Mad Love: Hoa Quỳnh Đen

Chương 3: Mùi nguy hiểm



Một năm sau.

Moskva, nước Nga.

Tích tắc….tích tắc…

00:00 a.m

Nửa đêm, không gian vì thế mà vô cùng yên tĩnh. Đêm lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng sáng tỏ cũng mang theo thứ ánh sáng lành lạnh.

Ánh trăng chiếu những tia sáng vàng qua các kẽ lá, soi xuống mặt đường như muôn vàn hạt ngọc nhỏ.

Những ngôi sao lấp lánh lúc ẩn lúc hiện tạo cho bầu trời một vẻ đẹp huyền bí, mờ ảo.

Tòa lâu đài được thiết kế như trong những câu chuyện cổ tích, đứng ngạo nghễ trong đêm tối.

Trong căn phòng tối, tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian vô cùng tĩnh mịch.

Một bóng dáng cao lớn lạnh lùng phản chiếu ngược trên nền đá cẩm thạch trơn bóng.

Dưới ánh trăng sáng tỏ cùng ánh sáng rọi ra từ ngọn đèn le lói, bóng hình vốn đã cao lớn của hắn như càng được kéo dài ra.

Ánh sáng mờ ảo chiếu trên gương mặt đẹp như tượng tạc của người đàn ông. Hắn có dáng người vô cùng hoàn mỹ, thân hình chuẩn hơn cả người mẫu Tây phương, chiếc cằm kiêu căng lạnh như băng lộ ra trong ánh sáng nhạt ban đêm.

Bộ âu phục được đặt may riêng, từng đường kim mũi chỉ được may vô cùng tỉ mỉ thể hiện khí chất quý tộc lạnh lùng, ánh mắt hắn khẽ khép hờ, gương mặt bình tĩnh lạnh lùng không thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ những gì.

Hắn đang ngồi vắt chéo chân thưởng thức ly rượu vang đỏ, tay khẽ lắc nhẹ ly rượu. Màu đỏ của rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm vẻ quyến rũ của hắn ta.

Sau một hồi im lặng thì hắn cất giọng nói trầm thấp đủ để người đối diện hắn có thể nghe thấy được.



“Lam Ngữ Yên, em đã bỏ ngoài tai những lời tôi nói!”

Tuy lời nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại rất có uy lực. Nhiệt độ trong căn phòng rộng lớn như giảm xuống thêm mấy độ, khiến cho Lam Ngữ Yên, người đang bị trói chặt tay ở đầu giường khẽ rùng mình.

Cô không ngừng căng thẳng, hơi thở cũng vì vậy mà nặng nhọc hơn.

Người đàn ông đưa ánh mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt màu xanh lục của hắn như thể muốn nuốt chửng linh hồn của người đối diện.

Đôi mắt xinh đẹp của Lam Ngữ Yên không hề che dấu mà biểu hiện rõ sự sợ hãi, cô lắp bắp nói vài tiếng:

“Tôi…tôi…”

Mặc Yến Đình bỏ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay xuống bàn, đôi chân dài duỗi thẳng bước về phía Lam Ngữ Yên đang nằm trên giường co ro đầy sợ hãi.

Hô hấp cô dần trở nên khó khăn hơn bởi trên tay hắn lúc này là một con dao vô cùng sắc bén. Con dao đó bén đến nỗi cô có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao đó.

Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lam Ngữ Yên, bên trong căn phòng dấy lên một tia bất an, thậm chí hơi thở nguy hiểm phát ra từ người hắn như đang lan tràn vào không khí.

Mùi hương nam tính nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn càng làm cho hắn thêm nguy hiểm bội phần. Hắn nhìn cô như nhìn một con mồi sắp bị làm thịt.

Lam Ngữ Yên khẽ rùng mình một cái khi đối diện với đôi mắt màu xanh lục sắc bén của hắn.

Đôi mắt xanh đó như một hồ nước sâu, khi nhìn vào nó, Lam Ngữ Yên mơ hồ cảm thấy có một loại áp lực vô hình đang bủa vây lấy cô...

Mặc Yến Đình khẽ nhếch môi, tiến sát lại nói bên tai cô, cố ý kéo dài giọng nói:

“Tôi nên…giải quyết em thế nào đây. Trực tiếp kéo em ra cho sói ăn…hay là tôi nên cắt đi đôi chân không lời này đây…”

Lời này mà hắn cũng dám nói ra sao?

Hắn ta – đích thực là ma quỷ.



Lam Ngữ Yên khẽ nuốt nước bọt, trán cô bây giờ đã lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt Mặc Yến Đình vẫn dán chặt trên người Lam Ngữ Yên. Con dao trên tay hắn khẽ lướt nhẹ lên đôi chân thon dài, trắng mịn của cô.

Lam Ngữ Yên không dám động đậy, bởi cô sợ, chỉ cần nhích người nhẹ thôi thì cũng đủ làm con dao này cắm sâu vào da thịt cô.

Con dao của hắn lướt từ đầu gối lên đến đùi của cô, rồi hắn chậm rãi lướt nhẹ lên đùi trong của cô.

Tim Lam Ngữ Yên như muốn ngừng đập khi chỉ cần khoảng mười lăm xen-ti-mét nữa là sẽ chạm vào nơi tư mật của cô.

Chẳng lẽ anh ta định dùng con dao này đâm chết mình bằng cách đó à?

Dù hôm nay tôi có chết trong tay anh thì anh cũng phải để tôi chết một cách tử tế chứ! Chết như vậy cũng thật là khó coi!

Đồ biến thái!

Tên khốn này!

Lam Ngữ Yên không ngừng chửi rủa hắn thậm tệ. Tất nhiên là cũng chỉ dám chửi trong lòng thôi chứ cô nào dám chửi hắn thẳng mặt như thế.

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Lam Ngữ Yên, hắn khẽ nâng lông mày, nhìn sâu vào mắt cô. Đôi môi mỏng khẽ cất giọng đầy châm biếm.

“Ha, em đang nghĩ tôi sẽ dùng cách đê tiện như vậy để giết em sao. Nhưng mà…nếu em muốn thì tôi sẽ thành toàn cho em vậy!”

“Không! Không! Tôi không muốn!”

Lam Ngữ Yên vội vàng lắc đầu tỏ ý không muốn.

Bóng hình Mặc Yến Đình dần dần áp sát, gương mặt đẹp tựa như điêu khắc từ từ xích lại gần cô, gần đến độ Lam Ngữ Yên có thể nhìn rõ bóng mình trong đáy mắt hắn.

Hơi thở riêng thuộc về hắn như đang bao trùm lấy cả thân thể cô, không cho phép cô trốn tránh.