Sau khi rời khỏi quán bar, Cung Thần Vũ cũng chấn chỉnh tâm trạng đến công ty. Anh ta vừa tới công ty liền nổi giận đùng đùng, sát phạt nhân viên từ trên xuống dưới khiến ai cũng khóc thầm.
Người đáng thương nhất không ai khác chính là Thư ký Lâm. Không nói cũng biết, chắc chắc là cãi nhau với thiếu phu nhân rồi. Thật khổ tâm mà
“Thư ký Lâm!”
“Dạ có tôi.”
Thư ký Lâm nghe thấy vị Chủ tịch cao cao tại thượng gọi tên mình liền ba chân bốn cẳng chạy vào thật nhanh.....
Tại Cung gia
Sáng sớm thức dậy, An Tuệ Mẫn cũng không có tinh thần xuống ăn sáng. Cung Tuệ Dương thấy vậy liền mang ít đồ ăn lên cho cô
“Mẹ ơi, mẹ dậy ăn sáng đi.”
Cậu bé trèo lên giường, dùng bàn tay tròn tròn dễ thương lây người cô. An Tuệ Mẫn thấy vậy quay người ôm cậu bé vào lòng
“Một lát mẹ sẽ ăn. Con để đó đi.”
“Mẹ ốm sao?”
“Không có, mẹ hơi mệt thôi.”
“...” Cung Tuệ Dương nghe vậy thì cũng không nói gì. Suy nghĩ một lúc, cậu bé liền thoát khỏi vòng tay cô
“Vậy mẹ nghỉ ngơi nhé, con xuống nhà với bà cố.”
“Được, vậy con đi đi.”
Trước khi cậu bé rời đi, An Tuệ Mẫn không quên đặt lên trán cậu bé một nụ hôn. Cậu bé nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi nhanh xuống lầu. Bà Viên vừa thấy cậu bé đi xuống liền vui vẻ gọi lại
“Tiểu Dương, lại đây với cố nào.”
Cậu bé nhanh chóng chạy lại bà Viên vui vẻ ôm lấy bà
“Bà cố.”
“Ừ bà đây, sao vậy?”
“Con có thể gọi cho bố được không?”
“Tất nhiên là được rồi. Đợi cố một lát.”
Rất nhanh sau đó điện thoại đã được kết nối. Cung Thần Vũ tức giận đến đâu cũng không thể không bắt máy
“Dạ con nghe.”
“À Tiểu Dương muốn nói chuyện với con này”
“Dạ”
Bà Viên rất nhanh liền đưa điện thoại cho cậu bé “Con nói chuyện với ba đi”
“Dạ. Ba, Tiểu Dương đây!”
“Ừ, sao vậy?”
Cung Thần Vũ nghe thấy tiếng con trai, tâm tình cũng dịu đi không ít
“Ba ơi, mẹ bệnh rồi. Ba về sớm nhé, được không ạ?”
Cung Thần Vũ nghe thấy liền rất hoảng hốt
“Mẹ con bệnh sao?! Bây giờ mẹ con thế nào?”
“Dạ không tốt lắm. Từ tối qua, mẹ không ăn gì hết. Ba có thể về nhà được không?”
“Được, ba về ngay. Con trông mẹ giúp ba nhé?”
“Dạ, ba về cẩn thận ạ.”
Rất nhanh Cung Thần Vũ đã có mặt ở nhà. Vừa về tới liền thấy bà Viên cùng Tiểu Dương ngồi ở phòng khách đợi anh
“Bà nội.”
“Ba.” Tiểu Dương thấy anh về liền nhanh chóng chạy đến ôm lấy anh.
“Tiểu Dương ngoan, ở đây với cố. Ba lên xem mẹ xem sao.”
“Dạ.” Cung Thần Vũ cưng chiều xoa đầu cậu bé rồi nhanh chóng lên lầu.
Vừa mở cửa phòng anh đã nhìn thấy cô đăng nằm quay lưng lại. Nhìn bóng lưng của cô nhỏ bé, mỏng manh đến nhường nào. Anh không nghĩ nhiều liền leo lên giường ôm lấy cô vào lòng
An Tuệ Mẫn giật mình muốn gỡ tay anh ra nhưng anh ôm lấy cô chặt hơn. Cô biết không thể làm gì anh nên cô cũng mặc kệ anh.
“Tiểu Mẫn. Anh xin lỗi. Anh biết sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa.”
“...”
“Em đừng giận anh nữa, được không?”
“....”
“Tiểu Mẫn”
“Em biết. Cô gái đó tiếp cận anh có mục đích. Nhưng mà có nhiều cách giải quyết khác mà. Nếu cô gái đó không chịu nổi công kích trên mạng, cô ấy còn mất hết tất cả,.. nếu cô gái đó nghĩ quẩn thì phải làm sao đây?”
“....”
“Sau này anh đừng để chuyện này xảy ra nữa, được không?”
“Được, anh hứa. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Cung Thần Vũ kích động quay người cô lại, nhìn thấy hai mắt cô sưng đỏ thì anh biết đêm qua cô khóc nhiều thế nào. Vậy mà anh còn.... anh đúng là một thằng tồi mà.
Hai người họ nhìn nhau một lúc, Cung Thần Vũ không nhịn được liền nhắm mắt cúi đầu muốn hôn cô. Nhưng mà....cảm giác mềm mại này là gì?!
Cung Thần Vũ mở mắt liền nhìn thấy mình đang hôn má Tiểu Dương. Ôi trời ơi?!
“Con chui vào đây làm gì? Phá hết chuyện tốt của ba.”
Tiểu Dương thấy ba Cung lớn tiếng không sợ liền phản bác lại
“Chính nhờ người đẹp trai siêu cấp là con đây bố mẹ mới giảng hòa không phải sao?”
Cung Thần Vũ nghe thấy thì cứng miệng, còn An Tuệ Mẫn cười khúc khích. Ôi cái tính tự luyến này còn có thể di truyền sao?! Đúng là cha nào con nấy mà
“Thôi được rồi. Lần này ba không tính sổ với con.”
Tiểu Dương thấy cười khúc khích. Cậu bé ôm lấy Cung Thần Vũ và An Tuệ Mẫn liền vui vẻ nói
“Có baba và mami ở cạnh bên con thật là hạnh phúc nha.”
Cung Thần Vũ và An Tuệ Mẫn nghe thấy cũng mỉm cười rất hạnh phúc. Tình cảm gia đình lại có thể tốt đẹp như trước rồi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng....
Ba tháng sau
Bà Viên cùng An Tuệ Mẫn đang ngồi đan len trong phòng khách....
“Bà ơi, chỗ này làm sao ạ?”
“Đưa bà xem nào.”
“....”
“Đây, con làm thế này...” Buổi sáng ở Cung gia diễn ra vô cùng yên bình. Bỗng nhiên
“Kính cong....”
“Quản gia, ông ra xem là ai vậy?”
“Dạ, tôi đi ngay.”
Quản gia ra mở cửa thì gặp một cô gái đang khóc nức nở trước cửa
“Chào cô. Xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi muốn gặp An Tuệ Mẫn, cô ta có nhà không?”
“Dạ có. Xin lỗi phải xưng hô thế nào?”
“Tôi là *****.” Quản gia nghe thấy thì hốt hoảng nhanh chóng đóng cửa rồi vào nhà
“Thưa có cô gái tên ***** muốn gặp thiếu phu nhân ạ.”