Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 14



Nữ tử ngồi ngay ngắn một bên tên là Liễu Thái Chân, phụ thân chính là Ngự sử đại phu.

Liễu Ngự sử là một nhân vật lợi hại khiến hoàng đế đau đầu không thôi, làm người chính trực, dùng lời nói riêng tư của hoàng đế để hình dung, chính là tảng đá thối trong hầm phân.

Lời gì cũng dám nói, người nào cũng dám can gián, đáng sợ hơn là hắn từng làm Tế tửu Quốc Tử giám, đã từng dạy ra một lũ đầu óc cứng nhắc y hệt hắn, hiện giờ toàn bộ Ngự Sử đài đều noi gương hắn, một đám lỗ mãng đi ra ngoài quả thực đáng sợ.

Mà Liễu Thái Chân chính là nữ nhi bảo bối của vị Liễu Ngự sử đáng sợ này, Liễu Ngự sử thương con gái ai ai cũng biết, cho nên toàn Trường An, không ai dám trêu chọc Liễu Thái Chân - trừ Vũ Trinh.

Nếu nói Vũ Trinh là lão đại của một đám công tử quý tộc ở Trường An, dẫn theo bọn họ cùng nhau chơi đùa, thì lấy Liễu Thái Chân cầm đầu một nhóm nữ tử quý tộc, chính là tấm gương đoan trang hiểu lễ nghĩa, hai phe nhìn nhau không vừa mắt, sau đó diễn biến thành hễ gặp mặt là phải cãi vã một trận.

Kỳ thực việc này vốn rất đơn giản, chính là mấy năm trước, Vũ Trinh và Liễu Thái Chân cãi nhau một trận bị người ta phát hiện, tiểu đệ hai bên đều muốn giành lại thể diện cho lão đại, vì vậy mà càng lúc càng kịch liệt, biến thành tình trạng như bây giờ.

Đến nay, thù oán đã sâu, mắng chửi nhau thành thói quen, ngay cả khi Vũ Trinh hô ngừng cũng vô dụng, nàng chỉ có thể mặc kệ bọn họ cãi nhau, dù sao cũng không gây náo động lớn.

Vũ Trinh nhìn sang bên kia, bỗng nhiên nhíu mày, bởi vì nàng trông thấy Liễu Thái Chân liếc mắt nhìn về phía nàng.

Hai bên đang mắng nhiếc nhau gay gắt, không một ai phát hiện ra Liễu Thái Chân vốn ngồi ở một bên đã biến mất.

Nàng tránh mọi người, một mình bước đến sau một gốc đại thụ cách đó không xa.

Mà Vũ Trinh vốn đang ở trên thuyền hoa, không biết từ khi nào cũng đã đến bên cạnh nàng.

Trong truyền thuyết, hai người vốn là cừu địch lại sóng vai đứng cùng một chỗ, không khí lại bình thản đến lạ.

"Có một thứ dơ bẩn đã lẻn vào thành Trường An." Liễu Thái Chân vừa mở miệng đã nói, gương mặt hơi tái nhợt lạnh lùng như băng.

Vũ Trinh: "Đồ bẩn thỉu gì, sao ta chẳng phát hiện ra?"

Liễu Thái Chân liếc nàng một cái, giận dữ nói: "Thử hỏi Miêu công mỗi ngày đều ở trong lầu xanh nghe khúc, làm sao phát hiện được."

Vũ Trình khoác tav lên vai nàng, cười đáp: "Tiểu Xà ngươi oan uổng ta rồi, tối qua ta cũng có đến Yêu thị, chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả, ngược lại là ngươi, ta không hề thấy ngươi và hai phụ tá ở Nhạn lâu, các ngươi chạy đi đâu chơi vậy?"

"Ngươi tưởng ta giống ngươi, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời sao?" Giọng điệu của Liễu Thái Chân tuy khó chịu, nhưng lại không hất tay nàng ra,"Ta dẫn hai người họ đi truy tìm dấu vết của thứ dơ bẩn kia rồi."

"Ôi, vất vả rồi." Vũ Trinh nói: "Vậy có phát hiện được gì không?"

Liễu Thái Chân từ trong tay áo móc ra một vật nhỏ cho nàng xem,"Không tìm được vật kia, nhưng phát hiện ra cái này."

Vũ Trinh liếc mắt một cái liền cau mày, lẩm bẩm mắng một câu: "Lại là thứ chó má này, quá phiền toái."

Trong tay Liễu Thái Chân là một viên đá trong suốt tỉnh khiết, không có chút tạp chất nào, ở giữa viên đá có một điểm màu đỏ tươi đông cứng lại, nhìn qua vô cùng kỳ lạ mỹ lệ.

Người thường không nhìn ra huyền diệu trong đó, nhưng đối với phi nhân chỉ vật, thứ này lại cực kỳ bất tường.

Thế gian có tinh quái tên là "Bất Hóa Thi", là người chịu đau khổ cùng cực mà chết, sau khi chết oán khí quá nặng, hóa thành tỉnh quái.

Loại tỉnh quái này da thịt thối rữa mà thi cốt bất hủ, những bộ xương bất hủ này sẽ biến thành vô số viên đá trong suốt óng ánh, chính giữa ẩn hiện chút đỏ tươi kia chính là oán khí.

Loại vật này gọi là "Bất Hóa Cốt".

Bất Hóa Thi cầm những "Bất Hóa Cốt" đầy oán khí này, trao cho người thường, người thường đeo "Bất Hóa Cốt", chưa đầy nửa tháng, ắt sẽ chết oan uổng.

Những tỉnh quái lấy việc hại người làm vui này là thứ Vũ Trinh ghét nhất, phần lớn chúng đều là người sau khi chết hóa thành, không có lý trí, chỉ biết hại người.

Nàng với tư cách "Miêu Công", xử lý những thứ dơ bẩn lẻn vào thành Trường An, là trách nhiệm trong phận sự.

"Không biết còn bao nhiêu "Bất Hóa Cốt", phải mau chóng tìm ra, bằng không lại có thêm vài người chết oan." Liễu Thái Chân nói.

Vũ Trinh đáp lại, nàng cầm lấy khối Bất Hóa Cốt từ trong tay Liễu Thái Chân ném vào túi da bên hông của mình: "Thể chất của ngươi không thích hợp cầm thứ này, để ta cất giữ."

Liễu Thái Chân sửng sốt, lập tức ngữ khí rõ ràng hòa hoãn hơn một chút, nói: "Đừng luôn nghĩ tới chuyện lười biếng, hãy chăm chỉ làm việc cho tốt." Hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm, hầu như có thể xem như từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Liễu Thái Chân tự nhiên hiểu rõ, Vũ Trinh tuy thích chơi đùa nhưng khi làm việc lại vô cùng đáng tin cậy, bất luận là chuvên gì chỉ cần nàng đã nhân làm thì tuyệt đối sẽ không có chuyện không hoàn thành được.