Trần Trác ngủ đẫy giấc đến khi mặt trời treo cao, khi thức dậy cảm nhận được sự thư thái mà lâu rồi không có, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần mười hai giờ rồi.
Tống Lãng Huy đang nấu cơm trong bếp. Trên núi không có món gì ngon, bữa sáng chẳng qua cũng chỉ có màn thầu kiều mạch lấy từ chùa hôm qua. Tống Lãng Huy cắt thành từng lát nhỏ, rồi kiếm ít mứt quả trong tủ lạnh cho thêm phần phong phú. Trong chùa còn không có cả gia cầm nên đương nhiên là cũng không có trứng, Tống Lãng Huy chỉ lấy số rau còn lại trộn salad, đang tính buổi chiều xuống núi một chuyến.
– Rủ em tới mà anh quên khuấy mất ở đây đơn sơ quá, xem bữa này như là brunch đi. Buổi chiều anh phải xuống núi, nếu em lười đi thì cứ ở nhà đợi anh, em không thấy chán là được.
Lần này đi Trần Trác phải đọc mấy quyển kịch bản, cho nên cũng không đến nỗi là không có chuyện để làm. Từ sau khi đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất thì cậu không thiếu kịch bản, trái lại cậu càng thận trọng trong việc lựa chọn kịch bản hơn. Vì để đi với anh mà cậu đã từ chối một cái quảng cáo, Giả An An biết lần này cậu đi với Tống Lãng Huy nên cũng không càm ràm nhiều, chỉ in ra một đống kịch bản giao nhiệm vụ cho cậu thật kĩ lưỡng rồi chọn.
Trần Trác vốn thích yên tĩnh, nơi đây lại quá chừng hợp ý, cậu có thể nằm dài mấy ngày cũng được luôn. Cậu trét bơ đậu phộng lên miếng màn thầu, nói với Tống Lãng Huy:
– Em sẽ ở lại trông nhà giúp anh.
Tống Lãng Huy không ép Trần Trác đi cùng, nghĩ bụng, món đồ quý giá duy nhất anh vừa mắt trong căn nhà cũng chỉ có cái người đang trét bơ đậu phộng này thôi.
Tống Lãng Huy xong bữa thì sửa soạn lái xe xuống núi, Trần Trác lôi ra hai cuốn kịch bản từ trong hành lý, Giả An An viết một hàng chữ to oạch trên bìa: “PHẢI XEM CUỐN NÀY!!!”. Bình thường đọc kịch bản cậu có thói quen dùng bút ghi chú, Tống Lãng Huy vắng nhà nên cậu cũng không dám tự tiện lục lọi, đành phải gọi điện thoại cho anh mới đi không lâu:
– Em tìm thử ngăn kéo dưới bàn trà trong phòng khách xem, mẹ anh hay bỏ đồ đạc linh tinh vào đó. À phải rồi nãy anh quên hỏi, tối em muốn ăn gì?
Trần Trác không có sở thích đặc biệt với việc ăn uống, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện tìm bút, nên bảo:
– Anh cứ liệu mà mua, chọn món gì anh thích là được rồi, – Nói xong lại sợ nghe qua quýt quá nên bổ sung thêm một câu – Lái xe đường núi anh nhớ cẩn thận nhé.
Cậu cúp điện thoại rồi đi tìm bút. Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ, Trần Trác tìm được cả thước kẻ và gôm thế mà lại không tìm thấy bút đâu, cậu dò tay vào sâu hơn mới mò được một thứ giông giống cục gôm trên đuôi bút chì, chắc là nó bị đè dưới bộ tài liệu nào đó trong ngăn kéo. Trần Trác không nghĩ nhiều, lôi cái xấp bằng túi giấy ra mới sờ tới cây bút chì đè bên dưới.
Lúc nãy tầm mắt Trần Trác đặt ở hốc sâu trong ngăn kéo, bây giờ đặt túi tài liệu vào vị trí cũ mới chú ý thấy trên đó viết là “Kết quả khám sức khỏe”, tên bệnh nhân là Tống Lãng Huy. Cả xấp có bốn bì thư, xấp cuối cùng viết bằng tiếng Pháp, Trần Trác đọc không hiểu, đây là viết tắt bính âm của Tống Lãng Huy nên chắc cũng là của anh.
