Mài Giũa

Chương 27



Hệt như lúc mới lên phổ thông, Trần Trác tốt nghiệp cũng trở thành một truyền kỳ.

Sự kiện năm xưa của cậu thậm chí còn lấn át cả thủ khoa kỳ thi đại học. Chủ đề mà cả trường thích thảo luận nhất không phải điểm số của Tống Lãng Huy, cũng không phải thủ khoa của trường chọn đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh, mà là một trong những hạt giống thủ khoa, Trần Trác, chọn ngành lý luận, lịch sử và phê bình kịch nghệ (*) tại học viện hí kịch. Tin tức này vừa nổ ra thì cũng kéo theo vô số câu chuyện thật giả lẫn lộn. Có người nói họ tận mắt chứng kiến bố Trần Trác quạt cho cậu một bạt tai trong phòng học vào ngày học sinh lên trường lấy giấy báo trúng tuyển; còn có người nói cậu và Tống Lãng Huy chung lớp bình thường cũng hay thân thiết nên chắc cũng muốn đi theo con đường này.

(*) Trong raw tác giả viết tắt là lịch sử kịch nghệ thôi, nhưng mình tra baidu thì cái tên nó dài vậy á, về sau mình sẽ sử dụng cụm từ “lý luận kịch nghệ” nghe nó bao quát hơn là lịch sử.

Lời đồn mọc lên vô thiên lủng, có người hóng hớt, có người bội phục lòng can đảm của Trần Trác, đám con gái mới nhập học đứng trước bảng thông báo trúng tuyển xem ảnh cũng thảo luận là anh này chị kia nghe nói có thể vào Thanh Hoa. Trần Trác và Tống Lãng Huy cùng trường, ảnh cũng được dán gần nhau, có cô gái cãi nhau với nhỏ bạn:

– Rõ ràng ảnh chả kém cạnh Tống Lãng Huy nhà bà, có bản lĩnh thì thích học trường nào chả được, cóc thèm bắt chước Tống Lãng Huy của mấy bà đâu.

Mấy năm sau trường cũng bắt đầu đồn, người anh khóa trên học lý luận kịch nghệ cũng bắt đầu đóng phim rồi.

Hai cô gái ngày xưa cãi nhau trước bảng thông báo trúng tuyển cũng đã lên tới đại học, xa nhau trời nam đất bắc cũng chỉ biết nhắn tin qua QQ. Vì để biện hộ cho Trần Trác, một người gửi đường liên kết bài viết, rồi bảo: “Bà thấy mắt tui tinh chưa, tui đã nói gương mặt này không thể lãng phí được, dù học lý thuyết nhưng diễn xuất cũng chẳng kém. Lần này đã thừa nhận năm xưa Trần Trác không bắt chước Tống Lãng Huy của bà rồi chứ.”

Cô bạn kia mãi một lúc sau mới trả lời: “Đẹp trai lắm! Tui thoát fan Tống Lãng Huy từ lâu rồi.”

Giờ Trần Trác nhìn lại cũng chỉ thấy đó là một mùa hạ và một bước ngoặt kỳ diệu mà thôi. Bạn bè, giáo viên, bố mẹ cậu, thậm chí là những người trong giới về sau biết được thành tích học tập của cậu, ai cũng tìm lí do cho cậu hết.

Sau khi hẹn hò với Tống Lãng Huy, ngoại trừ những lúc làm bài tập đi kèm thêm hoạt động ôm hôn thì thật ra cũng chẳng có khác biệt gì lớn so với lúc chưa hẹn hò. Hơn một năm liền Tống Lãng Huy đều quay ngắt quãng bộ phim điện ảnh của Tô Lịch, không gặp được nhau thì chỉ có thể gọi điện thoại. Hai đứa ngây ngô đến phát sợ, trong điện thoại thỉnh thoảng còn thảo luận bài học, chỉ có trước khi cúp Tống Lãng Huy mới vội vàng nói “Nhớ cậu quá”. Có mấy buổi chiều cuối tuần Trần Trác đi dạy kèm cho Tống Lãng Huy, Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ ít khi ở nhà, lần nào cô giúp việc cũng chuẩn bị hoa quả, một buổi chiều đủ để cho Trần Trác giảng hết hai tờ đề cho Tống Lãng Huy, sau đó thỉnh thoảng hai đứa sẽ trao nhau nụ hôn đậm vị trái cây.

