Mãi Không Buông Tay

Chương 3: Cô dám làm trái ý tôi xem?!



“Phiền phức”

An Tuệ Mẫn nghe thấy cũng không biết nói gì.

Ngày hôm nay đi học của cô thật sự không tốt chút nào. Chính là cảm giác bị mọi người khinh thường vì mình ở quê lên.

Lại không biết vì lý do gì lại học ở trường của con nhà giàu và siêu giàu. Giáo viên lại xếp cho cô ngồi cuối lớp, chỉ có mình cô ngồi ở đó. Vừa ra chơi cô đã nghe không ít lời khinh miệt

“Này cậu nghe không, ở dưới quê mà dám vào đây học.”

“Nghèo rớt mùng tơi mà bày đặt”

“Nghe nói bọn con gái ở quê ở bẩn lắm ấy. Né xa cô ta đi”

“Đúng đó. Haha.”......

Mấy lời đó cô đều nghe thấy. Nhưng cũng chỉ có đám con gái hùa vào mắng cô thôi, bọn con trai thì lén lút nhìn cô không rời mắt.

Đúng là cô rất đẹp nhưng vấn đề là cô là người nhà quê, bọn họ làm sao đồng ý kết thân với cô. Vẫn là không nên tự chuốt phiền phức vào người.

Cung Thần Vũ nói cô nhan sắc bình thường nhưng thật sự không bình thường như anh ta nói. (Rồi anh sẽ sáng mắt thôi anh Cung! 🤭)

Sau khi tan học, An Tuệ Mẫn cố gắng đi tìm công việc làm thêm. Tiền học nhà họ Cung đã trả cho cô nhưng còn sinh hoạt phí cô cũng không dám mở miệng xin.

Đi hết cả buổi chiều cũng có một quán nước đồng ý nhận cô vào làm

“Ca làm từ 5h tới 10h đóng cửa. Lương tháng là ***, làm cả tuần.... cháu thấy thế nào. Nếu đồng ý thì mai đến đây thử việc.”

“Dạ được ạ. Cháu cảm ơn cô.”

“Được rồi. Đây là đồng phục của cháu. Giữ lấy.”

“Dạ”.

Bên này tài xế đến trường không thấy cô đâu liền hốt hoảng gọi cho cô. Cũng may là khi sáng có nhanh tay xin số của cô, nếu không bây giờ biết tìm cô ở đâu

“Reng Reng.... Cô An. Tôi là tài xế Thanh đây.”

“À dạ.”

“Cô đang ở đâu vậy?”

“À cháu xin lỗi, cháu đang ở ***”

“Cô đợi 5p tôi sẽ tới ngay."

“Dạ được”.

Chuyện cứ như vậy qua cũng đã gần 3 tháng. Ba tháng này Cung Thần Vũ không nói với cô một câu nào, cũng mặc kệ cô sống hay chết. Bởi vì anh ta cảm thấy cô vô cùng đáng ghét và phiền phức.

Hôm nay gần 11 giờ đêm cô mới về tới nhà. Do hôm nay có khách đặt đãi tiệc sinh nhật nên cô không thể về sớm.

Bình thường Cung Thần Vũ về nhà 11 giờ hơn. Hôm nay cũng vậy, đang trên đường về nhà liền nghe tài xế gọi

“Thiếu gia, người xem đó có phải là cô An không?”

Đang dừng đèn đỏ tài xế lại thấy bóng dáng quen thuộc

Cung Thần Vũ nghe thấy liền quay sang nhìn thì thấy cô đang đi bộ về. Cung Thần Vũ thấy vậy liền rất tức giận.

Tài xế liền hỏi

“Vậy có cần gọi cô An cùng về không?”

“Không cần, mặc kệ cô ta.”

Cung Thần Vũ tức giận quát. Cô giỏi lắm giờ này mới về nhà, xem một lát tôi xử lý cô thế nào.

An Tuệ Mẫn mệt mỏi mở cửa lớn. Hôm nay không đón kịp chuyến xe buýt cuối cùng nên phải đi bộ cả một quãng đường khá xa.