Trần Trác thấy nghi nghi nhưng cũng kiềm chế tính tò mò không mở ra. Cậu còn nhớ cái khoảng thời gian Tống Lãng Huy không quay phim báo chí đã nói anh tới Pháp, còn nguyên nhân thì mỗi người nói một phách, có người bảo anh đi tuần trăng mật với vợ mới cưới, cũng có người nói anh đi du học ngành điện ảnh. Có một lần đi ăn chung cậu còn từng đề cập tới chuyện này, câu trả lời của Tống Lãng Huy vô thưởng vô phạt, không thấy có gì dị thường. Nhưng có kết quả kiểm tra sức khỏe thì vẫn hơi lạ, Trần Trác lại nhớ tới sức ăn giảm sút của anh, điếu thuốc cầm trên tay nhưng chưa bao giờ châm lửa, và cả tối qua về nhà leo núi được mấy đoạn đã bở hơi tai.
Vô số nghi vấn quẩn quanh, Trần Trác lại không biết liệu mình có nên xóa tan bựng sương mù dày đặc này không.
Cây bút chì trong tay vô tình quẹt một đường lên bì thư giấy, Trần Trác thẫn thờ dòm chằm chằm đường kẻ ấy. Cậu thừa nhận thời gian qua mình luôn trốn tránh tâm sự với Tống Lãng Huy, dù tối qua có thốt lên rằng mình cũng muốn nắm tay anh, nhưng cũng không muốn tiến thêm một bước để mở rộng cửa lòng. Mà kể cả có vô tư như Tống Lãng Huy thì anh cũng chỉ vô tư được mỗi lúc đứng trước mặt cậu năn nỉ quay lại, đột nhiên làm bạn cậu, đột nhiên rủ cậu đi ngắm trăng, chứ nào dám hé môi nửa chữ về những thay đổi đã xảy ra trong mấy năm qua.
Trần Trác biết mình sợ, nhưng cũng không hiểu tại sao Tống Lãng Huy lại kiềm nén và ngập ngừng như thế.
Trần Trác sợ nếu như mình nghiêm túc nói về quá khứ, hiện tại, và tương lai với anh thì những suy nghiệm lý tính trong đầu óc sẽ không tự chủ được mà chồm ra trói buộc mình, ngăn cản mình không thể tiếp tục hành động. Thà cứ mơ mơ hồ hồ như bây giờ, không nghe không hỏi, giả vờ như quá khứ và tương lai đều không hân hoan và không chắc chắn. Hai đứa có thể yên tâm ngồi ở nơi xa rời xô bồ cuộc sống để ăn một bữa cơm chay thanh đạm.
Trần Trác cũng hiểu “làm thinh” không phải kế lâu dài. Cậu giả vờ như không thấy lằn ranh giữa hai đứa, vì thế cũng quên không hỏi Tống Lãng Huy, giả dụ như có phải anh đã mắc bệnh gì không, tại sao leo được mấy bước là lại thở dốc? Hoặc là, em tin anh không đi tuần trăng mật với vợ mới cưới như báo chí viết tầm bậy, nhưng có phải anh đã có một chuyến du lịch nên thơ với một cậu trai hay cô gái xinh xắn nào đó ở Paris hay không? Mà với hai câu hỏi này, thậm chí Trần Trác còn không biết mình sợ nghe đáp án “Phải” ở câu nào hơn.
Dẫu đầu óc bùng nhùng những nghĩ suy, Trần Trác cũng đành cất xấp tài liệu về chỗ cũ trong ngăn kéo, cầm bút lên lật kịch bản ra, nhưng đọc rất chậm.
Khoảng thời gian vừa rồi làm việc vất vả quá, đọc câu chuyện của cuốn đầu tiên mà cũng chẳng hứng thú mấy. Cuốn mà Giả An An cật lực đề cử là một bộ phim tình cảm, nam nữ chính xa cách nhiều năm bỗng một ngày kia gặp lại nhau ở tòa án, một người không chịu khoan nhượng, một người thì trông lưỡng lự ngập ngừng. Trần Trác vừa đọc vừa thất thần, được non nửa cuốn lại thấy buồn ngủ nên chợp mắt luôn trên sô pha.
Tối hôm qua ngủ đã quá nên giấc này chỉ đánh được nửa tiếng, khi thức dậy thì Tống Lãng Huy đang đắp chăn cho cậu. Chắc anh vừa mới về, đến cả áo khoác còn chưa kịp cởi, thấy Trần Trác mở mắt ra, anh dịu giọng hỏi:
– Anh làm ồn em à?
Trần Trác ngồi thẳng người dậy, lắc đầu:
– Đọc kịch bản chán quá nên chợp mắt một lát.