Cả hai đều không sợ mối quan hệ của mình bị phát hiện, nhưng cũng không cần phải quá ngây ngô như hiện tại.

Mùa đông năm lớp 11, Trần Trác và Lý Quyết cùng tham gia cuộc thi Vật lý. Thi xong cậu cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều, không thấy mình phát huy tốt nhưng cũng không đến nỗi quá kém, chỉ nghĩ rằng vừa hoàn thành xong một công chuyện nên có cảm giác thả lỏng không nói thành lời. Nếu như lần này suôn sẻ thì cậu có thể giành được một suất tuyển thẳng vào đại học, còn nếu thành tích tàm tạm thì năm sau cậu vẫn còn cơ hội.

Vì chuyện này mà không ít lần Trần Khải Sinh đánh điện về nhà, ba ngày sau khi kì thi kết thúc, ông lại gọi tới. Trần Khải Sinh đã chuẩn bị sẵn đường đi nước bước, phân tích cặn kẽ cho Trần Trác từng con đường, đạt giải nhất thì phải chọn thế nào, đạt giải nhì thì chọn thế nào vân vân và vân vân. Trần Trác không nói gì, trong đầu hẵng còn đang nhớ lại cảnh tượng tối qua Tống Lãng Huy kể cho mình nghe lúc bố mẹ anh lên nhận giải. Đợi đến khi Trần Khải Sinh nói tuốt tuồn tuột hết một lượt, Trần Trác mới lên tiếng:

– Bố ơi, nếu lần này con được giải thì con sẽ nghe theo bố, còn nếu không, con không muốn học vật lý nữa.

Chuyện không học vật lý Trần Trác đã từng thăm dò vào tối ba mươi tết, Trần Khải Sinh tưởng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của cậu. Nhưng bây giờ giọng Trần Trác rất trịnh trọng, Trần Khải Sinh chỉ biết nổi cáu quạc con một trận chứ không nói chuyện đàng hoàng với cậu.

Cuối tuần này Tống Lãng Huy không phải quay phim, khi gặp nhau Trần Trác cũng kể anh nghe, nhưng Tống Lãng Huy lại hỏi cậu trước:

– Không phải năm sau vẫn còn cơ hội à? Nhìn xem, cái tên Lý Quyết kia giỏi thế không phải cũng tới lớp 12 mới tham gia thi đấy còn gì.

(*) Bữa mình nói kỳ thi này là dành cho lớp 10 với 11 đúng không, nhưng mấy bạn đọc mấy chương trước có đoạn Trần Trác nói là “giáo viên nhắc nhở năm sau thi rồi” cũng thấy là họ sẽ ôn trong năm trước, rồi sang năm học sau mới thi, cho nên là Lý Quyết lên lớp 12 mới thi.

Trần Trác giải thích với anh:

– Thời gian này năm ngoái anh Lý Quyết bị gãy tay nên mới không tham gia, cả năm nay với ảnh như công cốc vậy, nếu không phải bị gãy tay thì ảnh đã giành được suất tuyển thẳng đại học từ lâu rồi. Mình cũng không biết nữa, hình như mình ngày càng không có hứng thú với môn học này nữa rồi, lúc nhỏ mình thấy học vật lý là một chuyện theo lẽ tự nhiên, hồi đó bố mình vẫn chưa đến viện nghiên cứu, thỉnh thoảng còn chở mình đi học, rồi còn khảo những đại lượng vật lý nữa. Dường như học mãi học mãi suốt bấy nhiêu năm đã hình thành nên thói quen, mà mình lại chưa từng nghĩ mình có thật sự thích nó hay không. Vả lại học càng sâu thì mình càng nhận ra những thiếu sót của mình. Cái nóc mà bố mẹ chạm tới thì đến phiên mình vẫn là như vậy, hồi bé mình hay được mọi người khen, họ bảo bố mẹ mình gien tốt, mình là thần đồng vật lý, nhưng bản thân mình biết mình không phải như vậy.

