Mãi Mãi Chờ Em

Chương 2: Gái quê



Anh nhếch mép rồi tiến lại gần sát cô. Cô vừa khóc vừa hét lên trong sợ hãi, lại còn huơ tay múa chân lung tung. Lúc này anh mới bật cười khanh khách, lùi ra xa, lấy chiếc áo thun khô ráo mặc vào, bảo:

- Thôi được rồi! Nín đi! Giỡn với em chút thôi. Tôi không có hứng thú với kiểu con gái như em đâu.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm, bực dọc hét vào mặt anh:

- Anh giỡn kiểu gì vậy hả?

Cô vừa lau nước mắt vừa lườm anh:

- Làm người ta sợ muốn chết. Mà có thật là anh sẽ không giở trò gì với tui không đó?

- Nếu em đã không tin thì nói gì cũng thừa. Em nên nhìn lại mình đi! Not my style!

- Vậy tự nhiên anh cởi áo ra làm chi?

- Thay áo, em không thấy áo tôi bị ướt hả?

Cô bất giác xấu hổ vì thái độ thái quá của mình:

- Ờ... Tui biết rồi.

Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, trong lều cô nam quả nữ lặng lẽ mỗi người một góc, chẳng thèm quan tâm đến nhau. Lúc lâu sau, do không khí quá im lặng và tẻ nhạt, mưa thì vẫn chưa tạnh nên Thuỳ My mới giả vờ ngây ngô, bắt chuyện lại với anh thanh niên kia.

- Anh đi cắm trại có một mình thôi sao?

- Thấy rồi còn hỏi.

- Cảm ơn... vì đã giúp tui.

- Không có gì.

- Anh cắm trại qua đêm luôn hả?

- Không.

- Vậy lát anh về, anh dắt tui ra khỏi đây với nha.

- Khu cắm trại có bây lớn đây mà cũng lạc. Rồi điện thoại đâu, sao không gọi người tới giúp?

- Dạ khu cắm trại không lớn nhưng tui mới tới lần đầu. Điện thoại hết pin, nếu không thì tui cũng không ra nông nỗi này đâu. Đừng có ở đó mà chì chiết tui.

Anh nhìn cô, môi cong nhẹ.

- Muốn mượn điện thoại không?

- Có người cho mượn thì mới mượn được chứ.

- Cũng tính cho mượn mà không có mang điện thoại.

Cô chau mày:

- Vậy cũng hỏi nữa.

Anh bật cười:

- Em là sinh viên hả?

- Ừm.

- Năm mấy rồi?

- Năm nhất.

Anh nhếch môi:

- Mười tám tuổi, hèn chi...

- Thái độ đó là sao hả? Hèn chi cái gì?

- Không có gì.

- Còn anh, chắc trưởng thành đi làm rồi phải hông?

- Bằng em.

- Bằng mà kêu người ta bằng em.

Anh không đáp, chỉ cười mỉm chi.

- Mà... anh tên gì dạ?

- Minh Trần.



- Ò, Minh Trần...

- Còn em?

- My, Thùy My.

- Cái tên nghe cũng dịu dàng đó. Em là người miền Tây hả?

- Sao anh biết dạ? - Thuỳ My tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Nghe nói chuyện là biết rồi.

- Anh về miền Tây chưa?

- Rồi. Xinh đẹp, hiếu khách.

- Đương nhiên rồi, quê tui mà.

- Mà tôi nghĩ em không phải gái miền Tây.

- Sao hông?

- Gái miền Tây gì mà đanh đá.

- Vậy mới vừa với anh.

- Không dám. Sao bì được với gái quê.

- Gái quê thì sao?

- Không có gì.

- Xớ!

Cả hai lời qua tiếng lại một hồi trời cũng tạnh mưa. Cuối cùng cũng nhờ Minh Trần mà Thuỳ My đã tìm được lối ra và hội ngộ với nhóm bạn trong niềm hân hoan vô bờ bến.

Đưa gái quê ra khỏi khu cắm trại thì trời cũng đã về chiều, anh cũng chẳng còn tâm trạng để vẽ vời. Thế là, anh thu dọn lều trại rồi trở về nhà.

Về đến căn hộ, anh loay hoay cất đồ đạc rồi lấy quần áo ướt ra để giặt. Anh cầm cái áo thun định cho vào máy thì đột nhiên dừng lại rồi bất giác bật cười.

- Mặt mình nhìn giống biến thái lắm hả trời? Thật là...

Bất chợt, như vừa nhận ra điều gì, mặt anh biến sắc.

- Mình vừa cười... Ôi trời ơi, mình điên thật rồi. Tại sao người ưu tú như mình lại có thể nghĩ về con bé quê mùa đó? Thật không thể tin được mà.

Đoạn, anh ném tất cả quần áo vào máy giặt rồi đi ra phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm.

- Mình điên rồi, điên thật rồi...

Thuỳ My đang ngồi rửa vết thương ở phòng trọ, vừa rửa vừa tủm tỉm cười.

- Mặc dù con người đó nói chuyện thấy ghét thiệt nhưng phải công nhận ổng đẹp trai dễ sợ. Cười một cái là muốn xỉu ngang hahaha.