Tống Lãng Huy mua về tận mấy túi to thịt thà rau củ. Đầu tiên anh vào bếp rửa táo. Trần Trác đã xem xấp tài liệu trong ngăn kéo, giờ nhìn anh mới thấy đúng là có gầy hơn trước, nhưng chỉ nhìn vẻ bề ngoài của một người thì làm sao mà biết được người ta có đi nghỉ dưỡng vui vẻ với bạn gái hay không. Trần Trác đặt cuốn kịch bản trên đầu gối lên bàn, giả vờ bâng quơ:
– Lúc em tìm bút thì thấy một xấp tài liệu trong hộc bàn, viết bằng tiếng Pháp, còn có mấy xấp kiểm tra sức khỏe nữa.
Lúc nãy Trần Trác gọi điện thoại cho anh, anh chỉ lo hí hửng cái từ “nhà” từ miệng Trần Trác nên không nghĩ Chương Nhân Ỷ lại bỏ bệnh án của anh vào đó. Nụ cười trên mặt Tống Lãng Huy sượng cứng, bọn họ vẫn chưa cùng nhau ngắm trăng tròn nên anh vẫn chưa có đủ can đảm để giãi bày tất cả ngay bây giờ.
Nhưng đây chưa phải nghi vấn thật sự trong lòng Trần Trác, Tống Lãng Huy cũng biết Trần Trác vốn không tin mấy chuyện tào lao mà báo chí viết. Không phải là anh không muốn bây giờ mình có thể đủ thoải mái và thành thật, đây có lẽ cũng là hy vọng của Trần Trác đằng sau câu ướm lời trên. Anh im lặng một hồi, cuối cùng cũng chỉ thuận theo đó mà đáp:
– Đó đều là báo chí viết tào lao thôi, làm gì có ai đi trăng mật với anh, nếu như anh từng có người yêu thật thì làm gì mà giấu được tới giờ.
Tống Lãng Huy hạ giọng dần dần, không nhìn Trần Trác nữa, cả âm lượng lẫn ngữ điệu cứ như đang độc thoại:
– Em cũng từng nói đấy thôi, đi tuần trăng mật thì phải đi ngắm núi Phú Sĩ chứ.
Đúng là Trần Trác từng nói như vậy, cậu thậm chí còn chẳng nhớ làm sao mà lúc trước lại dám hùng hồn nhắc từ “trăng mật” với anh nữa. Hồi đó Trần Trác thích đủ loại núi, bọn họ cà kê từ Tiên Nãi Nhật và Ương Mại Dũng ở Á Đinh cho đến Mont Blanc (*), cuối cùng Trần Trác quyết định thôi thì Phú Sĩ, nếu như không thể sở hữu được nó thì tới ngắm thôi cũng hay rồi.
(*) Tiên Nãi Nhật và Ương Mại Dũng là 2 ngọn núi lớn ở Á Đinh, Á Định là một thôn thuộc xã Đạo Thành (tỉnh Tứ Xuyên) nằm ở phía đông cao nguyên Thanh Tạng.
Mont Blanc: ngọn núi cao nhất ở Tây Âu
Có mùa đông năm kia Tống Lãng Huy đi đóng phim, đoàn phim tới Nhật Bản lấy cảnh. Khi đó anh và Trần Trác đã chia tay được một thời gian rồi, anh đi tàu điện hết cả buổi chiều từ Tokyo tới Kawaguchi để chụp một tấm ảnh đảo Phú Sĩ, sau này cho Trần Trác xem. Nhưng khi tới nơi anh mới biết, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy được núi Phú Sĩ (*). Các diễn viên Nhật Bản trong đoàn biết được chuyện này, tưởng là anh thích núi Phú Sĩ lắm nên sau khi quay xong họ tặng cho anh một mô hình núi Phú Sĩ. Mô hình không hề nhỏ chút nào, cao phải gần một mét, khi tặng anh họ bảo:
– Tống à, cậu chưa từng nhìn thấy núi Phú Sĩ thật cũng chẳng sao, đây chính là núi Phú Sĩ có một không hai thuộc về riêng cậu.