Trước giờ Tống Lãng Huy toàn làm theo những gì con tim mình mách bảo, chưa bao giờ trải qua nỗi rối bời này. Thi thoảng Trần Trác để lộ điểm yếu mềm của cậu trước mặt anh, anh chỉ thiếu điều dúi cậu vào lòng mà ve vuốt, nhưng lại sợ mình không biết cách an ủi nên cũng chỉ thở dài khẽ khàng rồi mới bảo:

– Hãy chọn thứ mà cậu muốn. Mẹ mình bảo lúc nhỏ thật ra bố mẹ không muốn mình bước chân vào ngành này đâu, cậu cũng biết giới giải trí này hỗn tạp đến mức nào mà. Dù họ có thể cho mình tài nguyên và sự bảo bọc nhưng làm sao mà tẩy rửa sạch sẽ mọi bùn lầy được. Nhưng mẹ mình nói khi đó mình còn chưa dứt sữa thế mà lúc quay quảng cáo cứ thấy ánh đèn flash là cười tở mở, lại còn biết nghe lời, bảo làm gì là làm đó. Nhưng mình cũng từng thấy một đứa bạn ngày bé từng quay chung, bố mẹ tụi nó tích cực bế con đi quay lắm, nhưng nhỏ đó cứ thấy ống kính là cứng đờ, đạo diễn quạu lên mấy lần, bảo là chỉ được mỗi cái mặt đáng yêu, nên nó chỉ có thể chụp ảnh thôi. Bố mẹ nó xin lỗi đạo diễn rối rít, ở hậu trường còn mắng nhỏ đó nữa. Mình không biết vật lý đối với cậu là thứ giống như ánh đèn flash hay là nguyện vọng mà bố mẹ cậu cưỡng cầu.

Hiếm khi Tống Lãng Huy nghiêm túc giảng giải cả một đoạn dài với cậu như vậy, Trần Trác thấy tim mình mềm nhũn như bông. Dòm cái mặt hơi chau mày của anh, tự dưng muốn chọc, thế là cậu hỏi:

– Tùy mình thật à? Nếu học vật lý thì mình sẽ phải học lên tiến sĩ, học hết trong nước thì lại tiếp tục ra nước ngoài học, có khi học xong tiến sĩ mình còn học nghiên cứu ở một cái viện nào đó ở Đức. Đợi mình học xong tất tần tật mới trở về thì chắc cũng đã xấp xỉ ba chục tuổi rồi, cậu có bằng lòng chờ mình không?

Tống Lãng Huy chưa từng nghĩ đến vấn đề này bao giờ, nguyên nhân không phải vì anh cho rằng mình và Trần Trác sẽ không thể đi xa hơn được, mà là vì anh luôn cảm thấy quãng thời gian quay phim đi học, đi học quay phim như thế này vẫn còn dài. Bây giờ vấn đề ấy lại bị lôi ra, anh mới phát hiện hai đứa cũng chỉ còn có hơn một năm chung trường chung lớp nữa thôi. Thế là mặt anh bí xị, thận trọng suy nghĩ một lúc mới trả lời:

– Học đại học chúng ta còn có thể ở chung một thành phố, sau này nếu cậu sang Đức hay Mỹ, chắc bên đó cũng có trường đào tạo diễn xuất thôi, mình có thể đi tìm cậu, đi Đức thì cùng lắm là mình học giống Brecht (*)…

Anh vẫn đang thao thao bất tuyệt thì đã bị Trần Trác hôn trọn.

(*) Bertolt Brecht: là một nhà thơ, nhà soạn kịch, và đạo diễn sân khấu người Đức. Là một đạo diễn sân khấu có ảnh hưởng trong thế kỷ 20, Brecht đã có những đóng góp đáng kể trong lĩnh vực kịch nghệ và sản xuất các tác phẩm sân khấu.

