Mãi Không Buông Tay

Chương 28: Điềm báo



Tại quán bar Night and Night

Cung Thần Vũ sau khi nói chuyện với Hoàng Tịnh Quân cuộc sống đã trở nên cân bằng hơn trước.

“Nghe mẹ nói ngày mai sẽ cùng Tiểu Dương và Tuệ Mẫn về quê đấy”

Cung Thần Vũ nghe thấy chỉ gật gù

“Ừ, có lẽ sẽ khiến cô ấy thoải mái hơn đôi chút.”

“Ừm. Nhưng tôi hỏi cậu này Thành Nhất”

“Sao vậy?”

“Có vệ sĩ đi theo không?”

“Không có. Mẹ nói muốn thoải mái, với lại chỉ về quê thôi nên cũng không có gì cả.”

“Tôi nghĩ vẫn nên có vệ sĩ đi theo. Nếu bác gái nói vậy thì cậu cử một nhóm người âm thầm đi phía sau là được.”

Hoàng Tịnh Quân vừa mới dứt lời gương mặt Trịnh Thành Nhất trở nên đầy khó hiểu

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì. Chỉ là tôi nghĩ nên cẩn thận một chút”

“Được. Tôi sẽ sắp xếp.” Cung Thần Vũ bây giờ mới lên tiếng

“Cô ấy dạo này thế nào?”

Hoàng Tịnh Quân và Trịnh Thành Nhất nghe thấy liền xoay mặt qua nhìn anh. Hai người họ mỉm cười nhìn nhau. Không vội trả lời, hai người họ nhàn nhã uống vài ngụm rượu rồi mới từ từ trả lời



“Đã ổn hơn rồi. Có sức sống hơn trước.”

“Ừ”

“Nhưng mà này, cậu xem mà quản cái cô Jessi kia đi. Cô ta cứ đi khắp nơi làm loạn.”

“Tôi biết làm sao được. Cô ta suốt ngày lấy cái thai ra uy hiếp. Cung gia bây giờ cũng gà bay chó chạy vì cô ta.”

Cung Thần Vũ nghĩ tới lại tức giận không thôi. Mấy hôm trước cô ta nằng nặc gặp được anh, nếu không gặp được sẽ tuyệt thực. Vậy là bà Viên lại cuốn cuồng gọi anh về Cung gia. Anh bị cô ta bám lấy cả đêm khiến anh tức giận không thôi.

“À Tịnh Quân, chuyện lần trước có manh mối chưa?”

“Tôi vẫn đang điều tra, sớm thôi.” Hoàng Tịnh Quân là chủ tịch của công ty giải trí nên những chuyện này với anh không khó điều tra.

Nhưng lần này người đứng phía sau quả thật rất khôn khéo và mưu mô, khiến cho anh cũng gặp chút khó khăn.

“Cảm ơn các cậu.”

Sáng hôm sau, mẹ Hạ, tiểu Dương và An Tuệ Mẫn chuẩn bị lên đường. Trịnh Kiên thật sự không muốn để ba người họ đi như vậy nhưng ông vẫn không thể thay đổi ý định.

“Ba bà cháu đi cẩn thận nhé. Có gì gọi anh nhé.”

“Em biết rồi. Không có gì đâu, anh đừng lo”

An Tuệ Mẫn thấy tình cảm Trịnh Kiên dành cho mẹ mình cũng cảm thấy vui cho bà. Có người bầu bạn với bà lúc tuổi xế chiều như vậy thật không dễ dàng gì.

“Được rồi, mọi người đi cẩn thận.”

“Được”

“Dạ”

“Con chào ông”

“Được rồi, mau đi sớm, không còn sớm nữa.”

“Tạm biệt”

Chiếc xe dần lăn bánh đi khỏi tầm mắt. Một chiếc xe khác do Trịnh Thành Nhất sắp xếp cũng bí mật đi theo phía sau.

Trịnh Kiên trong lòng bỗng dâng lên sự lo lắng khác thường nhưng ông tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện sẽ không sao.

Rất nhanh sau đó, ba người họ đã tới nơi. Mẹ Hạ cùng An Tuệ Mẫn cùng lặng thầm nhìn khung cảnh trước mắt.