(*) Mình cũng tò mò vụ này nên search thử, trên google search ko thấy mình lên baidu, thấy có người bảo là muốn ngắm núi Phú Sĩ toàn cảnh là phải xem vận may thế nào, đi chập tối là sẽ ko nhìn thấy đỉnh núi, trời mưa to quá cũng sẽ ko nhìn thấy, sương mù thì càng ko, nếu đi vào mùa hè ko có tuyết thì sẽ ko nhìn thấy đỉnh tuyết, vì núi Phú Sĩ đặc biệt ở chỗ là nó có cái đỉnh tuyết í
Tống Lãng Huy mất khá nhiều công sức mới đem được núi Phú Sĩ này về nước, nhưng anh biết, đây không phải núi Phú Sĩ mà anh và Trần Trác muốn cùng nhau đi xem.
Cả hai đều làm thinh một hồi, Tống Lãng Huy thấy kịch bản đặt trên bàn bèn chuyển chủ đề:
– Em chuẩn bị đóng phim gì thế?
Khi Giả An An nhét kịch bản cho cậu có bảo công ty mong muốn cậu nhận kịch bản mà cậu vừa đọc chiều rồi, một câu chuyện tình yêu gương vỡ lại lành bình thường, thành viên hot nhất trong một nhóm nhạc nữ hiện nay đã được chọn làm nữ chính. Người hâm mộ rất biết cách tuyên truyền, sẵn sàng đập tiền bỏ thời gian vì thần tượng của mình, Trần Trác mà nhận bộ này thì không phải lo độ phổ biến nữa. Nhưng Trần Trác đọc kịch bản này lại không thấy hứng thú cho lắm, không phải là cậu có ý kiến với tình tiết mà là thật sự không chịu nổi mấy cái lời thoại kiểu cách này nữa.
Trần Trác lắc đầu tỏ ý không biết:
– Những phim mà công ty và thị trường thích thì em lại không chấp nhận được, không phải ai cũng may mắn như anh, mới mười sáu tuổi đã nhận được kịch bản hay như “Đài nguyên nhiệt đới”. Còn anh thì sao? Bộ phim kia của anh quay thế nào rồi, là cái bộ tội phạm vượt ngục anh từng kể đấy.
Tống Lãng Huy nói:
– Cũng giống như em thôi, anh cũng biết thị trường hiện nay ưng bộ nào càng đơn giản vui vẻ càng tốt, cuộc sống của mọi người đã đủ mệt mỏi rồi, không muốn xem mấy câu chuyện hư cấu còn lại u uất. Vốn dĩ bộ này của anh cũng khá ổn, nhưng sau khi cốt truyện được lan truyền trên mạng thì khán giả không đồng ý, họ bảo rằng họ không chấp nhận được tình tiết nam chính bỏ mạng. Bây giờ đạo diễn bị nhà đầu tư ép, phải sửa thành kết cục viên mãn, đương nhiên là ông ấy không đồng ý, cho nên tiến độ quay phim khá chậm, kiểu như muốn kéo dài thời gian ấy.
Tống Lãng Huy cầm cuốn kịch bản mà Trần Trác thấy không vừa ý lên xem thử, đúng là lời thoại hơi ấu trĩ và tầm thường, anh không nghĩ ra được Trần Trác sẽ diễn thế nào. Anh xem được hai trang, cười nắc nẻ, hỏi Trần Trác:
– Công ty em muốn em đóng bộ này thật à? Để anh xem, câu này này, – Anh hắng giọng, đổi sang giọng điệu nhão nhoẹt – Em có biết không, em chính là trái tim của anh, là đất trời, là tất cả của anh. Nếu em đóng bộ này thì chắc chắn anh sẽ canh giờ đón xem đấy.
Trần Trác cũng phì cười:
– Em thấy anh đóng cũng hợp mà, không cần phải thử vai, em giới thiệu anh cho đạo diễn luôn nhé.
Tống Lãng Huy khép cuốn kịch bản lại rồi khoát tay, nhìn Trần Trác:
– Thôi, trừ phi em là bạn diễn của anh, chứ không thì anh không thể nói được câu “em là trái tim của anh” với ai khác đâu.
Tống Lãng Huy luôn như thế. Ngoài những lúc anh thỉnh thoảng có vẻ kiềm nén và do dự mà Trần Trác không hiểu nổi ra thì hầu hết lần nào anh cũng mặt dày như vậy đấy. Trần Trác tiếp tục ngó lơ câu nói này, nhớ ra trước khi đi có nghe được tin đồn ở bữa tiệc của đoàn phim bèn hỏi Tống Lãng Huy:
– Em nghe nói phim mới của đạo diễn Tô Lịch đang tìm đến anh, cả đề tài lẫn đạo diễn đều ổn, anh không định nhận à?