Lúc mới quen, Trần Trác đã cảm thấy con người Tống Lãng Huy rất trẻ con lại còn ngạo nghễ, ví dụ như lần đầu tiên hẹn cậu đi học nhóm nhưng lại không đến. Nhưng bây giờ con người ấu trĩ đó lại nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của hai đứa, còn sẵn lòng nỗ lực và thỏa hiệp. Có thể những câu anh nói thật ngây thơ, nhưng Trần Trác vẫn thấy rất ngọt ngào.

Kết quả thi được công bố, Lý Quyết giành giải nhất năm đó, Trần Trác chỉ đạt giải nhì, trường học tìm cậu hỏi cậu có muốn sang Thượng Hải học không. Lý Quyết học ca tối xong hẹn cậu ra sân trường tản bộ, cũng hỏi cậu câu đó. Trần Trác nói:

– Sư huynh ơi, chắc em không học vật lý nữa đâu.

Buổi sáng khi nói chuyện với thầy cậu cũng trả lời như vậy. Thầy Chu tưởng cậu đặt áp lực quá lớn cho kỳ thi này, còn khuyên cậu phải điều chỉnh lại tâm thế của mình. Cậu nói với thầy:

– Thầy Chu ơi, thật ra em có suy nghĩ này từ rất lâu rồi, cũng không phải vì lần thi này đâu. Cuộc thi này xem như là cửa ải cuối cùng, chứng minh rằng quả thật em không hợp đi con đường này.

Thầy Chu tỏ ra khó hiểu, nhưng vẫn ôn tồn giảng giải:

– Thành tích thi lên cấp ba của em mọi người đều biết, thầy cũng biết bố mẹ em làm trong ngành này, nếu tính đến chuyện hợp hay không hợp thì chẳng có ai hợp hơn em nữa cả.

Trần Trác không phản bác lời thầy, nhưng lúc này lại nói cho Lý Quyết nghe:

– Ai cũng cho rằng em nên đi con đường này, ngày trước bố mẹ em chọn chuyên ngành cũng là vì thầy cô khuyên bảo như vậy, chứ thật ra làm gì có cái gien đó. Bọn họ theo ngành này vì cũng chẳng có cuộc sống nào khác, lúc nhỏ bố mẹ toàn dạy em vật lý, thấy em học suôn sẻ một tí thì họ cho đó là thiên bẩm. Bọn họ đã từng nhìn thấy những người thật sự tài giỏi trong cái ngành này rồi, nên luôn nghĩ rằng em có thể đứng ở nơi cao hơn họ.

Nỗi hoài nghi này của Trần Trác đã hình thành từ rất sớm, nhưng bước ngoặt biến suy nghĩ thành thực tiễn là sau khi quen biết Tống Lãng Huy. Dù là lúc hai đứa vẫn chưa là người yêu thì Tống Lãng Huy cũng đã cho cậu nhìn thấy một thế giới tự do và vui vẻ hơn. Tuy cuộc sống của Trần Trác cũng có thú vui riêng, nhưng tổng thể vẫn đơn điệu và nhàm chán, từ nhỏ đã học lớp chọn, bạn học xung quanh cũng dễ thương thú vị đấy, nhưng lúc nào cậu cũng phải căng như dây đàn. Lần đầu tiên chuyển kênh xem được quảng cáo nước ngọt của Tống Lãng Huy, Trần Trác đã nhủ, một người học hành không giỏi hóa ra cũng sở hữu một cuộc sống đủ đầy và đặc sắc như vậy.

Lý Quyết nghe hết lời cậu nói thì dừng bước chân, đu lên chỗ xà kép bên đường, dòm xuống cười với Trần Trác:

– Em chưa đủ cuồng nhiệt, và đủ “điên”. Ai theo vật lý đến cuối con đường rồi cũng sẽ trở thành kẻ điên cả. Lần đầu tiên thầy giáo khen em ở lớp đội tuyển, anh thấy em giải đề trên bảng đã biết ngay em không theo được ngành này rồi, em không có một chút háo thắng nào với nó.

