Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 11



Nam nhân chậm rãi nói: "Được rồi, ngày mai đổi thành khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, Miêu Công ngươi nếu thấy đẹp, thì thưởng cho ta chút tiền ăn, ta một ngày này thu nhập tổng cộng bảy văn, ngươi một văn cũng không để lại cho ta, ta sẽ phải chết đói mất."

Vũ Trinh dựa vào tường, chẳng hề tỏ ra chột dạ vì hành vi cường đạo của mình,"Dù sao ngươi cũng là người của Nhạn Lâu, một trong hai phó tướng dưới trướng ta, sao lại chẳng có chí tiến thủ, mỗi đêm đều đi ăn xin khắp nơi, nếu bị phát hiện, thể diện của Nhạn Lâu chúng ta biết để vào đâu? Nếu ngươi không ở lại Nhạn Lâu, sao không giống như Hộc Châu tìm việc gì đó mà làm."

Nam nhân vẫn giữ giọng điệu ôn hòa: "Nếu không phải làm việc quá mệt mỏi, ta cũng chẳng muốn đi ăn xin."

Vũ Trinh nói: "Đã muốn ăn xin, vậy ít ra cũng nên chọn nơi có nhiều yêu quái, ở chỗ này, lại chẳng có yêu quái nào đến, ngươi còn đòi hỏi cái gì"

Nam nhân đáp: "Nơi nhiều yêu quái ồn ào, ta ngủ không ngon, người đã lớn tuổi, giấc ngủ càng trở nên đặc biệt quan trọng."

Vũ Trinh cuối cùng bật cười, mắng: "Láo toét! Ngươi cũng đâu phải người!"

Nam nhân này là một trong hai phó thủ của Vũ Trinh, đại danh Vô Tự Thư, là yêu quái, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, mọi người đều gọi hắn là Thần Côn.

Bởi vì tên này ban đêm thích tìm một góc khuất trong chợ yêu để ngủ say sưa và ăn xin, ban ngày lại ngồi xem bói cho người phàm ở gốc cây đại hoè nơi góc phố chợ đông.

"Được rồi, không có thời gian tán gẫu với ngươi, đứng lên, ta tìm ngươi xem bói." Vũ Trinh nói.

Thần Côn buồn ngủ lắc đầu"Không được, ta chỉ xem bói vào ban ngày, ban đêm không làm việc, cho dù ngươi là miêu yêu... Ối!"

Lời của hắn còn chưa dứt, đã bị Vũ Trinh đẩy vào tường, đành phải rên rỉ ôm đầu co rúm lại.

Vũ Trinh buông chân, vòng tay qua vai hắn, mỉm cười hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì không được cơ?"

"Không không không, được được được! Ta nói được!" Thần Côn chẳng hề giữ chút thể diện nào, thấy Vũ Trinh nhếch mép cười đểu giả, lập tức giơ tay đầu hàng, quả quyết đổi giọng.

Vũ Trinh lúc này mới hài lòng, vỗ vỗ dấu chân trên người hắn: "Lần sau cảm của chúng ta nhiều lắm."

Thần Côn mặt mày khổ sở, trong lòng thầm nghĩ Miêu Công tuổi càng lớn, càng trơ tráo hơn.

Nhớ lại trước kia, khi Miêu Công còn là một đứa nhỏ... Thần Côn hồi tưởng một chút, cảm thấy thôi vẫn là bỏ đi, bất luận lớn nhỏ, đều là tiểu súc sinh cả, không phải khi dễ người thì cũng là khi dễ yêu quái.

Ngồi tại chỗ, Thần Côn lấy ra một cái rương gỗ ở phía sau.

Cái rương rách nát tầm thường này chính là dụng cụ kiếm cơm của hắn, rương vừa mở ra, vừa vặn có thể biến thành một cái bàn nhỏ, bên trên có ống thăm, mai rùa cùng một ít vật phẩm vụn vặt.

Bày biện xong bàn, hắn lại rút ra một cây gậy, đem tấm vải rách che mặt lúc trước giũ mạnh một cái, dùng gậy chống mở ra.

Phía sau tấm vải rách có viết "Một văn cầu tài ", rõ ràng là bốn chữ khác - Bán Tiên Thần Toán.

Bố trí xong trang phục, khí chất Thần Côn đột nhiên biến đổi, tuy rằng vẫn là khuôn mặt xấu xí kia, nhưng tự dưng làm cho người ta cảm thấy người này toàn thân tiên khí, mờ mịt xuất trần, ngay cả dung mạo như thế nào cũng không khiến người ta để ý.

Vũ Trinh ngồi xuống trước cái bàn nhỏ của hắn, giơ tay lấy ống thăm, tùy ý rút ra một thẻ tre ném tới trước mặt, ngữ khí tùy tiện: "Tính cho ta nhân duyên."

"Nhân duyên a..." Thần Côn nhặt lên lá thăm nhìn qua, cắm trở lại ống thăm: "Rút thêm một lần nữa."

Vũ Trinh cũng không nói gì, lại rút một thẻ tre ném trước mặt hắn.

Thần Côn liếc mắt nhìn rồi trả lại: "Rút thêm một lần nữa."

Vũ Trinh tiếp tục quất.

Thẻ thứ ba được thả ra, Thần Côn thở dài, để ống thẻ qua một bên, lấy từ trong ngực ra một quyển sách mỏng bìa đen: "Lần này không tính ra được quẻ và thẻ bình thường, đợi ta dùng Vô Tự Thư thử xem."

Vũ Trinh ló đầu nhìn hắn lật sách, quyển sách kia bên trong trống không, giống như tên của Thần Côn "Vô Tự Thư", là một quyển thiên thư không chữ.

Vũ Trinh từng suy đoán, Thần Côn là một thư yêu, quyển sách không chữ này chính là nguyên thân của hắn.

"Ta tò mò đã lâu, rốt cuộc trong sách này viết cái gì?" Vũ Trinh đi tới gần xem, nhưng vẫn giống như trước đây, không nhìn thấy gì cả.

Thần Côn lắc đầu, có chút đắc ý,"Thế gian này người có thể thấy được, sợ rằng chỉ có một mình ta.

Hơn nữa trong này không phải là chữ bình thường, cũng không phải là nội dung cố định." nghịch ngợm, toàn bộ Nhạn Lâu bị nàng làm ầm ï không yên ổn, tất cả những thứ có thể khiến nàng tò mò đều bị nàng lén lút đảo lộn, bao gồm vòng tay bạch xà của tiểu bạch xà kia, trân tàng của Hộc Châu, đương nhiên cũng có quyển vô tự thư này của Thần Côn.

Kể từ đó, Thần Côn không còn dám đem quyển thư này để lung tung mà lúc nào cũng mang theo bên người.