Điều này cũng chẳng sao, cột hành lang cửa sổ cũng đều là màu gỗ trầm, ngay cả một cây cột son cũng không có, cả sân, một phong cách tao nhã trầm tĩnh và... lạnh lùng.
Trong tiết trời hè đã gần kề này, Vũ Trinh lạnh đến nỗi rùng mình.
"Trời ơi, gả cho nam nhân như vậy, e là sẽ chán đến chết mất." Vũ Trinh lẩm bẩm, đi đến đẩy cửa phòng Mai Trục Vũ.
Vũ Trinh đã tính toán kỹ, hôm nay Mai Trục Vũ phải đi Hình bộ trực ban, nàng còn có thể ở đây lục lọi một thời gian, cho nên nàng yên tâm mà đại phóng đi vào phòng Mai Trục Vũ.
Trong phòng quả thật không có ai, liếc mắt nhìn qua, bày biện đơn giản, trong phòng ngủ ngoại trừ giường, tủ treo quần áo, rương hòm, án kỷ ra thì không có đồ dư thừa, thư phòng bên ngoài không hoàn toàn ngăn cách, dùng rèm trúc che chắn, đồ vật trong thư phòng ngược lại nhiều hơn rất nhiều, sách vở lại càng nhiều.
Vũ Trinh ở trước giá sách tham quan một hồi, bắt đầu động thủ tìm kiếm Bất Hóa Cốt.
Nhưng mà tìm một hồi, nàng cũng không cảm giác được loại oán khí yếu ớt kia.
Chẳng lẽ không ở chỗ này? Tiểu lang quân thật sự đem món đồ chơi kia mang theo bên người rồi sao? Thật là xui xẻo mà.
Vũ Trinh đóng tủ quần áo của Mai Trục Vũ lại, vừa nghĩ có nên rời đi trước hay không, đi Hình bộ bên kia xem sao, chợt nghe thấy ngoài phòng có tiếng bước chân.
Âm thanh này cực kỳ nhẹ, người bình thường e rằng không nghe thấy, nhưng lỗ tai Vũ Trinh thính, nghe ra có người đang đi đến gian phòng này.
Nàng không chút hoang mang, bước đến bên cửa sổ định đẩy ra từ hậu viện lẻn đi.
Nào ngờ cửa sổ còn chưa mở, nàng lại nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa sổ.
Từ khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy một lão đầu ăn mặc trang phục nô bộc đang quét dọn lá rụng ở bên ngoài, nếu nàng từ chỗ này đi ra, tất nhiên sẽ đụng ngay phải lão già này.
Cửa sổ bên thư phòng cũng không ổn, sẽ bị người đến phát hiện, trong phòng trống trải bày biện ít ỏi, xà ngang trên đầu cũng không giấu được người... Chậc, không còn cách nào khác.
Vũ Trinh bắt đầu cởi y phục.
Mai Trục Vũ bước vào phòng mình, hắn vừa ra ngoại thành săn nhạn, làm bẩn y phục, bèn mở tủ quần áo định lấy bộ sạch thay, đúng lúc hắn cởi đến chỉ còn lại một cái áo lót trắng, hắn đột nhiên cảm thấy có điều bất thường, bất giác quay đầu nhìn giường.
Chăn đệm chỉnh tề trên giường của hắn dường như bị người ta động qua, có chút hỗn loạn.
Mai Trục Vũ cau mày, cảm giác một ánh mắt sau gáy, lại quay đầu, bỗng nhiên đối diện một đôi mắt vàng óng.
Có một con mèo mướp ngồi xổm trên nóc tủ quần áo của hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Động tác của Mai Trục Vũ khựng lại, hắn cảm thấy con mèo mướp này có chút quen mắt, hình như chính là con mèo hắn từng thấy ở trong quan phủ trước đây.
Hắn đoán con mèo này hẳn là được người ta nuôi, nếu là mèo hoang, sẽ không có bộ lông sáng bóng sạch sẽ như vậy.
Nhưng con mèo này chạy vào phòng hắn bằng cách nào? Mai Trục Vũ ngẩng đầu đối mặt với con mèo mướp trên nóc tủ một lúc, thay quần áo dưới ánh mắt chăm chú của nàng.
Ngay sau đó, hắn bước đến bên cửa sổ mở cửa ra.
Lão nô quét lá rụng ở sân sau thấy hắn, vội vàng buông cây chổi xuống nói: "A Lang đã trở về rồi ư?" Thấy hắn khoác trên mình bộ y phục sạch sẽ, đoán chừng hắn có lẽ đã làm bẩn quần áo, liền hỏi thêm: "Có cần đun nước nóng để tắm rửa chăng?"
Mai Trục Vũ lắc đầu, không nói gì, lão nô kia hiểu rõ tính nết của hắn, cũng không nói nhiều, tiếp tục cúi đầu quét dọn.
Mai Trục Vũ mở cửa sổ rồi không đóng lại, tự mình kéo vạt áo khoác ngoài, bước sang thư phòng bên kia.
Vũ Trinh nhìn cửa sổ, đoán được Mai Trục Vũ là muốn nàng tự mình nhảy ra khỏi đó mà rời đi.
Người này cũng không tệ, người bình thường đột nhiên phát hiện trong phòng mình có một con mèo hoang, phần lớn sẽ ghét bẩn mà la hét đuổi đi, hắn lại rất điểm tĩnh khoan dung, lần trước còn rửa sạch móng vuốt cho nàng.
Vũ Trinh không lấy được đồ vật, đương nhiên không thể đơn giản rời đi như vậy, hơn nữa y phục của nàng còn giấu dưới giường tiểu lang quân, dù sao cũng phải lấy ra, nhưng hiện giờ bên ngoài nô bộc còn đang quét sân.
Biến thành mèo chính là bất tiện ở điểm này, vì sao y phục tùy thân trên người không thể biến thành lông mèo? Mỗi lần đều phải cởi ra mặc vào.
Nhảy xuống tủ y phục, Vũ Trinh cũng đi đến thư phòng bên kia.
Cửa sổ lớn một bên thư phòng được Mai Trục Vũ đẩy ra, rèm trúc cũng được hắn treo lên, bên ngoài dương quang minh mị, song hộ mở rộng, trong phòng cũng hiện lên vô cùng sáng sủa, hơn nữa ánh sáng mặt nước ao bên ngoài chiếu rọi trên vách tường trong phòng, quang đoàn lắc lư nhộn nhạo.
Mai Trục Vũ đang ngồi trên một nệm mềm bên cửa sổ sát đất, tựa vào đậu trên mặt ao xanh biếc bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Hắn tháo khăn trùm đầu xuống, mái tóc đen nhánh búi thành một búi tóc, rủ xuống một lọn tóc bên tai.