Cũng là làng quê nhỏ khi xưa nhưng bây giờ đã không còn cảm giác thôn quê bình dị, mộc mạc nữa. Cũng phải, đã hơn mười mấy năm trôi qua.... con người cũng đã thay đổi huống chi là cảnh vật

Tiểu Dương thấy bà và mẹ từ khi bước xuống xe đều không nói gì. Cậu bé liền đi tới lay tay mẹ.

“Mẹ ơi” Nghe tiếng Tiểu Dương gọi, An Tuệ Mẫn cũng thoát khỏi hoài niệm riêng của mình. Cô ngồi trước mặt cậu dịu dàng vuốt ve gương mặt của cậu



“Mẹ nghe đây”

“Mẹ có sao không ạ?” Cậu bé đưa bàn tay nhỏ vuốt lên mặt cô. An Tuệ Mẫn mỉm cười lắc đầu

“Không sao. Chúng ta đi tiếp nhé.”

“Dạ”

Hạ Tuyết, An Tuệ Mẫn cùng tiểu Dương đi đến mộ của ba An và bà.....

Cách một khoảng không xa, một nhóm người mặc đồ đen đang âm thầm theo dõi họ

“Reng....” Tiếng chuông điện thoại làm nhóm người đó giật mình

“Dạ, thưa sếp.”

“Sao rồi?”

“Dạ mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát.”

“Tốt, theo sát cho tôi. Có chuyện gì phải báo ngay.”

“Dạ thưa sếp.”

“Tút....”

Họ cùng nhau băng qua con đường làng, đi qua những cánh đồng lúa xanh bát ngát. Đến cuối con đường là những dẫy mộ nằm cạnh nhau. An Tuệ Mẫn đã quen với khung cảnh ở đây, cô đi vài bước là đã tới nơi ba và bà của cô yên nghỉ.

An Tuệ Mẫn cùng Hạ Tuyết nhẹ nhàng đặt hai bó hoa trắng lên. Họ lặng người nhìn, không ai lên tiếng. Cung Tuệ Dương rất ngoan ngoãn, cậu nắm tay mẹ cùng nhìn về hai ngôi mộ trước mắt.

Mỗi người đều có những suy nghĩ của riêng mình. Có đau lòng, có tự trách, có nhớ nhung, có hoài niệm....

Nhưng họ lại không để ý có một nhóm người đang tiến lại gần họ....

Tại tập đoàn Cung thị

Cung Thần Vũ vừa nghe thư ký báo cáo vừa nhàn nhã uống cà phê. Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên cảm xúc lạ.

Không điều khiển được tâm trí, cánh tay đột nhiên buông lỏng khiến cho ly cafe rơi xuống đất

“Choang...”

“Chủ tịch” Thư ký Lâm lo lắng gọi tên anh. Nhưng gọi mấy lần anh vẫn không có phản ứng. Cậu ta liền đánh liều đi tới lây người anh

“Chủ tịch”

Lúc ngày Cung Thần Vũ mới hoàn hồn



“Có chuyện gì sao?”

“À tôi thấy tinh thần ngài không tốt lắm. Ly cafe cầm trên tay cũng làm rơi mất.”

Cung Thần Vũ nghe vậy mới nhìn xuống đất, anh không hề nhận ra chuyện này

“Không sao”

“Rengggg”

Cung Thần Vũ nhìn trên màn hình thấy Trịnh Thành Nhất đang gọi tới liền không chần chừ mà bắt máy

“Mình nghe”

“Có chuyện rồi. Mình không gọi được cho nhóm vệ sĩ đi theo mẹ và Tuệ Mẫn”

Cung Thần Vũ nghe thấy thì tinh thần trở nên căng thẳng

“Cậu cho người đi kiểm tra chưa? Thiết bị định vị thì thế nào, có chuẩn bị không?”

“Có, mình mới cho thư ký của mình đi kiểm tra rồi. Thiết bị định vị vẫn đang đứng yên một chỗ.”

“Có thông tin gì báo mình ngay. Mình đến chỗ cậu”

“Được"

Sau khi tắt máy Cung Thần Vũ nhanh chóng rời khỏi Cung thị. Vừa ngồi lên xe Cung Thần Vũ đã nhận được một cuộc điện thoại, anh cứ nghĩ là Trịnh Thành Nhất hoặc Hoàng Tịnh Quân gọi nhưng đều không phải. Nhìn dãy số chạy trên màn hình anh không chần chừ liền nhấn nút nghe

“Alo”....