Tách, tiếng bật đèn vang lên

“Á”

An Tuệ Mẫn hốt hoảng khi thấy Cung Thần Vũ một thân tây trang đen đang ngồi trong phòng khách nhìn cô, kế bên còn có Thư ký Lâm, tài xế và quản gia Lý đang đứng...

“Anh, anh về khi nào vậy? Sao...sao anh không bật đèn.”

An Tuệ Mẫn cố gắng giữ lại bình tĩnh nhìn anh. Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai nha. Da anh ta rất trắng, gương mặt góc cạnh rất nam tính, sóng mũi cũng rất cao. Đôi mắt tức giận nhìn cô đầy sát khí. Môi đang mím lại vì tức giận

“Đi đâu?”

“Dạ?”

“Tôi hỏi cô đi đâu?!”

Cung Thần Vũ tức giận quát cô. An Tuệ Mẫn bị mắng liền giật mình, cả người cô run rẩy, tay nắm chặt chiếc váy

“Em...em đi làm thêm.”

Câu trả lời của cô càng khiến Cung Thần Vũ càng tức giận hơn.

“Đi làm thêm? Cô đang giỡn mặt với tôi sao?! Lỡ khi chuyện này truyền ra ngoài nói bà chủ Cung Thị đi làm thêm, cho bọn họ cười vào mặt gia đình tôi à!? Cô có não không? Có biết suy nghĩ không?”

An Tuệ Mẫn sợ hãi, không kìm được nước mắt mà khóc nức nở

“Em, em.... xin lỗi. Em không nghĩ nhiều như vậy.... Em xin lỗi.”

Cung Thần Vũ nhìn thấy cô khóc càng chướng mắt hơn.

“Cô khóc cái gì? Tôi làm gì cô?”

“Còn hai người, có biết cô ta đi làm thêm không?”

“Dạ biết”. Quản gia Lý cùng tài xế sợ hãi trả lời

“Biết còn bao che cho cô ta làm bậy. Hai người bị trừ 1/3 tiền lương tháng này. Giải tán hết cho tôi.”

“Dạ” Quản gia Lý cùng tài xế liền rời đi. Họ không khỏi thở dài. Ngài ấy lại tức giận nữa rồi, sao mình lại xui thế này nhỉ?! Mỗi lần anh ta tức giận lên thì lương ai đều sẽ bị trừ, không có ngoại lệ.

“Còn cô...”

Ánh mắt như muốn giết người nhìn An Tuệ Mẫn

“Cô nghỉ ngay cho tôi. Từ nay tài xế đưa đi đón về, đừng hòng qua mặt tôi.”

“Nhưng...nhưng mà”

“Không nhưng nhị gì hết. Cô dám cãi lời tôi thì đừng có trách.”

Cung Thần Vũ rời đi, Thư ký Lâm thấy vậy cũng đi theo anh. Đi được hai bước liền nghe thấy tiếng cô nói nhỏ

“Em đã ký hợp đồng rồi. Nếu mà nghỉ sẽ phải đền hợp đồng. Em...em không có tiền.”

Cung Thần Vũ quay lại nhìn cô thì thấy cô đang cúi gầm mặt xuống đất. Đúng là quá phiền phức

“Thư ký Lâm, ngày mai giải quyết chuyện này đi.”

Nói rồi Cung Thần Vũ cùng Thư ký Lâm vào thư phòng cũng không thèm nói với cô thêm lời nào. An Tuệ Mẫn cũng nhanh chóng về phòng mình.

“Anh ấy thật đáng sợ quá.”

Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô lấy bài tập ở trường ra làm. Vốn dĩ bài tập của cô đã làm xong. Mấy cái này vốn không phải của cô, nếu cô không làm.....

Sáng hôm sau ở trường

“Nè, nhỏ kia. Làm bài tập xong chưa?” Cô gái A hỏi cô

“Tôi đã làm rồi. Của các cậu đây.” Nói rồi An Tuệ Mẫn liền đưa sắp vở bài tập cho mấy cô gái đó.

????