu xanh chứa thứ chất lỏng đông sền sệt trên tay anh khiến cô cảm thấy muốn dữ dội cái thức uống đó. Cô mở cửa xe, không làm gì khác ngoài việc chộp lấy cái lon từ tay anh ngay cả trước khi anh ngồi vào đằng sau tay lái. Cô mở nắp lon nghe đánh bốp và uống một cách tham lam ngay lúc anh đóng cửa xe.
Khi cái lon hết sạch, cô tựa người ra sau với sự hài lòng rõ rệt. Cô nghe thấy tiếng cười trầm rõ ràng là cố nén lại của anh và cô quay đầu sang phía Zane rồi thấy được ánh nhìn đầy thích thú của anh với chút gì đó nóng bỏng hoang dại trộn lẫn trong ánh nhìn ấy. “Đây là lần đầu tiên mà việc nhìn một phụ nữ uống nước giải khát khiến anh trở nên cứng nhắc như vậy. Em có muốn cái gì khác không? Anh sẽ cố gắng làm chủ mình, nhưng cái thứ hai bao giờ cũng khó kiềm chế hơn.
Barrie trợn tròn mắt. Má cô đỏ bừng, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô nhìn xuống đùi anh. Anh đang nói thật. Lạy Chúa lòng lành, đã bao giờ anh không nói sự thật chưa nhỉ! Bàn tay cô nắm chặt lại với nhu cầu được chìa ra và vuốt ve anh. “Bây giờ thì em không khát.” cô nói, giọng khàn hơn bình thường. “Nhưng em sẵn sàng cho anh cái thứ hai nếu anh muốn.”
Sự trêu trọc từ từ biến mất khỏi mắt anh, để lại duy nhất sức nóng đằng sau. Anh đang với tới cô thì đột ngột quay phắt đầu lại, anh đổ dồn sự chú ý đến một chiếc xe khác đang chạy đến. “Xe của chúng ta đây rồi,” anh nói, một lần nữa giọng anh trở nên lạnh lẽo và vô cảm.