Tống Lãng Huy cứ tưởng học kỳ này mình sẽ chỉ đến trường đi học, chọc giỡn thầy Chu với Trần Trác cho qua ngày. Nhưng không ngờ nhà đầu tư thà đổi kịch bản chứ cũng không chịu chờ mãi như thế, Tô Lịch họp với biên kịch hai ngày rồi đưa ra một quyết định hết sức to gan.
Tô Lịch đích thân gọi cho Tống Cảnh, trao đổi những sắp xếp sau này và cách chuyển hướng tình tiết. Tống Cảnh hiểu niềm say mê theo đuổi nghệ thuật của Tô Lịch, nhưng cuối cùng chỉ bảo:
– Lãng Lãng nó gần đủ tuổi trưởng thành rồi, chuyện này tôi vẫn sẽ giao cho nó quyết định, nếu nó không đồng ý thì mong anh lượng thứ.
Tống Lãng Huy tan học về nhà, mặt mày xám xịt vì hôm nay Trần Trác giao nhiều bài tập quá, chưa kể lại còn là môn Hóa mình ghét nhất nữa chứ. Tống Cảnh gọi anh vào phòng làm việc của mình, trình bày thẳng thắn:
– Đạo diễn Tô mới gọi cho bố, ngày mốt sẽ khởi quay lại.
Tống Lãng Huy cũng không ngờ đột ngột thế, anh hỏi:
– Nhanh thế ạ?
Tống Cảnh không giải thích với anh về gút mắc của nhà đầu tư, ném luôn quả mìn cho anh:
– Bây giờ Tề Tô không đóng tiếp được nữa rồi, mà nhà sản xuất cũng không muốn đợi thêm, Tô Lịch cũng không muốn đổi diễn viên, nên đành phải sửa kịch bản. Ý của Tô Lịch là, vai của con sẽ được đổi thành người đồng tính, chú ấy gọi điện thoại cho bố, muốn biết bố có đồng ý hay không. Nhưng bố cảm thấy chuyện này vẫn nên do con quyết định, con cũng đã tới tuổi tự đưa ra lựa chọn rồi.
Tống Lãng Huy thật sự khá sửng sốt, trong đầu có hàng tỉ suy nghĩ lướt vội. Tống Cảnh không nói gì, cho anh thời gian suy ngẫm. Sau một khoảng trầm mặc, Tống Lãng Huy hỏi:
– Nếu con diễn thì có gì xấu không ạ?
Ông nhớ lần cuối mà Tống Lãng Huy tỏ ra mông lung và hoang mang như thế này là hồi năm tuổi anh hỏi tại sao khủng long lại bị tuyệt chủng. Sắc mặt Tống Cảnh hết sức trịnh trọng, ông dùng cách của người lớn để trả lời câu hỏi này:
– Không có gì xấu cả, vấn đề không phải đúng sai, chỉ là sẽ có người không thể chấp nhận được. Đạo diễn Tô cũng nói, bộ phim này mà sửa kịch bản thì thậm chí còn không thể chiếu trong nước.
Câu nói này của bố làm Tống Lãng Huy nhớ mãi. Một lát sau anh trả lời:
– Ngày mốt con sẽ về phim trường.
Hôm sau Tống Lãng Huy đi học mà đầu óc để đâu đâu. Trần Trác tưởng hôm trước mình cho nhiều bài tập quá làm người ta phải thức thâu đêm để làm. Hết tiết thể dục hai đứa cùng đi trả dụng cụ, Trần Trác nói:
– Bài mình giao cho cậu không cần làm gấp đâu, chỉ cần xong trong tuần này là được rồi.
Tống Lãng Huy dòm Trần Trác, những ý niệm và nỗi lòng bối rối hôm trước lại kéo tới. Trần Trác học thể dục xong lấm tấm mồ hôi, tóc mái được cậu vuốt ra sau, để lộ vầng trán ra ngoài. Tống Lãng Huy nghĩ có lẽ mùa hè sắp tới thật rồi, nếu không cũng chẳng nóng thế này. Anh bảo:
– Không có tuần này đâu.
Trần Trác chả hiểu ngô khoai sắn gì:
– Hở?
– Bộ phim lúc trước sẽ khởi quay lại vào ngày mai, mình phải về phim trường.
Lần này đến lượt Trần Trác ngây ra. Có lẽ là gần đây Tống Lãng Huy xuất hiện với tần suất cao và ổn định, nên cậu đã quen với thời gian biểu hai tư sáu giao bài tập, ba năm bảy chữa bài rồi, Trần Trác cắt nghĩa nó thành thói quen. Cậu nhớ những câu khôi hài Tống Lãng Huy nói lúc trước:
– Vậy cậu nhớ về sớm nhé, nhất định phải tham gia kỳ thi cuối kỳ, đừng làm mất mặt sư môn.
Cảm xúc của Tống Lãng Huy được chuyển về tần số bình thường, anh cười thật tươi, không ngờ Trần Trác còn tự cho mình là sư phụ của anh nữa chứ. Rõ ràng anh đã biết cảnh quay sẽ kết thúc vào lúc nào và không có khả năng tự quyết định, nhưng anh vẫn trả lời bằng giọng thề son sắt:
– Chắc chắn rồi.
Trần Trác cúi đầu đếm số vợt, một vài sợi tóc mái trượt về chỗ cũ. Khi cậu đứng dậy, Tống Lãng Huy không biết ma xui quỷ khiến làm sao lại vươn tay giúp cậu vuốt lên.