Phim mới của Tô Lịch là một đề tài được chính phủ tán thành, kể về chuyện truy bắt những kẻ buôn bán ma túy ở vùng Tây Nam, cả nguồn đầu tư và kịch bản đều tốt, trước đó cũng có vài tấm gương thành công. Người trong giới đều cho rằng bộ phim này mà ra thì đảm bảo ăn khách, đặc biệt là tạo hình của nam chính cực kỳ hay, vừa chính diện lại vừa có ẩn khuất đằng sau, ai mà đóng được đảm bảo nổi ngời ngời. Hôm đó ở bữa tiệc mọi người xì xào về chuyện này, có người bảo nghe đồn đoàn phim đã gửi lời mời đến Tống Lãng Huy nhưng không biết nguyên nhân do đâu mà cuối cùng lại không bàn bạc thành công, ý tại ngôn ngoại là khuyến khích Trần Trác cũng đi thử xem thế nào.
Trần Trác đồng ý đây là một cơ hội tốt, cậu nghĩ Tống Lãng Huy không nên bỏ lỡ chiếc bánh này, lại chêm thêm:
– Mấy năm nay đề tài về ma túy khá ăn khách, em nghe người ta nói người đầu tư cũng dốc nhiều tâm huyết lắm, dự là sẽ tranh được giải đấy.
Rõ ràng bầu không khí hàn huyên vẫn còn đang hài hòa, cả buổi chiều Trần Trác không uống nước mấy nên giọng hơi khàn khàn nghe bùi tai cực, ai mà nghe cũng thấy mát lòng. Giờ là lúc ánh nắng buổi chiều đẹp nhất, cả căn phòng sáng bừng, mà Trần Trác lại thấy nụ cười trên mặt Tống Lãng Huy chết lặng từng phút một. Cậu cảm thấy Tống Lãng Huy trĩu nặng tâm sự như thể đang ấp ủ cả một bụng lời muốn nói, Trần Trác nín thở đợi anh lên tiếng.
Nhưng đến phút chót Tống Lãng Huy chỉ khẩy một tiếng cười vắn, tiếng cười ấy chẳng bằng một góc nụ cười thoải mái và thật lòng mấy phút trước, thậm chí còn trông thật khó coi nữa. Anh mở miệng chỉ nói bốn từ:
– … Anh không đóng được.
Nói xong Tống Lãng Huy đứng dậy đi vào bếp, cú xoay người rất vội vàng. Anh vào trong bếp, cố ý mở túi nhựa đựng thức ăn nghe thật vang, rồi lại lấy thớt, mở vòi nước, làm mình thật bận rộn. Lát sau Trần Trác mới nghe thấy giọng oang oang của anh:
– Mua nhiều thức ăn quá, anh phải bắt đầu làm ngay mới kịp. Em cứ xem kịch bản tiếp đi, anh sẽ làm nhanh thôi.
Trần Trác đi tới cửa bếp, thấy sắc mặt Tống Lãng Huy không được ổn lắm, cuối cùng cũng nhịn được mà không gặng hỏi tiếp, dù cho ai cũng biết đằng sau “không đóng được” chắc chắn là một câu chuyện dài.
Có lẽ cả hai đều cần thêm thời gian.
Trần Trác đành phải giả vờ như chưa có gì xảy ra, dịu dàng hỏi Tống Lãng Huy:
– Có cần em giúp anh không?
Tống Lãng Huy cúi gằm đầu, chỉ chúi mũi vào thức ăn trong túi, khi ngẩng lên vẫn là nụ cười cứng đơ, cố làm ra vẻ thoải mái nói với Trần Trác:
– Không cần đâu, em ở đây thì anh càng phân tâm.
Trần Trác cũng tinh ý cho anh không gian, gật đầu bảo:
– Ừm, vậy em đợi anh ở ngoài. Có chuyện gì thì gọi em nhé.
Tống Lãng Huy chờ Trần Trác về lại phòng khách, anh vẫn đứng như trời trồng. Trên mặt anh không có biểu cảm nào cả, nhưng tay thì run cầm cập. Trên bàn bày lộn lạo thức ăn, đầu óc anh không biết bước tiếp theo nên làm gì. Anh lấy một củ khoai tây đặt lên thớt, không biết phải cắt thành miếng hay thái sợi, anh xắn một dao, lưỡi dao lướt qua ngón trỏ trái của anh.
Lòng anh thảng thốt, như thể chẳng biết gì là đau. Anh để tay dưới vòi nước, mặc cho nước cuốn máu trôi đi.