Cô nhớ lại lúc Minh Trần sơ cứu vết thương cho mình, thao tác có hơi lọng cọng nhưng rất dịu dàng. Khuôn mặt lạnh lùng cùng mái tóc ướt cuốn hút hơn cả nam châm, chỉ cần nhìn một chút thôi là trái tim đã đập liên hồi, đau đớn nào cũng tan biến.

(Nếu vẻ đẹp của anh là một loại thuốc tê thì em nguyện bị tiêm cả đời:)))

Một tháng sau...

Thuỳ My đang trên đường đi học về thì trời lại đổ mưa, là một cơn mưa bất chợt. Cô vội che chắn rồi chạy ùa vào một mái hiên để trú mưa. Vừa vào tới, cô đã phải tròn mắt vì trai đẹp.

- Ủa?

Minh Trần bật cười, vẻ ngạc nhiên:

- Ủa? Gái quê!

Thuỳ My chau mày.

- Nữa! Thích gọi người ta như vậy lắm hả bạn?

Minh Trần phì cười:

- Cho bạn đây xin lỗi! Để chào lại ha? Chào em... Hừmm... My, Thùy My có phải không?

- Dạ, cảm ơn vì bạn đã nhớ tên tui.

Minh Trần mỉm cười nhìn mưa rơi.

- Em mạng Thủy hả? Sao cứ hễ trời mưa là gặp em vậy?



- Không, mạng "Vũ" nên trời mưa bạn mới gặp được mình đó.

Anh tỏ vẻ khó hiểu:

- Mạng "Vũ"? Là mưa đó hả?

Cô không đáp chỉ cười đắc ý. Anh nhìn cô, phì cười:

- Vậy sau này nên gọi em là Vũ My hay là vũ nam?

- Anh mới là vũ nam á.

- Biết vũ nam nữa hả?

- Coi Đô rê mon là biết thôi.

(Tập: Nỗi khổ của vũ nam)

- Trời ơi...! Mà chân em hết đau chưa?

- Ừm, hết rồi. Cảm ơn bạn đã quan tâm.

Dứt lời, Thuỳ My nhìn ra mưa thì chợt thấy một người đàn ông làm rơi ví tiền. Thế là cô gái vội vàng đội mưa, nhặt chiếc ví rồi hớt hãi đuổi theo người đàn ông ấy để trả lại. Xong xuôi, cô lại chạy ùa về mái hiên thì suýt bị xe máy vượt ẩu tông phải, may mà Minh Trần nhanh chân lao đến kéo cô vào lòng.

Sự việc bất ngờ khiến cô sợ xanh mặt, hồn vía lên mây. Anh hơi đẩy cô ra, cúi xuống hỏi:

- Em có sao không?

Lúc này, cô mới hoàng hồn. Cô nhìn anh, lắc đầu:

- Hông...

- Lần sau nhìn đường giùm cái.

Cô nhìn sang hướng khác, gật đầu rồi ấp úng:

- Mà... anh... anh... có thể buông ra được không?

- Hả?

Bấy giờ anh mới phát hiện là mình đã siết lấy vai của cô và khoảng cách của hai người lại đang rất gần. Thế là anh vội bỏ tay ra, cười lúng túng:

- Ừm... Xin... xin lỗi.

Cô cũng có chút ngượng ngùng:

- Không, không sao.

Lát sau, khi cả hai đã thôi ngại ngùng, lúng túng, Minh Trần mới lên tiếng:

- Dù gì thì cũng có duyên... Em có muốn kết bạn với tôi không?

Thuỳ My gật gù:

- Cũng được. Mà bạn nói thật đi, bạn bao nhiêu rồi? Để mình tiện xưng hô.

- Mình hơn bạn sáu tuổi.

Thuỳ My tròn mắt ngạc nhiên, rồi cười ngây ngốc.

- Ồ...

- Sao vậy? Già quá hả?

- Dạ đâu có đâu. Nhìn anh cứ như sinh viên.

- Miệng thì nói cứ như sinh viên nhưng trong lòng thì nghĩ tôi là phụ huynh chứ gì?

- Làm gì có, anh này... haha!

- Hết mưa đi cà phê không?

- Nếu anh không bận.

- Nếu bận thì đâu có rủ em.

- Vây thì ô kê.

Tạnh mưa, cả hai cùng nhau tản bộ, cùng nhau trò chuyện, làm quen. Vào quán cà phê thì trùng hợp gọi chung một loại thức uống, nói chuyện thì lại rất hợp nhau.

Trong suốt bao nhiêu năm sống cùng với cô đơn, Minh Trần đã tìm lại được niềm vui cho chính mình. Mấy năm qua anh chưa từng tiếp nhận cô gái nào, vậy mà nay, cô bước vào cuộc sống của anh một cách rất tự nhiên. Anh không hề bài xích mà còn hân hoan đón nhận. Ngay cả anh cũng không hiểu vì sao mình lại như thế. Thôi thì chấp nhận thêm bạn thêm vui.

Dù không biết gái quê có siêu năng lực gì nhưng năng lực đó thật đáng khâm phục.