Lần này Tống Lãng Huy quay về phim trường có một điều khác trước đó chính là tuần nào anh cũng sẽ gọi cho Trần Trác.
Thời gian quay của anh không cố định, nhưng vì đầu hè trời rất nóng nên trưa nào cũng sẽ có hai ba tiếng nghỉ ngơi. Thứ Bảy Trần Trác có lớp đội tuyển, nên Tống Lãng Huy thường gọi vào trưa Chủ Nhật.
Như vậy tổng cộng có năm cuộc điện thoại, kéo dài hơn một tháng, chẳng qua cũng chỉ tán dóc những chuyện ngày thường của nhau mà thôi, trường học và phim trường như là hai thế giới song song vậy. Tống Lãng Huy kể về các diễn viên và đạo diễn, Trần Trác thì nói về Toán Lý Hóa, lần nào hai người cũng nấu cháo tới hai tiếng đồng hồ.
Cho đến cuộc điện thoại cuối cùng, sau khi Tống Lãng Huy kể về những tin hậu trường ở đoàn phim xong, anh bảo:
– … Bây giờ tất cả báo chí đều chưa nhận được tin tức, nhưng thật ra từ khi khởi quay lại thì đạo diễn đã sửa kịch bản rồi.
Mới đầu Trần Trác không chú ý, tưởng là anh chỉ muốn tiết lộ tin tức bí mật gì đó của vai phụ thôi, cho đến khi Tống Lãng Huy nói:
– Từ khi chị Tề Tô không quay được nữa thì thật ra đạo diễn cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, lúc trước kịch bản theo hướng nhẹ nhàng, sau đạo diễn và biên kịch đều tán đồng chuyển nó sang cốt truyện tâm lý nặng nề. Cũng may bộ phim này không phải phim chuyển thể nên có thể tùy ý sửa đổi hướng đi. Trong kịch bản bây giờ thì mình diễn vai người đồng tính.
Tống Lãng Huy dùng từ rất trang trọng, tốc độ nói câu cuối cùng còn nhanh hơn những câu trước. Trần Trác còn đang suy nghĩ về tính hợp lý sau khi sửa đổi, nghe tới câu cuối cùng thì tư duy của cậu xoắn bện vào nhau. Cậu cũng không thể nói “Vậy hả?” như những lần trước mỗi khi anh kể tin hậu trường.
Nhưng Tống Lãng Huy vẫn chưa dừng lại:
– Vì nội dung chuyển sang hướng nhạy cảm nên những phương án dự phòng trước đó đều phải thay đổi lại từ đầu, cũng có thể sẽ không được chiếu trong nước. Đạo diễn nói thà là không chiếu trong nước chứ không muốn quay lại kịch bản cũ. Bên đoàn phim sắp dừng lại để mang đi kiểm duyệt, nếu như thật sự không chiếu được thì đạo diễn sẽ sửa cho thoáng hơn nữa.
– Vai mình diễn yêu thầm giáo viên của mình, cũng chính là nam chính.
– Đạo diễn không muốn làm sơ sài cho nên cảnh hôn sẽ phải hôn thật.
Trần Trác mãi không nói gì. Tư duy của các nghệ thuật gia cao xa đến nỗi không thể dùng nguyên tắc để giải thích được. Đáng lẽ cậu có rất nhiều điều muốn nói với Tống Lãng Huy, trong câu chuyện Tống Lãng Huy kể có vô số từ khóa để cho hai người mở rộng cuộc đối thoại. Nhưng khi mở miệng thì cậu chỉ nói được:
– Ừm, vậy cậu cố gắng hơn nữa nhé.
Trần Trác nghi ngờ Tống Lãng Huy chỉ muốn tự biên tự diễn như vậy thôi, hoặc là anh muốn Trần Trác hiểu cái gì đó. Anh không hề quan tâm đến câu cổ vũ này, tiếp tục nói:
– Thật ra mình căng thẳng lắm, mình chưa hôn ai bao giờ cả, không biết có thể hiện được cảm giác mà đạo diễn muốn hay không. Nhưng cũng may là sắp ngừng quay rồi, mình sẽ có thể tự nghiên cứu. Sắp cuối kỳ rồi, nếu mình không quay lại học thì chắc chắn sẽ làm bẽ mặt sư môn mất thôi.
Từ lúc đó cho đến khi cuộc gọi kết thúc, hầu như Trần Trác không nói được bao nhiêu câu. Cậu nghi ngờ Tống Lãng Huy đang ám chỉ điều gì đó, nhưng cậu lại không thể phỏng đoán được.
Đêm xuống Trần Trác mơ một giấc chiêm bao diễm lệ, người trong mộng có một khuôn mặt điển trai và quen thuộc.
Trần Trác mang máng cảm thấy có ai đó đang ra chỉ thị cho mình, cậu chỉ nghe thấy mỗi hai từ “hôn môi” mà thôi, cứ như thể nếu không hôn thì sẽ không kịp mất, Trần Trác cũng không rõ tại sao lại không kịp. Người kia mỉm cười nhìn cậu, giống như rất nhiều phân cảnh trong quá khứ. Mặt mày đẹp, nụ cười cũng đẹp, như một viên ngọc được đẽo gọt, được mài giũa, đến cả hơi ấm cũng vừa phải. Thế là Trần Trác ghé tới cắn vào môi người kia, sau đó mút thật nhẹ, vừa mềm vừa ngọt. Đôi mắt tuyệt mỹ kia cũng đau đáu nhìn cậu thật dịu dàng như thế.