Bản thân Trần Trác cũng biết thế, nhưng bị người ngoài đánh giá thẳng thắn như vậy thì vẫn hơi buồn. Lý Quyết không để ý tới phản ứng của cậu, nói tiếp:

– Chuyện này có gì đâu mà mất mặt. Em dám nói không chọn vật lý là vì em vẫn còn con đường khác. Còn anh ngoài vật lý ra thì chẳng có gì khác nữa, em không giống anh, bốn phương tám hướng đều là đường lui của em cả. Em nói bố mẹ đặt kỳ vọng cao ở em, nhưng người làm nghiên cứu khoa học toàn khù khờ vậy đấy, anh cá cuối cùng gì bố em cũng sẽ chẳng làm gì được em cả. Thế giới đầy hoa đang ở trước mắt em, cho nên em mới không có được lòng quyết tâm đó.

Năm ngoái Trần Trác có nghe mọi người thảo luận, nguyên nhân Lý Quyết bỏ lỡ cuộc thi học sinh giỏi năm ngoái là vì đánh nhau bị gãy tay, mà người đánh nhau với anh là bố anh.

Lý Quyết nhảy phóc khỏi xà kép, vỗ vai Trần Trác:

– Anh nói thật nhé, ánh mắt em nhìn nhóc bạn trai của em còn nồng cháy hơn ánh mắt em nhìn đề Vật lý nữa.

Trần Trác làm thinh nãy giờ, nghe thế mới giải thích theo quán tính:

– Em với cậu ấy… – Nhưng tới đây thì lại không nói tiếp được nữa.

Cậu và Tống Lãng Huy không định công khai mối quan hệ, nhưng bị người ta phát hiện thì cũng chẳng muốn giải thích. Hai đứa thương nhau, không phải chuyện gì đáng xấu hổ.

Lý Quyết thấy mặt cậu đỏ ửng lên vì cuống, phì cười:

– Thôi, anh biết rồi, puppy love (*) chứ gì.

(*) puppy love: chỉ tình yêu đầu ngây thơ non nớt

Ở thời đại mà diễn viên phát hành ca khúc còn ca sĩ thì đóng phim điện ảnh, từ khi Trần Trác vào giới thì chỉ tập trung quay phim, có một lần tuyên truyền phim mới trên chương trình giải trí thì được yêu cầu song ca với nữ chính. Trần Trác chọn bài “Tạm biệt Puppy love”, MC và nữ chính đều cười cậu lỗi mốt.

Trần Trác hát tiếng Quảng không chuẩn cho lắm, cũng chưa từng được luyện thanh chính quy, vốn dĩ đây là show gây cười, hát xong nụ cười trên mặt nữ chính cũng tắt. Cô tháo micro trước ngực xuống, cũng không nhìn Trần Trác, chỉ nói với MC:

– Có lẽ vừa nãy tôi đã gặp được mối tình đầu của mình nhưng sau đó lại thất tình rồi.

(*) Bài hát “Tạm biệt Puppy love” của Lâm San San và Trần Bách Cường: có nghĩa là tạm biệt tình đầu, mối tình thuở trẻ đơn thuần ngây ngô. Nhưng Kỷ Bôi recommend nghe bản của Lâm Nhất Phong và Lư Khải Đồng, mà đúng là nghe bản này nó mới hợp, bản gốc của San và Cường nó tươi vui lắm, mình để link của Phong và Đồng ở đây nhé (link):)))). Và nữ chính hát xong lại nói câu đó thì theo mình nghĩ là lúc hát Trần Trác rất thâm tình, kiểu đong đầy tình yêu nên nữ chính mới “yêu”, xong sau đó phát hiện sự thâm tình kia là vì trong lòng đã giữ một người, và chưa bao giờ ngừng yêu người đó, cho nên nữ chính mới cảm thấy mình “thất tình”. Chị Kỷ Bôi bảo là 80% câu chuyện của Huy và Trác là nằm trong ca khúc này.